Chương 419: Cầu viện.
Thành Nhật Lương là một tòa thành nhỏ nằm ở tận cùng biên giới phía nam của Nam Tinh, đương nhiên với vị trí của mình nơi này hiện tại đã bị q·uân đ·ội Thái Nguyệt c·hiếm đ·óng và hiện tại đây cũng là nơi đóng quân của Thái Nguyệt.
Trên khắp đường phố của thành trì lúc này có rất ít bóng dáng của bình dân, hầu hết tất cả đều là binh lính của Thái Nguyệt, hiếm có lắm mới thấy được một người dân đi lại trên đường, nhưng tất cả đều hành động phi thường vội vã như không muốn xuất hiện ngoài trời lâu hơn nữa.
Trần Tuấn cùng Lâm Nhạc cưỡi ngựa tiến về hướng phủ thành chủ, sắc mắt của hai người đều phi thường thiếu kiên nhẫn, thậm chí là xao động vội vàng còn thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt Trần Tuấn. Trong khi đó Lâm Nhạc lại có vẻ bình tĩnh hơn, đôi mắt hắn liên tục quan sát tình huống của tòa thành.
Mặc dù đã được dọn dẹp qua nhưng những dấu vết của một cuộc tàn phá vẫn còn sót lại trong thành, những đ·ống đ·ổ n·át, những vết cháy và cả những v·ết m·áu chưa kịp dọn dẹp xuất hiện khắp nơi kể từ khi bọn hắn vào trong thành. Có lẽ nếu không phải nơi này trở thành nơi đóng quân của Thái Nguyệt thì những dấu vết của cuộc tàn phá vẫn còn ở đó.
Lâm Nhạc rất hiểu q·uân đ·ội của những quý tộc này, bọn hắn sẽ không rảnh rỗi tới mức đi dọn dẹp những thứ đó, may ra những người dân còn lại tự phát dọn dẹp nhưng đó cũng phải là sau khi đội quân c·hiếm đ·óng rời đi hoặc có thể là cuộc chiến kết thúc.
Hiển nhiên hai tình huống này không nằm trong những tình huống hiện tại của thành Nhật Lương, ít nhất Lâm Nhạc cho rằng trong vài ngày tới chính là như vậy.
“Đại nhân, tha cho ta! Xin ngài tha cho ta. Á!”
Đột nhiên tiếng hoảng sợ cầu xin, yếu ợt của phụ nữ truyền vào tai hai người. Cả hai đều đồng loạt đưa ánh mắt về hướng âm thanh phát ra.
Rơi vào trong mắt hai người là một đội lính Thái Nguyệt, bọn hắn đang bao vây một người phụ nữ với ánh mắt của một lũ động dục, cùng với những nụ cười không thể hạ tiện hơn, hai tên trong số đó thậm chí còn bắt ôm lấy cơ thể của người phụ nữ bàn tay của chúng liên tục di chuyển trên cơ thể người phụ nữ, quần áo của nàng đã khôn còn chỉnh tề, thậm chí còn lộ ra cả những phần da thịt đáng lẽ nên được che chắn bởi quần áo.
“Yên lặng nào cô em, bọn anh sẽ để em hưởng thụ khoái cảm của phụ nữ. Nói không chừng tới lúc đó cô em còn cầu xin được mang thai con của bọn anh nữa đấy. Ha ha!”
Những lời ô ngôn uế ngữ được phun ra từ trong miệng của bọn lính, trong lúc đó bọn hắn vẫn không dừng lại x·âm p·hạm người phụ nữ. Trên khuôn mặt của người phụ nữ lúc này tất cả đều là nước mắt, nàng cố gắng dãy giụa chống cự khuôn mặt mếu máo liên tục lên tiếng cầu xin.
“Tha cho ta đi đại nhân, ta đã có chồng, hức hức!”
Nhưng làm sao sức của một người phụ nữ có thể chống lại lũ đàn ông này chứ, nàng vừa bị s·àm s·ỡ vừa bị lôi đi vào trong con ngõ, thậm chí bởi vì những lời vừa rồi của nàng còn kích thích thêm cơn động dục của bọn hắn.
