Chương 377: Hình phạt.
Nhìn cảnh vật đang dần trôi qua ngoài cửa Lại Nguyệt không khỏi nghĩ tới kế hoạch đường sắt đông tây dang dở mà tiếc nuối.
Nàng hiện tại đang trên chuyến tàu trở về Thánh quốc, sau gần một tháng đàm phán cuối cùng Lại Nguyệt cũng đạt được mục đích, đương nhiên nàng vẫn có chút tiếc nuối khi không thể thành công kết thông gia với Nam Tinh. Nhớ lại sắc mặt khó coi của đức vua Nam Tinh khi nàng nhắc tới chuyện này Lại Nguyệt không khỏi buồn cười, nhưng cùng với đó trong lòng nàng cũng có một nỗi nghi ngờ.
Vua của Nam Tinh thực sự không lên được sao? Như vậy thật đáng tiếc cho cái túi da kia.
Aiz!
Lại Nguyệt không khỏi thở dài tiếc nuối.
“Miện hạ có chuyện gì vậy?”
Nhưng tiếng thở dài của nàng lại khiến hầu gái ngồi bên cạnh lo lắng hỏi.
“Không có gì! Không cần lo lắng.”
Lại Nguyệt lên tiếng trấn an hầu gái. Rồi tiếp tục hướng ánh mắt ra bên ngoài thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Sau một lúc lâu đột nhiên Lại Nguyệt nhìn thấy những hình ảnh khiến đôi lông mày nàng nhíu chặt.
Chỉ thấy cách đường sắt khoảng mười mét mọc lên sáu ngôi mộ bằng đá, nếu chỉ là mộ bình thường thì không khiến Lại Nguyệt có thái độ như vậy. Vấn đề là phía trên những ngôi mộ này lại có đầu người, hơn nữa còn là trẻ em nhìn không quá lớn, nếu nhìn kỹ hơn thì càng nhận ra đầu của những đứa trẻ này không hề bị chặt mà là toàn bộ phần thân dưới đầu bị chôn dưới mộ đá chỉ để lộ đầu.
Mặc dù khuôn mặt của những đứa trẻ đã thối rữa biến dạng nhưng Lại Nguyệt vẫn cảm nhận được sự khủng hoảng trên những khuôn mặt đó.
“Ah! Tới rồi.”
Đúng lúc này hầu gái lên tiếng thu hút ánh mắt của Lại Nguyệt.
Hầu gái tiến tới bên cửa sổ chỉ hướng bên ngoài, Lại Nguyệt nhìn theo hướng hầu gái chỉ vậy mà lại chính là nơi những ngôi mộ bằng đá kia. Lại Nguyệt không khỏi nhíu mày nhìn hầu gái chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Miện hạ bọn hắn chính là những kẻ đã ném đá vào ngài lần trước, vì thế h·ình p·hạt của bọn hắn chính là bị đá đè c·hết nên ngài mới nhìn thấy chuyện như hiện tại. Đây là hậu quả khi bọn hắn dám khinh nhờn thần linh.”
Hầu gái trả lời, tựa như c·ái c·hết của sáu đứa trẻ này là đáng đời bọn hắn tự nhận lấy, nàng thậm chí không mang theo bất kỳ thương cảm nào trong ánh mắt còn tràn đầy tự hào nhìn Lại Nguyệt như muốn nàng khen ngợi.
“Đây là ý của ngươi?”
Lại Nguyệt không khen nàng mà lại hỏi khiến hầu gái thắc mắc. Mặc dù rất muốn nhận tác phẩm này là của mình nhưng nàng vẫn rất trung thực trả lời.
“Hì hì miện hạ đánh giá ta quá cao rồi, chủ ý này là do lãnh chúa trong vùng làm ra. Nô tỳ nghe nói bọn hắn mặc dù không biết là ngài nhưng khi người của quốc vương đích thân tới hắn liền bày ra chủ ý này.”
Lại Nguyệt nghe vậy trong lòng cũng thả lỏng, ít nhất nha đầu này vẫn còn biết giữ bí mật cho hành trình của nàng không vì chút tức giận nhất thời mà làm hỏng chuyện.
