Chương 368: Du học sinh.
Mặc dù bữa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng chủ giáo cũng đã rời khỏi, ông ta tiến vào sâu trong hậu viện của nhà thờ, nơi này Lại Nguyệt đã chờ đợi sẵn. Đi tới sau lưng Lại Nguyệt chủ giáo hành lễ.
“Miện hạ!”
Lại Nguyệt đang đọc một quyển sách giới thiệu về công nghiệp ma pháp nghe thấy lời chủ giáo liền dừng lại quay đầu hỏi.
“Thế nào rồi?”
Chủ giáo lắc đầu thất vọng nói.
“Miện hạ thứ lỗi là ta quá vô dụng!”
“Không sao, chúng ta cũng đã lường trước được chuyền này rồi không cần thất vọng!”
Lại Nguyệt rất bình tĩnh bữa tiệc này chỉ là một cách do thám, nàng không đặt nhiều kỳ vọng đột phá từ buổi tiệc, nó chỉ có nhiệm vụ tìm hiểu thêm tin tức để nàng có nhiều con bài hơn cho việc đàm phán sắp tới thôi.
“Miện hạ người đã tới!”
Lúc này bên ngoài phòng lời của người hầu vọng vào, Lại Nguyệt nghe vậy liền để người hầu đưa người vào.
Tiến vào phòng cùng người hầu là mười thanh thiếu niên rất trẻ tuổi, bốn nam một nữ bọn hắn mặc trên người đều là đồ của nhân viên thần chức, hiển nhiên những thanh thiếu niên này là người của giáo hội.
Mười người tiến vào lần lượt hành lễ với Lại Nguyệt và chủ giáo, Lại Nguyệt để bọn hắn ngồi xuống bên cạnh mình nhìn chủ giáo nói.
“Ngươi kể lại nội dung trong buổi tiệc đi, để bọn hắn phân tích một chút.”
Chủ giáo nghe vậy cũng không có bất kỳ bất mãn nào chuyện của mình bị một đám người trẻ tuổi lấy ra bàn tán phân tích.
Mười thanh thiếu niên này chính là các thiên tài của Thánh quốc được Thánh quốc cử tới Nam Tinh du học, tính ra cũng đã được ba năm rồi.
Bởi vì ba năm trước Thánh quốc phát hiện ra hiệu quả của máy móc cũng như kế hoạch xây dựng đường sắt khiến bọn hắn có như cầu rất lớn về hiểu biết các loại máy móc công trình, ít nhất cũng phải cho bọn hắn có đủ khả năng để sửa chữa đơn giản một số loại máy móc. Cũng không thể để đến mức mua linh kiện về còn phải thuê người sửa chữa, chính vì thế Thánh quốc đã cử người tới Nam Tinh để học tập.
Nam Tinh đương nhiên không có lý do từ chối bọn hắn, cuối cùng những thứ bọn hắn học được cũng chỉ là lý thuyết cùng nguyên lý hoạt động thôi, nếu không có các loại máy móc đặc biệt thì đừng mong tự sản xuất được.
Ngoại trừ Thánh quốc cũng có một số quốc gia cử người tới đây học tập, tương tự cũng có Đế quốc có điều đám người này kiến thức nền tảng rất yếu phải tiến hành học bổ túc từ đầu khiến cho đã ba năm trôi qua rồi nhưng vẫn chưa có người hoàn thành việc tốt nghiệp đại học.
Còn có một vấn đề nữa chính là các quốc gia này chỉ quan tâm tới kỹ thuật, tất cả học sinh du học của bọn hắn chỉ tới đây học trong các trường kỹ thuật, trong khi các trường thiên về kinh tế hay quản lý lại không có một bóng người nước ngoài mặc dù những trường này cũng không phải không thu nhận người nước ngoài.
Long từng có một thời gian cảm thấy không hiểu tại sao lại có chuyện như vậy! Nhưng sau khi hiểu biết sâu hơn hắn cũng hiểu được một phần nào đó suy nghĩ của những quốc gia này.
Đối với bọn hắn tình hình hiện tại của quốc gia đều rất tốt cần học thêm cái gì rắc rối quản lý, rồi kinh tế lung tung nữa chứ. Nó cũng không mang lại lợi ích gì.Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Mười người học sinh này chính là như vậy, bọn hắn chỉ tập trung học tập kỹ thuật không có bất kỳ người nào học bên mảng kinh tế hay quản lý.
Sau khi nghe chủ giáo trình bày mọi chuyện một thanh niên trong mười người lên tiếng.
“Miện hạ những lời của chủ giáo đại nhân nói không sai.”
Lại Nguyệt cùng chủ giáo đều không có nhiều hiểu biết về kỹ thuật vì thế nàng lựa chọn nghe lời khuyên từ những học sinh này, mặc dù bọn hắn không thể coi là chuyên gia nhưng chắc chắn trong Thánh quốc bọn hắn hiểu biết nhất về kỹ thuật công nghiệp.
“Các ngươi nói xem nếu chúng ta muốn tăng nhanh tốc độ xây dựng đường sắt cùng với mở rộng sản xuất v·ũ k·hí thì có thể tới bao nhiêu?”
Lại Nguyệt hỏi, nàng cần tư vấn của những người này để xác định giới hạn cho lần đàm phán sắp tới.
“Cái này rất khó nói, nhưng thần phán đoán nếu chúng ta toàn lực hỗ trợ thì có thể chỉ cần bảy năm.”
Lại Nguyệt nhíu mày, nàng không hài lòng với câu trả lời này. Bảy năm là quá dài so với tình hình của Thánh quốc hiện tại, đối với nàng ba năm đã là rất dài rồi.