Thấy cảnh này cả hai người đều không nhịn được nhíu mày, khi ngựa đi qua bọn hắn Trần Tuấn còn trầm giọng hừ một tiếng.
Mặc dù là một tướng bại trận nhưng uy thế của một quý tộc cũng không phải là một lũ lính quèn có can đảm chống lại vì thế khi nhìn thấy hai người đám lính này liền vội vã tăng nhanh cước bộ kéo người phụ nữ vào trong hẻm.
“Á!”
Rất nhanh tiếng khóc thảm thiết của người phụ nữ cùng tiếng cười hạ tiên của đám lính vọng ra từ trong con hẻm.
Cả Trần Tuấn cùng Lâm Nhạc đều nghe thấy nhưng bọn họ lại không có chút phản ứng nào tiếp tục dục ngựa hướng về phía phủ thành chủ chạy đi. Tiếng hừ vừa rồi của Trần Tuấn cũng không phải để đe dọa đám linh thả người phụ nữ ra, hắn chỉ muốn đám lính đó cút đi chỗ khác để đỡ bẩn mắt mình mà thôi. Dù sao những chuyện như vậy hắn cũng rất quen thuộc, trong mắt hắn lũ tiện dân này cuối cùng chỉ là thú nuôi không cần thiết phải thể hiện sự chính nghĩa của mình. Còn về phía Lâm Nhạc hắn chỉ thở dài rồi tiếp tục cùng Trần Tuấn hướng tới phủ thành chủ.
Phủ thành chủ hiện tại là nơi ở của đại tướng Thái Nguyệt, Thái Văn Thông.
Thái Văn Thông năm nay đã một trăm mười tuổi, nhưng bề ngoài hắn lại giống như một người đàn ông ba mươi, là một siêu phàm giả học đồ đối với Thái Văn Thông hắn mới chỉ trải qua gần một phần ba tuổi thọ.
Thấy hai người tiến vào Thái Văn Thông liền niềm nở đón tiếp, cả hai đều lần lượt hành lễ với Thái Văn Thông chưa nói tới việc bọn hắn cần phải dựa vào Thái Văn Thông chỉ xét riêng thân phận Thái Văn Thông đã ép bọn họ một đầu. Dù sao bọn họ chỉ là người của gia đình quý tộc còn Thái Văn Thống chính là thân vương.
“Không biết người của ta hầu hạ hai vị thế nào? Nếu không hai lòng ở đâu xin hãy cho ta biết, ta sẽ tận lực đáp ứng.”
Chờ hai người ngồi xuống Thái Văn Thông mở đầu cuộc trò chuyện.
“Thân vương đại nhân quá lời, những ngày qua là chúng ta nên cảm tạ ngài đã chiếu cố. Nếu không có ngài có lẽ chúng ta đã không thoát được khỏi bàn tay của bạo chúa.”
Trần Tuấn dẫn đầu lên tiếng khách khí cảm tạ Thái Văn Thông.
“Ha ha! Không cần nói như vậy, đây là nghĩa vụ của một quý tộc như ta. Chúng ta nên đùm bọc lẫn nhau trong những lúc khó khăn như thế này mới đúng.”
Thái Văn Thông cũng đáp lời.
Ba người cứ như vậy tiếp tục trò chuyện một lúc, sau đó Trần Tuấn liền hỏi tới vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Tướng quân! Không biết lúc nào có thể hành động. Gia tộc chúng ta truyền tin tới q·uân đ·ội của bạo chúa đã đánh vào lãnh địa, rất nhiều lãnh địa quý tộc đã luân hãm nếu không hành động nữa sợ rằng…”
Trần Tuấn không nói tiếp, nhưng mọi người ở đây đều biết ý trong lời của hắn là gì.
Thái Văn Thông nghe vậy môi hơi mím lại, bất đắc dĩ nói.
“Trần Tuấn tướng quân không phải ta không muốn hành động, ngươi cũng biết tình huống hiện tại của chúng ta.”
Thái Vắn Thông mở ra hai tay làm như không biết nói gì hơn.
Thấy vậy Trần Tuấn cùng Lâm Nhạc không khỏi xấu hổ, dù sao tình huống hiện tại cũng là do bọn hắn gây ra, bây giờ lại xòe tay xin giúp đỡ.
