Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 418: Cơ hội.




Chương 418: Cơ hội.

Cho dù vào thời gian nào, hay thời đại nào đi chăng nữa ban đêm luôn là khoảng thời gian nguy hiểm đối với con người. Đây luôn là thời điểm vàng để làm ra những việc lén lút không muốn người biết, cho dù là ở hiện đại khi sự nguy hiểm của ban đêm đã được giảm đi phần nào nhờ anh sáng từ ánh đèn điện thì ở đâu đó trong những nơi ánh đèn không thể chiếu tới vẫn có những cái bóng lẩn khuất bên trong.

Là một thị trấn lớn nằm trên dọc theo tuyến đường sắt nối đông tây của Nam Tinh, chỉ trong năm năm Hàm Lạc từ một thị trấn nhỏ đã trở thành thành phố lớn nhất vùng trung bộ vương quốc.

Mặc dù đã trở thành một thanh phố lớn, nhưng dù vậy người dân ở đây vẫn không có thói quen thức đêm, phần lớn người đều đã nghỉ ngơi sau khi mặt trời lặn.

Kỳ thực cũng không thể nói như vậy, bởi vì những nơi có thể giải trí ban đêm thường không quá thân thiện với bình dân. Đừng hiểu lầm không có sự kỳ thị gì ở đây đâu, chỉ là những dịch vụ ở đây bình dân không trả nổi cho dù thu nhập của bọn họ đã có tăng lên, đôi chút.

Chính vì thế phần lớn thành phố đều trở nên vô cùng im ắng trong đêm.

Đoàng đoàng!

Cũng vào lúc này tại khu ổ chuột phía nam của thành phố những tiếng súng liên tiếp vang lên như muốn làm sống dậy thành phố đã ngủ này.

Đương nhiên chuyện đó không xảy ra, chỉ một vài tiếng súng không thể khiến thành phố thức dậy được ngược lại nó càng trở nên im ắng hơn, đặc biệt là trong khu ổ chuột nơi mà ban đêm trở thành thời điểm nguy hiểm nhất.

Những người dân sống trong khu ổ chuột đều hiểu một vấn đề rằng bọn hắn không nên ra ngoài vào ban đêm cho dù bên ngoài có tiếng động đi chăng nữa. Tất cả đều hiểu và thực hành nó một cách triệt để.

Tõm tõm tõm!

Những tiếng bước chân dẫm lên vũng nước đọng lại sau cơn mưa vang lên trong con hẻm tối, những bóng đen lướt qua con hẻm như những tử thần đang tìm kiếm những kẻ trốn thoát từ âm phủ. Những người dân lương thiện đều nằm im như c·hết trong nhà mặc cho tiếng bước chân bên ngoài vẫn tiếp tục vang vọng.

Người cha người mẹ ôm chặt lấy con nhỏ của mình vào lòng đắp lấy cái chăn mỏng đã có vô số miếng vá nằm im trên giường. Đôi mắt bọn họ đều cố gắng nhắm thật chặt như muốn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Đoàng đoàng đoàng!

Lại là những tiếng súng liên tiếp vang lên, nhưng lần này cũng đã có tiếng đáp lại, đáng tiếc nơi này sẽ không thức dậy chỉ vì tiếng súng có chăng là tiếng những trẻ em bị tiếng súng dọa sợ quấy khóc mà thôi. Nhưng cũng rất nhanh tiếng khóc của chúng đã biến mất không đề lại chút dấu vết.

Tất cả những chuyện xảy ra xung quanh thậm chí không khiến những kẻ bên ngoài lay động dù chỉ một chút, bọn hắn vẫn dẫm lên con hẻm ẩm ướt chạy vội giống như đang trốn tránh kẻ nào đó.



Tứ hoàng tử chính đang được đám người này bảo vệ xung quanh hướng về phía những con ngõ hẻm chạy đi, phía sau thi thoảng lại vang lên tiếng súng như muốn nhắc nhở hắn mình đang bị truy đuổi.

