Chương 370: Quyết định.
Cả bảy người vừa chạy thi thoảng lại hướng về phía sau liên tục nổ súng, cũng thi thoảng có những tiếng súng vang lên phía sau bên cạnh bọn hắn lại có vài phát đạn bay tới.
Chạy một lúc bọn hắn nấp xuống sườn dốc cố gắng dùng sườn dốc này che đi cơ thể của mình, dùng đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Nơi đó cành lá rất rậm rạp gần như không thể nhìn thấy gì nhưng cả bảy người vẫn không rời ánh mắt khỏi đó. Bời vì cũng chỉ có những vị trí như vậy mới phù hợp làm điểm tựa để t·ấn c·ông xuống dưới bọn hắn.
Hai người trong nhóm nhận được ra hiệu của đội trưởng áp sát thân thể xuống đất từng bước lui lại, mỗi bước của hai người rất cận thận không gây ra bất kỳ động tĩnh nào dẫn tới sự chú ý.
Cho tới khi đã rời đi một khoảng cách an toàn hai người mới đứng dậy nhanh chóng đi vòng quay lại đoạn đường bọn hắn vừa mới đi qua.
Đương nhiên bọn hắn lựa chọn một tuyến đường khác ẩn mình dưới sườn dốc.
Sột soạt!
Đột nhiên tiếng cây cối bị đụng chạm vang lên, mặc dù rất nhỏ nhưng với những người đã quen với chiến đấu trong rừng như hai người lính bọn hắn rất dễ dàng có thể nhận ra.
Hai người gần như ngay lập tức dừng chân lại, cả người áp sát vào sườn dốc cố gắng để cành lá che đi cơ thể của mình.
Ánh mắt của hai người hướng về phía âm thanh vang lên, mặc dù bị cành lá rậm rạp che khuất ánh mắt nhưng hai người vẫn có thể thấy được bóng dáng của con người.
Cách những kẻ này di chuyển rất chuyên nghiệp, tiếng bước chân vô cùng nhỏ nếu không để ý rất khó nghe thấy, nếu không phải vừa rồi đối phương vô ý phát ra tiếng bọn hắn hoàn toàn không thể phát hiện ra đối phương.
Hiện tại đối phương đã tới khá gần bọn hắn mới thực sự nghe được tiếng động, nhưng nếu ở khoảng cách này mới phát hiện ra hai người cũng không có cơ hội ẩn nấp.
Hơi thở của hai người chậm dần cho tới khi những bóng người này đi qua cả hai mới cẩn thận động đậy thân thể nhìn vế phía đoàn người kia biến mất.
Bởi vì cành lá rất rậm rạp khiến cho hai người không thể nhìn được những người kia mặc dù hai bên chỉ cách không tới năm mươi mét.
Tại trong rừng năm mươi mét là khoảng cách xa đặc biệt với những cánh rừng rậm rạp như thế này tầm nhìn có khi không tới hai mươi mét, vì thế hầu hết các trận chiến trong rừng khoảng cách giao chiến là rất ngắn.
Hai người lính không chút do dự cận thận đi theo sau kẻ địch, muốn theo dõi người trong rừng nói khó thì không khó nhưng nói dễ cũng không dễ.
Đơn giản ngươi có thể lựa chọn đi theo các dấu vết còn lưu lại để theo dõi đối phương là được, đi trong rừng đặc biệt là những cánh rừng rậm rạp như thế này nếu muốn không để lại dấu vết là không thể nào.
Đương nhiên cũng chỉ là khi đã phát hiện ra đối phương nếu không trong một cánh rừng rậm rạp như vậy muốn tìm kiếm được dấu vết của người gần như là không thể.
Chỉ có điều theo dõi như thế này rất nguy hiểm, bởi vì tầm nhìn rất hạn chế nếu không cận thận có khi ngươi còn đâm thẳng vào lưng đối phương cũng nên.
Cũng may khoảng cách với đồng đội của bọn hắn không xa đây hẳn là kẻ địch vừa rồi t·ấn c·ông bọn hắn vì thế hai người mới quyết định theo dấu đối phương, chờ đợi một cơ hội ra tay.
