Chương 426: Bài học.
Đạn pháo vẫn liên tục rơi như mưa xuống thành Nhật Lăng nó không chỉ tiêu diệt q·uân đ·ội Thái Nguyệt trong thành còn thuận tay g·iết những người dân vẫn còn sống trong thành.
May mắn người dân trong thành cũng không còn nhiều, trước khi quân Thái Nguyệt chiếm được thành đã có không ít người chạy khỏi thành, tới khi thành bị Thái Nguyệt chiếm số lượng lại giảm một lần nữa do những vụ c·ướp phá trong thành và một phần lớn lý do nữa chính là người dân b·ị b·ắt làm nô lệ.
Đừng quên đây vẫn là thời đại nô lệ, mỗi lần phá thành không có một đợt nô lệ b·ị b·ắt đi liền không phải là c·hiến t·ranh ở thời đại này, những người còn ở lại trong thành hầu hết đều là những người không đi lại được cùng người nhà của những người đó. Dù sao đây chỉ là thành nhỏ không có nhiều người như vậy.
Rầm!
Đạn pháo không có mắt những viên đạn pháo này có thể rơi ở bất kỳ nơi nào trong thành có trách liền phải trách ngươi không may bị đạn pháo rơi trúng, và Thái Nguyệt cũng không có ý thức bảo vệ trung tâm chỉ huy trước đạn pháo, dù sao trước kia cũng không có cách đe dọa tới trung tâm chỉ huy ở khoảng cách xa như vậy.
Nhưng hiện tại thì khác phủ thành chủ vừa mới bị đạn pháo tạc nổ và đương nhiên nơi này chính là trung tâm chỉ huy của q·uân đ·ội Thái Nguyệt hiện tại đã trở thành một đống phế tích, xung quanh đống phế tích các binh lính đang hoảng hốt cứu hộ. Đừng đùa trong này đều là nhân vật quan trọng nếu c·hết rồi những hộ vệ như bọn hắn đây cũng không yên ổn.
Rầm!
Đột nhiên một mảnh vỡ bị thổi bay, một cánh tay dính đầy bụi đất vươn ra từ bên trong, thấy vậy các binh lính của đội hộ vệ vội vã dùng ma pháp tách ra đ·ống đ·ổ n·át Thái Văn Thông cùng hai người khác xuất hiện bên dưới đ·ống đ·ổ n·át.
Vị đại tướng quân của Thái Nguyệt hiện tại nhìn vô cùng chật vật, toàn thân đều là bụi đất trên đầu còn có cả v·ết m·áu nhưng nhìn qua ánh mắt của ông ta vẫn vô cùng tỉnh táo hiển nhiên đây chỉ là một v·ết t·hương nhẹ.
“Đại nhân ngài b·ị t·hương rồi!”
Cho dù là v·ết t·hương nhẹ nhưng trong mắt các binh lính v·ết t·hương trên đầu Thái Văn Thông chính là v·ết t·hương nặng.
“Ta không sao! Chuẩn bị quần áo cho ta.”
Thái Văn Thông ngăn cả bình lính hỗ trợ, đây chỉ là v·ết t·hương nhẹ cũng không đến mức phải làm quá lên.
Boom boom boom!
Đạn pháo vẫn tiếp tục vang lên bên tai thi thoảng đ·ống đ·ổ n·át của phủ thành chủ lại bị đạn pháo bắn phá, hiển nhiên pháo binh bên ngoài cũng không biết phủ thành chủ đã bị bọn hắn san bằng vẫn tiếp tục y theo mệnh lệnh của Dương Hoài Nam tận tình chăm sóc phủ thành chủ.
Thấy vậy Thái Văn Thông liền lập tức rời khỏi đây, hắn cũng không muốn bị đất đá đè lên một lần nữa.
Lau chùi bụi bặm trên cơ thể thay một bộ quần áo mới Thái Văn Thông trở lại sở chỉ huy tạm thời, nơi này được tạm thời trưng dụng từ một dinh thự bên cạnh phủ thành chủ.
Bên trong đã vắng vẻ hơn khá nhiều, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc không còn thấy xuất hiện trong nơi này.
Ổn định lại cảm xúc Thái Văn Thông đi tới bên bàn lớn giữa phòng, nơi này trưng bày bản đồ của thành Nhật Lăng cùng khu vực xung quanh.
“Tình huống thế nào?”
Thái Văn Thông quan sát bản đồ hỏi.
“Tổng cộng có bốn lỗ hổng xuất hiện trên tường thành, ba lỗ hổng đã thất thủ lỗ hổng còn lại sợ rằng không giữ được lâu. Tôi đề nghị chúng ta nên rút quân khỏi đây nếu không số quân phòng thủ ở đây rất có thể sẽ bị bao vây.”
Phó tướng lên tiếng, vừa nói hắn vừa đánh dấu các vị trí trên bản đồ.
“Ừm! Để bọn hắn rút về đi.”
Thái Văn Thông ra lệnh. Nói rồi hắn chỉ về một địa điểm trên bản đồ nói.
“Nơi này bố trí thế nào?”
“Tướng quân yên tâm vị trí này đã được hai nghìn quân đóng giữ đảm bảo trong thời gian ngắn đối phương sẽ không thể công phá được.”
Vị trí Thái Văn Thông chỉ là một địa điểm quan trọng, chỉ cần chiếm được nơi đó gần như có thể kiểm soát toàn bộ phía bắc thành không thể để mất.
