Chương 393: Thống nhất.
Thông thường vào mỗi buổi sáng khi không có kế hoạch chiến đấu từ trước, các quý tộc sẽ thức dậy khảo sát lại tình hình q·uân đ·ội của mình, sau đó vào đúng tám giờ tập trung lại doanh trại của thống lĩnh toàn quân báo cáo.
Nhưng hôm nay doanh trướng của thống lĩnh Trần Tuấn tiếp đón quý tộc sớm hơn bình thường, đêm qua các quý tộc đã được thông báo phải có mặt sớm tại doanh trướng trong sáng nay mặc dù cảm thấy không hiểu tại sao nhưng mọi người vẫn nghe lệnh thống lĩnh có mặt từ rất sớm.
Nhưng ngay sau khi toàn bộ các quý tộc tham gia liên quân lần này tiến vào doanh trướng toàn bộ nơi này đã bị tư binh của Trần gia bao vây ngăn chặn mọi người lạ tới gần.
Các hộ vệ đi theo những quý tộc này thấy vậy hoảng hốt muốn tiếp cận doanh trướng nhưng lại bị tư quân của Trần gia ngăn chặn, thậm chí quân Trần gia còn bao vây bọn hắn, không cho phép di chuyển.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Có hộ vệ không nhịn được hoảng hốt hỏi, hắn chỉ là hộ vệ của một nam tước nhỏ lần này tham gia liên quân cũng chỉ góp một trăm binh lính vì thế tiếng nói của hắn không hề có chút sức nặng nào. Các binh lính của Trần gia xung quanh cũng không phản ứng với những lời của hắn, chỉ là một tên hộ vệ của nam tước còn không có tư cách bọn hắn phải đích thân trả lời. Những người khác thấy vậy cũng liên tục lên tiếng đe dọa, nhưng cuối cùng cũng không có được câu trả lời.
Không còn cách này khác bọn hắn chỉ có thể hướng về các hộ vệ của những quý tộc cự đầu cầu cứu.
Bất quá những hộ vệ của các quý tộc cự đầu lại rất bình tĩnh, không hề có chút lo sợ nào khi chủ nhân nhà mình đang bị giam bên trong.
“Các vị yên tâm, chuyện này chỉ để đảm bảo bí mật của cuộc họp, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào!”
Cuối cùng hộ vệ của Lâm Nhạc lên tiếng, những người còn lại cũng lên tiếng trấn an. Kỳ thực nếu không phải trước đó chủ nhân đã dặn dò trước bọn hắn sợ rằng cũng sẽ có phản ứng như vậy, cho dù hiện tại bọn hắn cũng không thể không lo lắng, dù sao chủ nhân của bọn hắn đang nằm trong tay của thống lĩnh.
Có lời trấn an từ những người này các hộ vệ của quý tộc nhỏ cũng trở nên an tâm, bọn hắn không còn ồn ào như trước nữa mà trở nên im lặng đưa ánh mắt tràn đầy lo lắng về phía doanh trướng.
Mặc dù được trấn an nhưng sự lo lắng vẫn không vơi đi trong lòng những hộ vệ, bọn hắn có thể yên lặng chờ đợi đã là một sự nhẫn nại rất lớn rồi.
Bên ngoài đã trở nên an ổn nhưng bên trong doanh trướng không khí không lại rất căng thẳng. Nơi này đã trở nên cực kỳ ồn ào bởi vì câu nói đầu tiên của Trần Tuấn khiến tất cả quý tộc ở đây ngoại trừ các quý tộc cự đầu hoảng sợ, bọn hắn sau khi giật mình liền trở nên như vậy tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau không thể tin nổi vào lỗ tai của mình.
“Ngươi điên rồi sao? Tần công q·uân đ·ội hoàng gia, cái này khác nào tạo phản! Ngươi muốn c·hết nhưng đừng kéo chúng ta theo cùng.”
Một tiểu quý tộc không nhịn được phẫn nộ hét lớn, hắn thậm chí đã quên cả việc xung hô thống lĩnh đại nhân, hiển nhiên những lời của Trần Tuấn đã khiến hắn không kiểm soát được bản thân.
Sau lời nói không thể kiểm soát của vị tiểu quý tộc, một số quý tộc khác cũng lần lượt lên tiếng nhưng phần lớn tiểu quý tộc lúc này mặc dù sợ hãi nhưng vẫn lựa chọn im lặng.
Trần Tuấn nghe những lời chỉ trích của đám tiểu quý tộc đôi lông mày nhíu lại, hắn không thích người khác chỉ trích quyết định của mình, đặc biệt là khi đây chỉ là một đám tiểu quý tộc bình thường ngay cả mặt hắn cũng không thể gặp được. Lũ hạ đẳng này nên cảm kích vì được hắn đích thân thông báo mới phải.
“Ta gọi các ngươi tới đây không phải để trưng cầu ý kiến của các ngươi. Đây là quyết định của ta cùng các vị phó thống lĩnh. Nhiệm vụ của các ngươi là tuân lệnh.”
Trần Tuấn không kiên nhẫn lên tiếng nói, trong âm thanh của hắn ẩn dấu sự giận giữ.
Nghe những lời này toàn bộ doanh trướng đột nhiên trở nên im ắng, tất cả các tiểu quý tộc nhìn nhau không biết phải nói thế nào.
Kỳ thực trong liên quân này lời nói của các tiểu quý tộc không có bao nhiêu sức nặng, hầu hết các quyết định cuối cùng đểu tới từ thống lĩnh cùng phó thống lĩnh bọn hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh làm việc.
