Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 427: Thay tướng.




Chương 427: Thay tướng.

Ba ngày sau tin tức quân viễn chinh Thái Nguyệt đại bại phải rút về đóng giữ các pháo đài trên biên giới truyền tới thủ đô của Thái Nguyệt.

Vốn dĩ hạm đội liên minh đại bại đã là một tin tức cực kỳ chấn động, vì thế mặc dù tin tức q·uân đ·ội Thái Nguyệt chỉ trong hơn một tuần b·ị đ·ánh lui phải rút về biên giới cũng rất chấn động nhưng cũng không khiến người quá chú ý.

Có chăng những người chú ý tới chuyện này là những người bị ảnh hưởng trực tiếp từ trận đại bại. Cũng chỉ có các cự đầu của Thái Nguyệt mới cần quan tâm tới điều này, đặc biệt là Trịnh công tước cùng các quý tộc ở phương bắc Thái Nguyệt.

Lãnh địa của bọn họ quá gần với Nam Tinh, một khi q·uân đ·ội Nam Tinh xuyên thủng biên giới kẻ chịu khổ đầu tiên chính là bọn hắn, tình huống của sáu năm trước không ai muốn trải qua một lần nữa.

Chính vì thế hiện tại rất nhiều quý tộc phương bắc Thái Nguyệt sau khi nghe tin này đều đứng ngồi không yên, đối với bọn hắn hải quân đại bại cũng không quan trọng bằng tin tức này.

Phủ của Trịnh công tước bây giờ cũng đã chật kín người tất cả đều là quý tộc của phương bắc, phường bắc hiện tại đang nước sôi lửa bỏng là cự đầu của phương bắc Trịnh công tước đương nhiên là người các quý tộc tìm đến những lúc như thế này.

Trong đại sảnh phủ công tước tiếng huyền náo ồn ào vang vọng khắp nơi, toàn bộ đại sảnh hiện tại gần như chật kín người nhìn qua nhìn lại cũng có trên dưới năm mươi người. Trang phục của những người này đều vô cùng hoa lệ vô cùng sang quý, chỉ cần nhìn qua liền biết bọn hắn đều là quý tộc.

Ngày hôm nay gần như tất cả các quý tộc phương bắc đều có mặt ở đây nhưng không phải để dự tiệc gì đó mà là để bàn bạc về tình hình chiến sự ở Nam Tinh hiện nay.

Đương nhiên sắc mặt của những vị quý tộc ở đây đều không hề tốt chút nào, không ai không lo lắng cho lãnh địa của mình có thể rơi vào tay người Nam Tinh cả vì thế mọi người ở đây là để cùng bàn ra một phương pháp giải quyết tình trạng hiện tại một cách tốt nhất.

“Khốn kiếp tên khố vô dụng đó! Chúng ta đã dồn bao nhiêu tiền của cho hắn vậy mà không tới nửa tháng liền không giữ nổi.”



Trong đại sảnh có người không nhịn được giận giữ hét lớn.

“Hừ! Ta liền biết đám người của hoàng gia đều là lũ vô dụng, đáng lẽ ra không nên để bọn hắn làm thống lĩnh.”

Nghe vậy cũng có người phụ họa theo, người bọn hắn nhắc tới chính là Thái Văn Thông. Rất nhiều người đều không hài lòng với việc Thái Văn Thông chỉ huy q·uân đ·ội nhưng dù sao người ta cũng là người của hoàng gia các vị công tước đều không phản đối bọn họ cho dù có phản đối cũng không thể làm gì.

Bây giờ Thái Văn Thông đại bại rồi phải rút về đương nhiên những người này liền nổi lên.

“Bây giời trách tội Thái Văn Thông thì làm được gì, chúng ta cần quan tâm là làm sao có thể ngăn chặn Nam Tinh đánh vào.”

Có người không hứng thú với việc truy trách nhiệm cho ai liền lên tiếng nói, tập trung vào vấn đề lớn nhất.

“Làm được gì? Ngươi nói làm như buộc tội Thái Văn Thông không quan trọng vậy? Nếu ngươi để hắn tiếp tục chỉ huy ngươi tin hay không vài ngày nữa quân Nam Tinh sẽ đánh vào lãnh địa của ngươi.”

Đương nhiên có người không hài lòng với những người bỏ qua cho Thái Văn Thông, lần này bọn hắn phải kéo Thái Văn Thông khỏi vị trí đại tướng quân.

“Mọi người yên lặng!”

Đúng lúc này từ trên tầng hai quản gia của Trịnh công tước xuất hiện lớn tiếng nói. Đại sảnh vốn dĩ đang ồn ào chỉ sau lời của quản gia đột nhiên trở nên yên ắng mặc dù rất nhiều người nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Ngay sau đó Trịnh công tước cùng với các vị hầu tước khác xuất hiện từ tầng hai, tất cả các quý tộc bên dưới thấy bọn họ xuất hiện liền lập tức hành lễ. Tại tầng một chủ yếu là các tiểu quý tộc đứng trước công tước cùng các vị hầu tước bọn hắn hiển nhiên phải hành lễ.



“Các vị hẳn mọi người đều biết lần này mọi người có mặt ở đây để bàn bạc đối sách đối phó với Nam Tinh. Ta cùng các hầu tước đã thống nhất qua lần này chúng ta phải dốc toàn lực mới có thể bảo vệ chính mình.”

Chào hỏi một chút Trịnh công tước vào việc chính ông ta lên tiếng nói.