Quả nhiên không lâu sau đó phía trước lại vang lên tiếng súng hai người nhanh chóng tiếp cận phía sau lưng đối phương.
Vị trí này hai người đã có thể nhìn thấy bóng lưng của kẻ địch bọn hắn đang giao chiến phía trước nhưng bởi vì tầm nhìn thực sự quá thảm thương không nhìn rõ người giao chiến với bọn kẻ địch.
Nhưng hai người đều nhận ra đây là vị trí ẩn nấp của đội bọn hắn, nếu không có gì thay đổi bọn hắn bây giờ nên nổ súng.
Cũng không có gì bất ngờ, b·ị b·ắn từ sau lưng không có vật che chắn đội lính này dễ dàng xử lý kẻ địch.
Đây chính là cuộc chiến diễn ra giữa Ái Lâm cùng Mã Liệt vương quốc các đội quân lẻ tẻ hòa mình vào hai bên sườn tác chiến với nhau, bên nào tổn thất lớn hơn liền rút khỏi nơi này.
Bề ngoài cuộc chiến dường như rất nhỏ, không đáng kể nhưng kỳ thực hai bên đã chuẩn bị tới năm mươi nghìn quân cho cuộc chiến.
…
Đã nhiều năm rồi hai thế lực nhân loại luôn có những cuộc xung đột nhỏ lẻ với nhau nhưng lần này phát triển thành một cuộc chiến toàn diện giữa hai quốc gia lại đã là một dấu hiệu cho thấy hai bên đang sẵn sàng cho một cuộc c·hiến t·ranh toàn diện.
Vế phía Long sáng nay hắn vừa có một cuộc đàm phán với thánh nữ Lại Nguyệt.
Cuộc đàm phán này không đi tới đâu cả! Lại Nguyệt đề nghị Nam Tinh phối hợp để có thể hoàn thành tuyến đường sắt nối đông tây nhanh nhất có thể, không chỉ vậy nàng còn đề nghị Nam Tinh hỗ trợ mở rộng việc sản xuất v·ũ k·hí cho Thánh quốc.
Đương nhiên Long không thể ngay lập tức đồng ý điều kiện này, muốn xem có thể hợp tác thế nào còn phải xem điều kiện trong nước thế nào. Long chỉ có thể để Lại Nguyệt chờ đợi trước khi hắn có câu trả lời chính xác cho nàng.
Về phía Lại Nguyệt nàng muốn nhận được câu trả lời của Long càng sớm càng tốt, đặc biệt là về tuyến đường sắt xuyên đông tây Thánh quốc cần xác định một thời gian chính xác để hoàn thành tuyến đường sắt này để bọn hắn có thể đưa ra một chiến lược chính xác nhất.
Phải biết để hoàn thành tuyến đường sắt này sẽ cần rất nhiều nhân lực vật lực, Thánh quốc cần biết có thể hoàn thành nó kịp thời gian hay không, nếu được bọn họ có thể tiếp tục dồn nguồn lực cho nó, nhưng nếu không thể hoàn thành đúng thời gian yêu cầu Thánh quốc không còn cách nào khác phải tạm thời rút đi nguồn lực cho kế hoạch để vùi đầu vào các kế hoạch khác quan trọng hơn.
Rõ ràng mục đích của Thánh quốc khi xây dựng tuyến đường sắt này là để phá thế bao vây của Đế quốc trong c·hiến t·ranh, nhưng khi c·hiến t·ranh kết thúc mới hoàn thành thì giá trị của tuyến đường sắt không còn nữa. Thà rằng Thánh quốc chuyển nguồn lực xây dựng sang cho những kế hoạch khác phục vụ cho c·hiến t·ranh còn có lợi ích hơn. Phải biết với những quốc gia mới chớm nở cách mạng công nghiệp để xây dựng một tuyến đường sắt dài như vậy cần hao phí rất nhiều nguồn lực, nếu không thể sử dụng nguồn lực đó cho c·hiến t·ranh Thánh quốc đã yếu thế sẽ càng trở nên vô lực.
Chính vì thế chiều nay nội các của Long đều có mặt tại phòng họp để bàn bạc về cuộc đàm phán này.
“Nói như vậy cho dù dùng toàn lực thì với tình hình hiện tại cũng phải mất năm năm mới hoàn thành.”
