Chương 361: Vây (1).
Quần đảo Sa Huỳnh nằm cách bờ biển Nam Tinh khoảng hai trăm năm mươi hải lý về phía đông, đây là một quần đảo lớn với cấu trúc vô cùng phức tạp có vô số đảo nhỏ nằm bên trong.
Vì sự phức tạp và cách xa bờ biển Nam Tinh khiến quần đảo này là một nơi cực kỳ thích hợp dành cho hải tặc trú ẩn.
Khoảng cách tới tuyến đường hàng hải không quá xa, có thể dễ dàng tổ chức c·ướp b·óc, nếu hải quân muốn tiến vào quần đảo vây bắt đám hải tặc bọn hắn sẽ bị lộ ngay lập tức với các chốt canh được thiết lập ở các đảo bên ngoài.
Chỉ cần biết vị trí tiến vào của hải quân, lũ hải tặc với sự thông thuộc quần đảo có thể dễ dàng lẩn trốn và biến mất khỏi ánh mắt của hải quân, chính vì thế nơi đây được xem là thiên đường của hải tặc.
Trong lịch sử hải quân Nam Tinh cùng hải quân Thái Nguyệt rất nhiều lần tổ chức tiêu diệt hải tặc tại đây, nhưng hiệu quả lại rất hạn chế chỉ cần nhìn thấy t·àu c·hiến của hải quân lũ chuột này liền sẽ quay đầu chạy không chút do dự.
Nam Tinh cùng Thái Nguyệt từng cố gắng thiết lập một căn cứ kiểm soát trong quân đảo này, nhưng đây là chuyện cực kỳ khó khăn muốn thiết lập căn cứ trên đảo để q·uân đ·ội thường xuyên đóng quân ở đây không phải dễ dàng.
Chưa nói tới cung cấp hậu cần khó khăn, chi phí lớn việc duy trì bao nhiêu t·àu c·hiến phòng thủ ở nơi này cũng là một vấn đề, quá ít căn cứ liền sẽ bị lũ hải tặc nhổ, quá nhiều như vậy chi phí duy trì sẽ cực kỳ khổng lồ.
Hai quốc gia từng có thời gian thiết lập căn cứ ở đây nhằm ngăn chặn hải tặc, đáng tiếc lúc thì bị nhổ lúc thì bị lũ hải tặc quấy phá liên tục tổn thất nặng nề buộc phải rút đi.
Cuối cùng Sa Huỳnh lại đâu vào đấy trở về bàn tay của hải tặc.
Năm năm trước bởi vì cuộc n·ội c·hiến của Nam Tinh khiến hải quân nước này tổn thất nặng, một cơ hội như vậy làm sao đám hải tặc có thể bỏ qua trong hai năm sau đó lũ hải tặc đã hoành hành khắp tuyến đường hàng hải phía nam Nam Tinh.
Bọn hắn không đi lên phía bắc bởi vì nơi đó có hạm đội tinh linh tộc hoạt động, nếu không phải hiệp ước giữa các chủng tộc khiến hạm đội tinh linh không thể tiến xuống phía nam thì đám hải tặc cũng không dám hoành hành như vậy.
Nhưng chỉ cần phía nam là quá đủ để c·ướp b·óc rồi. Phải nói đây là thời gian thư thái nhất của lũ hải tặc, không có hải quân bọn hắn có thể thoái mái hoành hành ở vùng phía nam không chút kiêng kỵ.
Mặc dù mấy năm gần đây khi hải quân Nam Tinh cho hạ thủy t·àu c·hiến bọc thép nhưng nó không có nghĩa bọn hải tặc bị xử lý, mặc dù không gian hoạt động bị thu hẹp nhưng hạm đội ít ỏi của Nam Tinh không thể bao quát toàn bộ vùng biển rộng lớn của nước này vì thế không gian hoạt động của lũ hải tặc vẫn còn không nhỏ, bọn hắn vẫn còn có thể thoải mái hoành hành xung quanh khu vực.
Đảo lớn nhất của quần đảo Sa Huỳnh được giới hải tặc gọi Tổ Cá đây là một hòn đảo khá lớn cũng phải lớn gấp hai thành Kim Lăng, trên đảo có hai thị trấn lớn nằm tại phía nam cùng phía đông đảo cả hai thị trấn này đều thuộc quyền quản lý của một liên minh hải tặc.
Đúng vậy nơi này không có chủ nhân nó được quản lý bởi một liên minh gồm bốn đoàn hải tặc lớn nhất trong khu vực, cũng là nơi giao lưu của toàn bộ hải tặc tại khu vực Nam Tinh cùng Thái Nguyệt.
Tất cả hải tặc trong vùng biển này đều về đây tiêu tiền bọn hắn kiếm được, cũng để xử lý đống hàng hóa bọn hắn c·ướp được. Đám thương nhân làm ăn với c·ướp biển đều ở đây nhận hàng.