Lại Nguyệt ngoái nhìn sáu ngôi mộ bằng đá sau đó liền thu hồi ánh mắt tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hình ảnh vừa rồi khiến nàng mất đi hứng thú ngắm cảnh, thật không biết tên lãnh chúa ở đây nghĩ gì mà lại làm như vậy.
“Miện hạ tới ga tiếp theo kẻ ném đá vào ngài sẽ bị dẫn lên tàu tùy ngài xử trí nga, không biết ngài sẽ trừng phạt hắn thế nào.”
Hâu gái thấy thánh nữ thu hồi ánh mắt không thể hiện thái độ gì cảm thấy có chút chột dạ giống như hành động của nàng khiến chủ nhân chưa hài lòng vì thế tiếp tục lên tiếng.
Nghe những lời này ánh mắt vừa mới đóng của Lại Nguyệt lại mở ra.
“Không phải tất cả đều c·hết rồi sao?”
“Hì hì miện hạ những kẻ c·hết kia là đồng phạm còn thủ phạm đã b·ị b·ắt lại hắn sẽ bị đưa lên tàu để ngài đích thân phán quyết.”
Hầu gái trả lời.
“Ừm!”
Lại Nguyệt nghe vậy chỉ nói một tiếng xem như đã biết sau đó nàng tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy chủ nhân không khen ngợi mình hầu gái buồn bực nhưng cũng không biết phải làm gì hơn, vì thế chỉ đành hầu hạ bên cạnh chờ đợi thời gian trôi qua.
Cứ như vậy Lại Nguyệt liền lâm vào giấc ngủ từ khi nào.
Cho tới khi nàng giật mình tỉnh dậy hầu gái vẫn chờ ở bên cạnh.
“Miện hạ ngài đã tỉnh.”
Hầu gái thấy Lại Nguyệt tỉnh giấc liền tiến lên hầu hạ.
“Ừm! Tới đâu rồi?”
Lại Nguyệt hỏi.
“Miện hạ chúng ta đã đi qua ga, người đã lên tàu chỉ có điều bởi vì ngài đang nghỉ ngơi nên không ai dám làm phiên.”
Hầu gái vội vã trả lời, trên mặt nàng còn thể hiện sự hưng phấn, mong chờ không chút dấu diếm.
“Người nào?”
Lại Nguyệt không nhớ có ai cần gặp mình, đây không phải chuyến đi bí mật sao?
“Miện hạ! Chính là tên tiểu tử đã ném đá vào ngài, hắn đã bị dẫn lên tàu nhưng bởi vì ngài đang nghỉ ngơi nên nô tỳ không để hắn đi vào.”
Lời của hầu gái mới khiến Lại Nguyệt nhớ tới còn có chuyện như vậy.
“Các ngươi tùy tiện xử lý là được không cần phải hưng sư động chúng như vậy.”
Lại Nguyệt buồn bực, nàng cũng không hứng thú cái gì phán quyết hay trừng phạt chuyện này nên là nhiệm vụ của tòa án dị giáo mới phải, nhưng Lại Nguyệt cũng biết nơi như thế này cũng không có tòa án dị giáo nên chỉ đành để người của mình tùy tiện xử lý.
Hầu gái thấy thánh nữ giao việc này cho mình ánh mắt liền sáng lên cảm tạ Lại Nguyệt rồi rời đi ra cửa.
Nàng mặc dù là hầu gái của Lại Nguyệt là con chiên thành kính nhất của tam thần nhiều lần nhìn thấy các vị đại nhân cao cao tại thượng phán quyết sinh tử của một người nhưng bản thân nàng lại chưa từng được thực hiện một điều tương tự như vậy.
Nhưng bây giờ thánh nữ miện hạ lại cho phép nàng hành xử quyền này, quyền sinh sát nắm sinh mạng của một người trong tay nàng thực sự rất cao hứng.
Nhìn hầu gái biến mất sau của Lại Nguyệt buồn bực thở dài một lần nữa đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trên tàu này công cụ giải trí rất ít ngoại trừ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cũng không có bao nhiêu phương pháp giải trí.
Rời khỏi toa tàu hầu gái xuất hiện trên hành lang, nơi đây là nơi nghỉ ngơ của các hộ vệ, có một người đang canh giữ một nam hài có lẽ trên dưới mười hai tuổi.