Thời điểm này nếu ai là người trọng mặt mũi cũng sẽ không thể nào mở miệng cầu trợ giúp.
Trần Tuấn muốn mặt mũi sao? Đương nhiên hắn muốn, nhưng hiện tại đã không phải là vấn đề mặt mũi của riêng hắn nữa rồi mà là an nguy của toàn bộ gia tộc, an nguy của vợ con và gia đình hắn. Để bảo vệ bọn họ Trần Tuấn chỉ có thể kéo xuống mặt mũi đi cầu xin Thái Văn Thông.
“Đại nhân! Cho dù không thể hành động nhưng ít nhất xin ngài hãy cử một đội quân chi viện cho quý tộc. Phải bảo vệ quý tộc lợi ích của Thái Nguyệt mới có thể bảo vệ được, nếu tất cả đại quý tộc tại phương nam bị tiêu diệt việc kiểm soát vương quốc sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.”
Trần Tuấn cố gắng thuyết phục.
Thái Văn Thông vẫn chăm chú nghe những lời của Trần Tuấn, nhưng trong lòng ông ta lúc này lại cười nhạo lý lẽ của Trần Tuấn.
Cái gì mà quý tộc bị tiêu diệt sẽ khiến Thái Nguyệt khó khăn hơn, phải nói là nếu đám quý tộc này bị tiêu diệt Thái Nguyệt sẽ mất đi một vật cản trong việc dành quyền kiểm soát Nam Tinh mới đúng. Không hiểu sao tên này có thể nghĩ ra được một lý do như vậy.
Đương nhiên Trần Tuấn hiện tại khả năng không biết rằng hạm đội liên minh đã b·ị đ·ánh bại, toàn bộ kế hoạch đã hoàn toàn phá sản q·uân đ·ội Thái Nguyệt có thể trụ lại trước khi tiếp viện tới hay không cũng là một vấn đề rất lớn.
“Hai vị! Không phải ta không muốn giúp, nhưng chúng ta có thể cử bao nhiêu quân. Quá nhiều phòng tuyến hiện tại sợ rằng sẽ nguy hiểm, quá ít ta cũng sợ không ngăn nổi quân đoàn bốn.”
Thái Văn Thông do dự trả lời, hắn bây giờ còn không lo được thân mình, lây đâu ra quân đi bảo vệ đám người này.
“Đại nhân ngài đừng quên Sóc Lâm, nếu quân đoàn bốn có thể đả thông được phương nam bọn hắn có thể lấy Sóc Lâm làm bàn đạp phối hợp với quân đoàn ba đánh vào nội địa Thái Nguyệt.”
Đúng lúc này Lâm Nhạc lên tiếng, mặc dù hắn không quan tâm nhưng hiện tại đang nơi đây hắn vẫn phải thích hợp tỏ thái độ.
Nhưng những lời của hắn lại đánh đúng vào trọng tâm khiến Thái Văn Thông phải nghiêm túc suy nghĩ.
“Đúng vậy tướng quân, nếu để quân đoàn bốn kiểm soát phương nam bọn hắn có thể hội quân với quân đoàn ba, ba mặt của Sóc Lâm không có pháo đài hay bất kỳ địa hình hiểm trợ nào ngăn cản, nếu để đối phương đả thông được nội địa Thái Nguyệt sẽ phi thường nguy hiểm.”
Trần Tuấn nghe vậy giống như bắt được cây cỏ cứu mạng vội vàng nói.
Lần này Thái Văn Thông không lên tiếng, hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Trong phòng trở nên yên tĩnh một thời gian, không ai lên tiếng chờ đợi quyết định từ Thái Văn Thông.
“Như vậy đi, chuyện này ta cần thời gian bàn bạc với các tướng lĩnh khác. Ngày mai ta sẽ cho hai người câu trả lời.”
Thái Văn Thông nói, đây là chuyện quan trọng hắn không thệ tự ý quyết định được.
Mặc dù có chút thất vọng khi không nhận được câu trả lời của Thái Văn Thông, nhưng Trần Tuấn vẫn hài lòng phần nào, dù sao Thái Văn Thông không có ngay mặt từ chối như vậy vẫn có thể bàn bạc.