Ngay lúc này một binh lính chạy vào mang theo khuôn mặt đều vô cùng hoảng hốt.
Đi tới bên cạnh Thái Văn Thông người lính vội vã nói.
“Không xong đại tướng quân! Quân địch đã đánh tan cánh phải của chúng ta.”
Nghe vậy sắc mặt Thái Văn Thông biến hóa. Cánh phải ở đây không phải cánh phải trong thành Nhật Lăng mà là cánh phải được bố trí bên ngoài thành.
Tuy chiến thuật sử dụng hỏa khí vẫn chưa được thành hình nhưng cũng có người nhận ra vấn đề của hỏa khí đó là phụ thuộc rất nhiều vào hậu cần.
Nếu là thời đại v·ũ k·hí lạnh hậu cần rất nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ cần có lương thực cùng ch·út t·huốc men liền được cho dù có bị bao vây cũng có thể kéo dài thời gian rất lâu.
Nhưng hỏa khí lại khác nó phụ thuộc rất nhiều vào hậu cần, nếu không có hậu cần đừng nói là giữ vững vài tháng, không tới vài ngày sợ rằng đạn đều b·ị b·ắn hết lấy cái gì ra đi đánh nhau.
Chính vì thế việc duy trì tuyến đường hậu cận là điều cực kỳ quan trọng, cho nên Thái Văn Thống đã bố trí quân phòng thủ ở hai cánh bên ngoài thành Nhật Lăng nhằm mục đích ngăn chặn quân địch bao vây, cắt đứt tiếp tế cho thành. Bởi vì một khi thành bị vây như vậy không cần chờ lương thực hao hết, sợ rằng đạn cũng đã hết trước.
Đây là một trong những lý do chiến tuyến trong c·hiến t·ranh hiện đại rất rộng, bên phòng thủ không chỉ phải phòng thủ bên trong thành phố mà còn phải phòng thủ bên ngoài thành phố nếu không quân phòng thủ trong thành sẽ bị vây đến c·hết.
Bây giờ thì hay rồi cánh phải đã b·ị đ·ánh tan nếu quân địch vu hồi liền có thể cắt đứt tiếp tế của bọn hắn.
Quan sát bố trí trên bản đồ Thái Văn Thông ra lệnh.
“Để quân dự bị chi viện cho cánh phải, bằng mọi giá phải giữ vững cánh phải.”
Vừa nói xong lại có người hoàng hốt chạy vào, cánh trái vậy mà cũng đã b·ị đ·ánh tan.
Nghe tin tức này sắc mặt Thái Văn Thông vốn đã không tốt bây giờ lại càng trở nên âm trầm hơn. Không còn cách nào khác hắn chỉ đành điều lực lượng dự bị còn lại đi chi viện, may mắn quân số của bọn hắn hơn gấp đôi quân số của đối phương không lo không có người.
Mặc dù biết phải giữ vững hai cánh nhưng thực chất Thái Văn Thông vẫn dựa vào các chiến thuật cũ để tác chiến, hắn không có phân chia phòng tuyến cũng không có đào chiến hào cái gì chỉ đắp một chút đất đá cùng cây gỗ lên thành tường phòng ngự tạm thời.
Đương nhiên đến tường thành được xây dựng đàng hoàng cũng không chống nổi còn nói gì tới đống tường gỗ được xây dựng qua loa.
Mất đi tường gỗ binh lính của Thái Nguyệt không có che chắn lại vẫn được huấn luyện theo chiến thuật cũ không ai nằm xuống hay tản tìm nơi ẩn nấp tất cả đều phơi người ra giữa làn đạn nghĩ tới đây thôi kết quả ai cũng biết rồi toàn quân b·ị đ·ánh tan chỉ trong chốc lát.
Tình cảnh đó chắc chắn là điều mà bất kỳ người lính hiện đại nào cũng mơ ước, kẻ địch đứng phơi ra trước mặt cho ngươi bắn không xử lý vài người bọn hắn thật sự không có mặt mũi trở về đâu.
Đương nhiên Thái Văn Thông cũng không biết điều này, điều hắn quan tâm tới hiện tại chính là cần ổn định lại cánh phải ngăn cản quân đoàn một tiếp tục đẩy tới.
Thái Văn Thông thực sự vẫn chưa nhận ra vấn đề trong đội quân của ông ta, nó không còn là vấn đề chiến thuật hay chỉ huy nữa nó là vấn đề từ gốc rễ là kỹ năng của các binh lính nếu không thể thay đổi vấn đề này cho dù ông ta có vứt vào bao nhiêu quân đi chăng nữa cũng bằng không.
Đây cũng không phải lỗi của Thái Văn Thông, dù sao mới chỉ năm năm thôi vẫn còn rất nhiều thứ phải từng bước tìm hiểu khai phá Thái Văn Thông cũng không phải là thiên tài có thể ngộ ra điều như vậy.
Nhưng cũng từ lần đại bại này sẽ có rất nhiều kinh nghiệm được rút ra, rất nhanh thế giới sẽ hiểu được rằng các chiến thuật chiến đấu cũ đã không còn phù hợp với thời đại hỏa khí nữa. Các bên sẽ tranh thủ thời gian bằng cách nhanh nhất thay đổi chiến thuật của mình, bây giờ ai thay đổi nhanh hơn người đó chắc chắn sẽ chiếm được lợi thế trên chiến trường. Thậm chí trở thành người chiến thắng cuối cùng.