Vốn dĩ nếu có hai ba phó thống lĩnh phản đối, những tiểu quý tộc này cùng liên minh liền có cơ hội phủ quyết yêu cầu nhưng những lời này vừa ra các tiểu quý tộc liền chỉ có thể nhìn những phó thống lĩnh ngồi ở bàn trung tâm chờ đợi câu trả lời của những người này.
“Chúng ta đã thống nhất với thống lĩnh về chuyện này.”
Lâm Nhạc là người dẫn đầu lên tiếng, ngay sau đó những người khác cũng lên tiếng xác nhận đây là quyết định chung của tất cả bọn hắn.
Tới khi người cuối cùng lên tiếng toàn bộ doanh trướng trở nên im ắng, các tiểu quý tộc hai mắt nhìn nhau không biết nên nói điều gì. Bọn hắn hiểu rằng mình đã không còn khả thay đổi quyết định nữa.
Nhưng vẫn có người không từ bỏ, đặc biệt là những quý tộc bị mất lãnh địa do sự xâm lược của Thái Nguyệt.
“Nhưng…nhưng các vị n·ội c·hiến trong khi kẻ thù đang ở trước mặt, đây là hành động t·ự s·át.”
Nhưng quý tộc này cố gắng bám víu lại chút hi vọng để có thể lấy lại lãnh địa của mình, muốn phản cũng không phải lúc này, ít nhất cũng phải sau khi đánh lui Thái Nguyệt rồi phản hẵng phản nếu không khác gì t·ự s·át đâu.
“Ha ha! Các ngươi không cần phải lo lắng cuộc chiến lần này kỳ thực là hành động được thống nhất phối hợp giữa chúng ta và Đế quốc để lật đổ tên bạo chúa kia. Người Thái Nguyệt sẽ rút quân sau khi lật đổ hắn. Đương nhiên chúng ta cũng phải trả lại tỉnh Sóc Lâm cho Thái Nguyệt.”
Trần Tuấn cười lớn nói, bây giờ cũng không cần phải dấu nữa, ngược lại nếu nói ra sẽ gia tăng lòng tin cho những người ngồi trong này hơn. Dù sao cái danh của Đế quốc không ai không biết.
Mặc dù có chút tiếc nuối khi phải từ bỏ Sóc Lâm nhưng đây không ảnh hưởng gì tới các quý tộc, dù sao vùng đất đó hoàn toàn bị quốc vương kiểm soát các quý tộc dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhận được chút lợi ích nào trong này. Giao ra thứ vốn không thuộc về mình để có được quyền lợi lớn hơn nữa ai ngu mà không chọn.
“Nhưng nếu Thái Nguyệt không chịu rút quân thì sao? Phải biết tới lúc đó q·uân đ·ội chúng ta cũng sẽ gặp tổn thất, liệu có khả năng đối đầu với Thái Nguyệt không?’
Có điều vẫn có người không tin tưởng chuyện này.
Ai biết được Thái Nguyệt có âm mưu khác hay không, nếu sau khi lật đổ quốc vương bọn hắn không chịu rút lui thì phải làm sao?
Trần Tuấn dường như đã mất kiên nhẫn với việc thuyết phục các quý tộc, hắn hừ lạnh nói.
“Chuyện này là Đế quốc cam kết, Thái Nguyệt dám không nghe theo lệnh Đế quốc! Hơn nữa lần này Đế quốc cũng cử hạm đội phương đông tham chiến cùng với quân liên hiệp của Giao Châu. Các ngươi nghĩ với lực lượng như vậy lũ người Thái Nguyệt dám không nghe lời?”
Không kịp để những người khác phản ứng, hắn đập mạnh bàn tay xuống bàn lớn tiếng nói.
“Các vị sáu năm qua các ngươi còn không rõ tên bạo chúa kia đang làm gì sao? Hắn đang từng chút, từng chút một c·ướp đi quyền lợi của chúng ta, c·ướp đi tài sản của chúng ta. Nhìn xem q·uân đ·ội của chúng ta hiện tại so với sáu năm trước, xem thu nhập của chúng ta so với sáu năm trước, xem dân số tại lãnh địa của chúng ta so với sáu năm trước. Tất cả đều mất đi, mất đi rất nhiều và tên bạo chúa đang ngồi tại Kim Lăng kia chính là kẻ đã c·ướp đi tất cả.”
Dừng một chút Trần Tuấn quan sát toàn căn phòng rồi nói tiếp.
“Mọi người định chờ bao lâu nữa mới bắt đầu phản kháng, chờ càng lâu chúng ta càng yếu ớt, chờ càng lâu tên bạo chúa kia càng hùng mạnh nếu chúng ta không hành động sớm sẽ không còn cơ hội nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Lật đổ bạo chúa khôi phục lại niềm tự hào của quý tộc.”
“Đúng! Chúng ta không thể chờ thêm nữa. Chúng ta phải tiêu diệt bạo chúa, khôi phục lại an bình cho vương quốc. Đây là nghĩa vụ của quý tộc chúng ta, cũng là niềm tự hào của quý tộc chúng ta.”
Lâm Nhạc dường như bị kích thích bởi bài phát biểu của Trần Tuấn cũng đứng lên phát biểu, kính động cảm xúc của mọi người.
Rất nhanh với những người đã không còn đường lui bọn họ chấp nhận những lý do này, trong thoáng chốc toàn bộ doanh trướng vang lên những tiếng hô hào lật đổ bạo chúa.