Văn Trung hiện tại đã ngồi lên vị trí tể tướng lên tiếng kết luận sau khi Đỗ Mộc Kim bộ trưởng công nghiệp báo cáo về tình huống trước mặt rồi hắn hướng về Long đang ngồi tại chủ vị nói.
“Bệ hạ thần cho rằng năm năm hiện tại là quá dài với tình huống của Thánh quốc, huống chi đây là còn trong trường hợp phải dốc toàn lực.”
Long lâm vào trấm tư, hắn kỳ thực có xu hướng kích thích Thánh quốc nhanh chóng hoàn thành tuyến đường sắt đông tây thì hơn. Nhưng nếu hắn lừa Thánh quốc có thể khiến siêu cường này thất bại trước cuộc chiến với Đế quốc đây là điều Long không muốn nhìn thấy.
“Có khi Đế quốc chọn thời gian này phát động c·hiến t·ranh bởi vì tuyến đường sắt không?”
Đột nhiên Đỗ Mộc Kim hiện tại là bộ trưởng công nghiệp ngồi một bên lên tiếng thu hút sự chú ý của Long.
“Nói nghe xem?”
Long lên tiếng hỏi, hắn tò mò về cái nhìn của Đỗ Mộc Kim.
Đỗ Mộc Kim cũng không do dự nói.
“Bệ hạ chúng ta đều biết một khi tuyến đường sắt này hoàn thành ưu thế lớn nhất của Đế quốc trước Thánh quốc sẽ phai mờ gần như không đáng nhắc tới. Vì thế có khi nào Đế quốc muốn tận dụng trước khi ưu thế này hoàn toàn biến mất phát động c·hiến t·ranh trước hay không. Mặc dù hai bên đều chưa sẵn sàng cho đại chiến, nhưng ít nhất Đế quốc vẫn có ưu thế lớn hơn, nếu chờ năm mười năm nữa khi tuyến đường sắt hoàn thành thì mọi chuyện đã muộn.”
Lời này vừa nói ra khiến mọi người trong phòng đều xôn xao, cái này không khác nào nói mọi chuyện diễn biến tới hiện tại đều là do Nam Tinh gây ra.
Nhưng lại không ai có thể phản bác lý luận của Đỗ Mộc Kim, rất rõ ràng lý lẽ của hắn hoàn toàn có cơ sở.
Nhưng Long từ bên trong lại ngửi được một vấn đề cực kỳ nguy hiểm.
“Lợi thế của Đế quốc nằm ở việc phong tỏa Thánh quốc, như vậy điểm yếu lớn nhất của vòng vây này chính là chúng ta. Một khi Thánh quốc thất bại trong c·hiến t·ranh như vậy chúng ta còn có thể tồn tại được sao?”
Long lên tiếng. Lời của hắn khiến toàn bộ mọi người trong phòng kh·iếp sợ.
“Bệ hạ có phải quá nghiêm trọng hóa vấn đề rồi không?”
Đỗ Phong Nam tại một bên lên tiếng.
“Các ngươi nghĩ hành động của chúng ta trong năm năm qua đến bây giờ vẫn không bị vây đánh là tại sao?”
Năm năm qua những chính sách chèn ép quý tộc mở rộng giáo dục quốc dân của Long đã động chạm tới lợi ích của giới quý tộc. Nếu không phải có Đế quốc cùng Thánh quốc chống lưng thì Nam Tinh đã bị các quốc gia khác thảo phạt rồi.
Nhưng việc chống lưng này là dựa trên cơ sở cân bằng giữa hai siêu cường, nếu một trong hai hoàn toàn thất thế như vậy ngay lập tức từ kẻ chống lưng sẽ biến thành kẻ thảo phạt.
Ý thức được vấn đề Long ra lệnh.
“Viện chiến lược mau soạn thảo một bản kế hoạch cụ thể cho tình huống này. Cuộc chiến lần này ta muốn duy trì Thánh quốc.”
Đương nhiên sẽ không có chuyện hoàn toàn từ bỏ Đế quốc, chỉ có điều cần duy trì Thánh quốc mạnh hơn tốt nhất là để hai bên lưỡng bại câu thương mới tốt nhất.