Nam hài này rất gầy gò, giống như đã đói ăn một thời gian, quân áo bẩn thỉu rách nát không chịu nổi đầu tóc rối bù tràn đầy bụi đất. Trong ánh mắt của nam hài là một sự c·hết lặng khó có thể hình dung, tựa như một n·gười c·hết vậy. Dương như nam hài vừa trải qua một cú sốc tâm lý rất nặng nề
Đi tới trước mặt nam hài hầu gái chán ghét nói.
“Các ngươi nhìn không thể thay cho hắn một bộ quần áo ra trò sao, dù gì cũng phải gặp mặt thánh nữ miện hạ cho dù hắn có phạm tội đi nữa cũng không thể làm bẩn ánh mắt cao quý của miện hạ phải không! May mắn miện hạ hẳn đã đoán trước được điều này mới không gặp hắn, nếu không các ngươi phạm phải tội gì!”
“Ngươi nói đúng! Miện hạ không hổ là sứ giả của thần có thể nhìn thấy trước mọi chuyện, nếu không sơ sót của chúng ta đã phạm tội lớn.”
Hộ vệ bên cạnh nghe vậy cũng cho là đúng, còn thành kính cầu nguyện.
Cuộc trò chuyện tràn đầy sỉ nhục của hai người lại dường như không ảnh hưởng tới nam hài, hắn chỉ như một con rối đứng ở đó chờ đợi phán quyết cho vận mệnh của mình.
“Tội nhân! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta người hầu của thánh nữ cao quý sẽ là người phán quyết cho tội ác của ngươi. Hãy xem như đây là sự ban ân cuối cùng cho cuộc đời tội lỗi của ngươi đi.”
Hầu gái nhìn nam hài trang trọng nói. Nhưng cái nàng muốn nhìn tới là sự biết ơn của tên tội nhân trước mặt lại không xuất hiện, nó chỉ như một con rối đứng tại chỗ không chút động đậy.
Chỉ có ánh mắt của hắn đã nhìn hầu gái nhưng đó lại là một ánh mắt vô hồn không chút cảm xúc tất cả cũng chỉ có như vậy. Việc này khiến hầu gái rất tức giận.
“Vốn dĩ muốn cho ngươi một c·ái c·hết êm ái không đau đớn, nhưng hành động vô lễ của ngươi khiến ta đổi ý rồi. Ném hắn ra ngoài!”
Nàng nhìn về phía hộ vệ ra lệnh.
Người hộ vệ nghe vậy không chút chần chứ xách lấy cổ nam hài đi tới sau cửa tàu dùng sức mở ra, gió mạnh từ bên ngoài thổi vào mắt mới khiến nam hài hơi có dãy giụa, nhưng mọi thứ quá muộn nam hài cảm giác như mình đang bay sau đó là những cơn đau khắp lần lượt truyền tới.
Ngồi trong khoang tàu của mình Lại Nguyệt lại tiếp tục nhíu mày, vừa rồi nàng lại nhìn thấy một bóng người rơi ra khỏi tàu. Ngay lúc này hầu gái cũng quay lại, nàng rất không vui nói.
“Ngươi ném hắn ra khỏi tàu rồi!”
Hầu gái đang muốn báo cho Lại Nguyệt kết cục của nam hài lại bất ngờ nói.
“Miện hạ tại sao ngài biết!”
Lại Nguyệt cười lạnh nói.
“Tại sao ta biết! Vừa rồi có một cái xác bay qua mắt ta, ngươi nói xem tại sao?”
“Miện hạ thứ tội, là nô tỳ suy xét không chu toàn khiến ngài bị kinh động.”
Hầu gái vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.
“Được rồi đứng lên đi! Lần sau chú ý hơn liền tốt.”
Lại Nguyệt cùng con tàu vẫn tiếp tục hành trình của mình, để lại phía sau một nam hài nằm trên mặt đất với tứ chi đã gãy, cùng nội tạng dập nát. Không biết là may mắn hay bất hạnh khi đầu của hắn chỉ b·ị t·hương nhẹ vẫn có thể tỉnh táo, nhưng tỉnh táo để làm gì khi phải tiếp tục hứng chịu những cơn đau kinh khủng từ khắp nơi trên cơ thể cho tới lúc c·hết đi.