Vị hoàng tử này hiện tại vô cùng chật vật, quần áo trên người đã có không ít chỗ rách, thậm chí có những nơi còn thấm v·ết m·áu, cả người đều là mồ hôi liên tục thở dốc giống như sắp c·hết tới nơi vậy. Mệt mỏi như vậy nhưng chân của hắn vẫn không dừng lại tiếp tục chạy, hắn biết nếu hắn không chạy sợ rằng ngày hôm sau tin tức hắn c·hết sẽ tới tai Long.

Bên cạnh tứ hoàng tử có bốn người bảo vệ, tất cả đều là siêu phàm giả chân chính không phải học đồ, bọn hắn phân tán ra bốn phía bảo vệ cho tứ hoàng tử ở trung tâm. Nhưng có lẽ người bảo vệ phía sau là người chịu áp lực lớn nhất bởi vì hắn liên tục phải hứng chịu những phát đạn của kẻ truy đuổi.

Nếu không phải trời quá tối, không thể ngắm bắn chính xác có lẽ lúc này hắn đã b·ị t·hương nặng.

“Hai người các ngươi bọc hậu.”

Chạy ở phía trước mở đường người có vẻ là lãnh đạo của nhóm đột nhiên quay đầu lại ra lệnh cho hai người phía sau, rồi kéo lấy tay tứ hoàng tử tiến vào ngôi nhà gần đó.

Hai người chạy phía sau nghe vậy không chút do dự dừng lại đều lần lượt nấp vào trong góc chờ đợi những kẻ truy đuổi phía sau.

Bởi vì trong hẻm rất tối khiến ở nơi này cách xác định duy nhất chỉ có âm thanh và hai người đều có thính lực cực tốt, bọn hắn từng được đào tạo để chiến đấu trong tình huống này.

Tiếng bước chân dồn dập ở phía sau càng ngày càng gần, hai người cũng đã chuẩn bị cho tình huống t·ấn c·ông bất ngờ, ma pháp trên tay đã vận sức.

Bõm!

Đột nhiên tiếng bước chân dừng lại, ma pháp đã vận sẵn trên tay cũng bị hai người tiếp tục áp súc. Hai người biết những kẻ truy đuổi sẽ phải tiếp tục tiến lên nếu không muốn mất dấu bọn hắn, việc của hai người là tìm thời cơ thích hợp để ra đòn.

Quả nhiên không lâu sau đó tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên, cảm nhận được những kẻ truy đuổi đã tiến vào tầm bắn, một luồng sấm sét từ trên tay người nấp bên phải phòng ra.

Luồn sấm sét này kinh khủng tới nỗi những nơi nó đi qua đều bị đốt cháy đen, nước mưa bị bốc hơi, thậm chí là bức tường xập xệ của căn nhà bên đường cũng bị biến thành màu đen.

Rầm rầm!

Sấm sét đánh tới tạo ra một v·ụ n·ổ kinh thiên, bụi mù còn chưa kịp tán đi một luồng gió lốc đã cuốn tới thổi bay mọi thứ xung quanh.



Tới bây giờ những người trong khu ổ chuột đã không thể giả vờ ngủ được nữa, sợ hãi nhanh chóng lan tràn, rất nhiều người thoát ra khỏi căn nhà của minh bỏ chạy cách cuộc chiến càng xa càng tốt chỉ với mong muốn có thể giữ được mạng sống.

Hai người không hề quan tâm tới những kẻ phàm nhân vô dụng này, đôi mắt bọn hắn dính chặt vào khu vực trước mặt, vị trí vốn dĩ là kẻ thù của hai người.

Đột nhiên trong bóng đêm liên tục xuất hiện tám thanh kiếm phát ra ánh sáng nóng đỏ, những thanh kiếm này sáng tới nỗi nó chiếu sáng toàn bộ con hẻm, cũng khiến thân phận của chủ nhân những thanh kiếm này bại lộ.

Nhìn thấy những thanh kiếm phát sàng trên tay kẻ thù, cả hai người đều trở nên căng thẳng. Nhiệt dung kiếm là v·ũ k·hí đã trở nên nổi tiếng trong các lực lượng siêu phàm giả tinh nhuệ của vương quốc, danh tiếng của nó cũng lớn tới nỗi cả tinh linh tộc cũng tìm tới.