“Công tước đại nhân chúng ta không phản đối chuyện này, nhưng trước tiên chúng ta có nên thay tướng hay không. Đại tướng quân quá vô dụng ngay cả nửa tháng hắn cũng không giữ được nếu tiếp tục để hắn chỉ huy sợ rằng không tới một tuần biên giới sẽ thất thủ mất.”

Một quý tộc lên tiếng nói. Có người mở đầu liền sẽ có người phụ họa hơn nữa còn có không ít người phụ họa.

“Đúng vậy công tước đại nhân cho dù chúng ta dồn toàn lực nhưng cũng phải có người biết cầm quân, giao cho Thái Văn Thông sợ rằng hắn sẽ vứt hết mọi thứ xuống sông mất.”

Rất nhiều người cùng nhau lên tiếng muốn đuổi Thái Văn Thông ra khỏi vị trí lĩnh quân. Dù sao Thái Văn Thông cũng là người của hoàng gia không liên quan gì tới phương bắc bọn hắn bây giờ lại để tên này gánh vác vận mệnh của phương bắc ai cũng không an tâm tốt nhất nên để người của mình giữ vị trí này.

Trịnh công tước thấy vậy liền lên tiếng trấn an.

“Mọi người đừng lo lắng, chuyện này ta đã báo lên hoàng gia tin tưởng trong thời gian ngắn hoàng gia sẽ cho chúng ta câu trả lời. Bây giờ điều quan trọng hơn chính là chúng ta nên bắt đầu phân công nhiệm vụ rõ ràng, đừng tới lúc quan trọng ai cũng không chịu nhường ai.”

Những hành động cùng lúc nhiều người tham gia như thế này tốt nhất trước đó nên phân công nhiệm vụ rõ ràng, đến lúc đó nơi nào xảy ra vấn đề liền dễ dàng tìm người chịu trách nhiệm nếu không làm như vậy tới lúc đó ai cũng đùn đẩy nhau sẽ càng trở nên rắc rối đặc biệt khi tình hình tiền tuyến gấp gáp cần khẩn cấp chi viện thì những việc như thế này càng khiến tiền tuyến trở nên nguy hiểm.



Trịnh công tước đã nói như vậy mọi người cũng không có lý do bám riết không tha đặc biệt là khi các vị hầu tước khác không lên tiếng thì lời của bọn hắn cũng không có bao nhiêu trọng lượng trừ khi phần lớn tiểu quý tộc trong đại sảnh này cùng nhau lên tiếng. Hiển nhiên bọn hắn cũng không có trọng lượng lớn như vậy có thể khiến phần lớn tiểu quý tộc có thể đứng cùng bọn hắn.

Cũng vào thời điểm này cung điện hoàng gia của Thái Nguyệt cũng đang diễn ra một cuộc họp, lần này không chỉ quốc vương của Thái Nguyệt mà còn có các vị công tước khác có mặt nếu không phải Trịnh công tước phải chủ trì đại cục ở phương bắc khả năng cao cũng có mặt ở đây.

“Người nói là chúng ta tổn thất mười nghìn quân chỉ trong một ngày!”

Lúc này Đình công tước, chính là vị công tước ở phương nam Thái Nguyệt người gây thù chuốc oán với các thương nhân Nam Tinh giận giữ lên tiếng, thịt mỡ trên người hắn liên tục run rẩy như muốn nói ngươi tới đấm ta đi.

Tất cả những người trong phòng thi thoảng liếc nhìn đống thịt mỡ trên người hắn với ánh mắt quỷ dị, đương nhiên không ai thật sự sẽ làm ra cái gì quốc vương cũng không được nếu không người ta sẽ tạo phản.

“Đúng vậy!”

Ngồi đối diện với Đình công tước một vị tướng quân trả lời, với những cuộc họp lớn như thế này ngoại trừ quốc vương ngồi ở chủ vị phía quý tộc cùng quan viên đều chia nhau hai bên cả hai đều đối diện với nhau thể hiện rõ ràng phe phái của mình.

“Tốt tốt tốt! Một ngày mười nghìn đại tướng quân cũng thật có tài.”

Bên cạnh Đình công tước một vị công tước khác cũng lên tiếng, ông ta liên tục nói ra ba chữ tốt nhưng hiển nhiên ai ở đây cũng biết tâm tình của vị công tước này không tốt chút nào.

“Các vị Thái Nguyệt không chỉ là Thái Nguyệt của ta mà còn là Thái Nguyệt của các vị, hiện tại quốc gia đang lâm nguy ta mong các ngươi có thể bỏ qua mâu thuẫn cũ cùng đồng lòng với ta đánh đuổi kẻ địch.”

Lúc này quốc vương Thái Nguyệt không để ý tới những lời trách cứ vừa rồi của hai vị công tước dẫn đầu phát biểu.

“Bệ hạ trước đó có phải chúng ta nên thay tướng hay không? Nếu còn để Thái Văn Thông chỉ huy nữa thần sợ rằng không ổn.”

Đình công tước nói, hiển nhiên bây giờ cũng là cơ hội đả kích hoàng gia còn về c·hiến t·ranh ông ta cũng không lo lắng đó là chuyện của phía bắc để lão già họ Trịnh kia xử lý liền được, không xử lý được càng tốt, ngược lại ông ta cũng không tin Nam Tinh có lá gan nuốt cả Thái Nguyệt. Lãnh địa nằm ở phương nam khiến ông ta tự tin chuyện như vậy không lan tới mình.

Nghe vậy quốc vương Thái Nguyệt trong lòng thở dài, ông ta đã đoán trước chuyện này thế nào cũng bị lôi ra nhưng không ngờ được tên họ Đinh này lại không kịp chờ như vậy.