Không phải tự nhiên Thánh quốc lại vội vã như vậy, c·hiến t·ranh đã tới rất gần, theo phán đoán không tới một năm nữa c·hiến t·ranh rất có thể sẽ bùng nổ vì thế Thánh quốc cần hoàn thành những chuẩn bị cuối cùng cho c·hiến t·ranh. Một trong số đó chính là hoàn thành tuyến đường sắt đông tây, nó sẽ giúp Thánh quốc không còn nằm ở thế bị động buộc phải t·ấn c·ông nữa bọn hắn sẽ có nhiều lựa chọn chiến lược hơn.
Vì thế cho nên Lại Nguyệt mới phải đích thân tới Nam Tinh để thúc đẩy nhanh tốc độ thi công của kế hoạch.
“Như vậy mở rộng nhà máy sản xuất v·ũ k·hí thì sao?”
Lại Nguyệt tới đây đương nhiên không chỉ vì chuyện của đường sắt, nàng còn cần Nam Tinh hỗ trợ việc mở rộng sản xuất các loại v·ũ k·hí chuẩn bị cho c·hiến t·ranh nữa.
Thánh quốc hiện tại đã nắm giữ công nghệ sản xuất súng và pháo, Thánh quốc đã có tổng cộng bốn nhà máy trong đó có ba nhà máy chế tạo súng và một nhà máy chế tạo pháo.
Nhưng chỉ có bốn nhà máy này không thể đáp ứng yêu cầu hiện tại của Thánh quốc, q·uân đ·ội của bọn hắn thậm chí còn chưa thể hoàn toàn thay đổi v·ũ k·hí sang súng đâu nếu xảy ra c·hiến t·ranh chút tích trữ này sẽ bị móc sạch trong nháy mắt.
Thánh quốc từng có ý đinh mở rộng sản xuất nhưng cuối cùng lại thất bại, mặc dù Nam Tinh chuyển giao công nghệ sản xuất cho Thánh quốc nhưng máy móc sản xuất, thậm chí là kim loại dùng cho nòng súng muốn tốt nhất vẫn phải nhập từ Nam Tinh. Kỳ thực trước đó Nam Tinh cũng chuyển giao công nghệ luyện thép nòng súng cho hai siêu cường, nhưng loại thép luyện ra hiển nhiên không đạt được chất lượng như thép Nam Tinh sử dụng vì thếp nhu cầu mua nòng súng Nam Tinh sản xuất vẫn rất cao.
Nói cách khác Thánh quốc vẫn phải phụ thuộc vào Nam Tinh để sản xuất súng. Tới đây rồi cao tầng Thánh quốc nhận ra mình bị hố, nhưng lại có thể làm gì được? Chế tài Nam Tinh?
Thôi đi Thánh quốc cách xa Nam Tinh như vậy người đông người tây còn cử quân tới đánh Nam Tinh được sao. Đồng minh của họ sát Nam Tinh cũng không đủ mạnh. Hơn nữa nếu Thánh quốc làm như vậy Đế quốc chắc chắn sẽ rất vui mừng trở thành một đồng minh thân cận của Nam Tinh.
Chính vì thế cho dù cao tầng Thánh quốc có không cam lòng như thế nào cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lần này tới đây Lại Nguyệt chính là muốn đàm phán để Nam Tinh giúp Thánh quốc mở rộng năng lực sản xuất, cũng như muốn đàm phán mua lại công nghệ sản của các loại máy sản xuất và công nghệ luyện kim nòng súng tốt hơn.
Còn chưa kể tới các loại v·ũ k·hí trang bị cho siêu phàm giả, trong năm năm qua Thánh quốc và Đế quốc đương nhiên cũng phát hiện ra quân đoàn ma pháp của Nam Tinh trang bị những loại v·ũ k·hí đặc biết giúp siêu phàm giả tăng lên chiến lực thậm chí khiến siêu phàm giả cấp thấp có thể đe dọa tới các siêu phàm giả cao cấp.
Hai Đế quốc từng ngỏ ý muốn mua công nghệ sản xuất của những v·ũ k·hí này nhưng mọi yêu cầu đều bị Nam Tinh từ chối. Bọn hắn cuối cùng chỉ có thể lựa chọn mua sản phẩm từ Nam Tinh trở về mổ xẻ nghiên cứu.
Phải nói hai siêu cường có tích lũy ma pháp rất sâu rộng bọn hắn chỉ cần quan sát liền có thể nhận ra ma pháp được sử dụng bên trên những loại v·ũ k·hí này, nhưng khi bọn hắn tiến hành sao chép lại nhận ra vấn đề không phải nằm ở ma pháp được khắc trên v·ũ k·hí mà là cấu tạo bên trong của v·ũ k·hí.
Không nói đâu xa đạn của QL-2 cũng quá đủ để các vị siêu phàm giả bó tay bọn hắn không có cách nào gia công loại đạn phức tạp như vậy chưa nói đến loại thép sử dụng cho v·ũ k·hí cũng là thứ bọn hắn không thể luyện ra.
Lại Nguyệt biết Nam Tinh chắc chắn sẽ không bán ra công nghệ cho những v·ũ k·hí này vì thế chỉ tới để đặt hàng thêm thôi.
“Miện hạ thứ lỗi về vấn đề v·ũ k·hí chúng thần không có cách nào đưa ra phán đoán!”
Lời của những thiếu niên này khiến Lại Nguyệt nhíu mày, nàng lên tiếng hỏi.
“Tại sao lại vậy, không phải các ngươi phán đoán được chuyện của đường sắt sao?”
“Cái này kỳ thực chúng thần thần từ những tin tức công khai trên báo chí phán đoán ra được. Còn chuyện v·ũ k·hí là bí mật quân sự, chúng thần không có cách nào lấy được thông tin.”