Nhưng hiện tại thứ v·ũ k·hí này vẫn chỉ được trang bị cho các lực lượng đặc biệt của Nam Tinh, ngoài ra không có bất kỳ thế lực nào khác sở hữu thứ v·ũ k·hí này.

Nhìn thấy nhiệt dung kiếm hai người trở nên căng thẳng.

Không để hai người chờ lâu tám người kia đã cầm kiếm lên lao về phía hai người, thấy vậy hai người liên tục thi triển ma pháp t·ấn c·ông cố gắng ngăn chặn đối phương tiếp cận. Nhưng tất cả ma pháp đều dường như vô dụng, ma pháp của hai người không thể gây uy h·iếp cho những kẻ phía trước, dường những kẻ này có một ma pháp phòng thủ hùng mạnh bảo vệ bọn hắn.

Hai người vừa đánh vừa lui hòng kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng hai người đã lui tới căn nhà tứ hoàng tử biến mất. Tới đây hai người đã không thể lui được nữa, cả hai chiến đấu trước căn nhà cho tới khi bị tám người bao vây và tiêu diệt.

Sau khi tiêu diệt hai người, tám người của bộ nội an cũng bao vây căn nhà, bọn hắn sử dụng ma pháp pháo không khí thổi bay cánh cửa của căn nhà.

Tiến vào bên trong nơi này hoàn toàn trống rỗng không hề có một bóng người, đương nhiên tám người sẽ không cho rằng như vậy, bọn họ lần lượt chia nhau ra kiểm tra xung quanh căn nhà.

Rất nhanh bọn họ phát hiện một đường hầm nối từ nơi này ra vùng ngoại thành, nhưng khi bọn họ đuổi tới bên kia hầm đã không còn tìm thấy bóng dáng của tứ hoàng tử nữa.



“Hướng tây ư! Xem ra đám quý tộc ở phía tây cũng không mấy an phận.”

Trụ sở của bộ nội an, Phùng Cương nghe báo cáo của cấp dưới về việc truy đuổi tứ hoàng tử. Hệ thống tình báo của bộ nội an đều có một kết luận tứ hoàng tử đang chạy về hướng tây.

Nghe xong báo cáo của cấp dưới Phùng Cương lập tức đứng dậy, cầm lấy áo khoác của mình rời khỏi văn phòng hướng về phía vương cung đi tới. Chuyện này có liên quan tới các quý tộc phía tây Phùng Cương cho rằng nên báo cho bệ hạ để đề phòng trước.





Cũng đã được một thời gian kể từ lần cuối Long gặp Luna, sáu năm qua cô nàng hắc tinh linh này vẫn vậy không hề có chút thay đổi nào. Đối với những tinh linh sáu năm là có lẽ chỉ như cái chớp mắt với bọn họ, nó quá ngắn để họ có những thay đổi rõ ràng.

“Thời gian gần đây thế nào?”

Long hỏi.

Luna thuận thế ngồi xuống đối diện với Long nói.

“Không thế nào c,ả vẫn như mọi khi. Ngươi gọi ta làm gì?”

Luna trả lời, trong ngữ điệu của nàng không có chút tôn kính nào đối với Long nhưng hắn cũng không phản ứng hắn cũng quen với thái độ này rồi.

Nếu đối phương đã không muốn nhiều chuyện Long đương nhiên cũng không muốn tốn thời gian của mình vào việc đó, hắn nhìn Luna nói.

“Ngươi biết tứ hoàng tử đã biến mất?”

“Biết!”

“Tốt! Ta muốn hắn c·hết sau khi tiếp xúc với Lý gia!”

Long nói, lời của hắn rất bình tĩnh không có chút gợn sóng cũng không lộ ra chút sát ý nào tựa như trong lời của hắn không phải người mà là một con vật vậy.

“Ngươi muốn g·iết anh trai!”

Luna nhướng mày thú vị hỏi.

“Đừng nói vậy! Hắn là bị lũ b·ắt c·óc g·iết c·hết, ta không liên quan.”

Long thản nhiên trả lời.

“Hừ! Nhân loại các ngươi vẫn là lũ dối trá như vậy.”

Luna không nhịn được khinh thường nói.