Không có cách thuyền c·ướp biển muốn tiến vào cảng của các quốc gia rất khó rất khó, từng có không ít lần tàu hải tặc tiến vào cảng biển nhưng rất ít tàu có thể rời đi vì thế các hải tặc chỉ còn cách từ bỏ phương pháp này.
Nhưng có một lần lũ hải tặc mạnh tới nỗi tự xây cho mình một cảng riêng, thời đại đó giới hải tặc được thống nhất dưới một lá cờ duy nhất bọn hắn mạnh tới nỗi đã khiến cho hải quân Nam Tinh chịu tổn thất cực kỳ nặng nề. Nếu không phải bọn hắn quá hoành hành gây ảnh hưởng tới giao thương với tinh linh tộc buộc các quốc gia xung quanh phải liên minh xử lý thì bây giờ có lẽ đường bờ biển của Nam Tinh vẫn còn cảng biển đó.
Vì thế hiện tại đám hải tặc tại vùng biển chỉ có duy nhất nơi này để tuồn đống hàng bọn hắn c·ướp được đi, cũng là nơi để bọn hắn tiêu đống tiền kiếm được.
Đương nhiên Tổ Cá không phải nơi đặt căn cứ chính của bốn đoàn hải tặc này, bề ngoài mặc dù là liên minh nhưng nếu có cơ hội bọn hắn sẽ không ngại làm thịt nhau đâu. Nếu đặt căn cứ quá gần nhau nói không chừng trong một đêm cả bốn đoàn hải tặc đều biến mất cũng nên. Vì thế bốn hòn đảo lớn tiếp theo trong quần đảo được lựa chọn làm căn cứ của bọn hắn.
Hiện tại trên hòn đảo lớn thứ tư quần đảo khói đen đang bốc lên nghi ngút khắp nơi, xung quanh hòn đảo vô số tàu hải tặc bao vây, thi thoảng trên những con tàu hải tặc cũng có pháo ma pháp bắn ra phá hủy đống công trình bằng gỗ nghèo nàn trên đảo. Đặc biệt là cảng của hòn đảo hoàn toàn bị vây kín bởi thuyền hải tặc của ba tổ chức hải tặc khác, còn bên trong cảng lúc này chỉ còn lại những xác thuyền đắm cũng biểu tượng của tổ chức hải tặc lớn thứ tư khu vực.
Chỉ cần nhìn liền có thể biết ba đoàn hải tặc lớn nhất khu vực đã liên minh lại xử lý người đứng thứ tư, hiện tại trên hòn đảo này cũng chỉ còn một đám tù nhân chờ bị xử lý.
Tham gia hành động lần này là phó thủ lĩnh của ba đoàn hải tặc, trong khi thủ lĩnh của bọn hắn đều lựa chọn tọa trấn cắn cứ của mình đề phòng hai tên còn lại đánh lén nhổ đi căn cứ của bọn hắn, cũng để đề phòng nếu hành động qua gần có thể bị đối phương ám toàn.
Cái này cũng không phải chuyện không thể, đối phương có thể nhân cơ hội ngươi không đề phòng dồn toàn bộ pháo vào tàu của ngươi là điều có thể xảy ra.
Vì thế tham gia hành động lần này cũng chỉ có ba vị phó thủ lĩnh, hiện tại cả ba người đều đang có mặt trên đảo để phân chia đống tài sản bọn hắn c·ướp được.
Khác với việc phân chia địa bàn đã được thống nhất từ trước việc phân chia tài sản lại là một công việc cực kỳ rắc rối bởi vì ai cũng muốn phần của mình nhiều hơn không ai nhường ai vì thế hiện tại ba vị phó thủ lĩnh đều đang tranh cãi vì đống tài sản này.
Muốn phân chia đống tài sản này không phải dễ dàng, bởi vì bên trong không chỉ có tiền mà còn rất nhiều tài sản hiện vật như tranh, đồ trang sức hay thậm chí là vật phẩm ma pháp. Những thứ đồ này rất khó định giá vì thế các bên cũng tranh cãi rất quyết liệt, có đội khi suýt nữa ra tay đánh nhau.
May mắn bọn hắn đều biết nếu đánh nhau ở nơi này không phải điều thông minh vì thế tất cả đều cố gắng khắc chế. Nhưng dù vậy đám thuộc hạ đi theo bọn hắn ánh mắt cũng không phải thân thiện gì tất cả đều cầm chặt v·ũ k·hí của mình sẵn sàng lao vào nếu phó thủ lĩnh nhà mình ra lệnh.
Làm nghề này lại còn nằm trong ba đoàn hải tặc lớn nhất cũng không phải lần đầu tiên đám người này chém g·iết nhau, thù hận giữa các bên đã được kết từ rất lâu. Lần này liên thủ cũng không có nghĩa các bên giảng hòa, phó thủ lĩnh chỉ cần ra lệnh một tiếng đảm bảo bọn hắn sẽ không do dự.
“Khói báo động, là khói báo động.”
Ba bên đang t·ranh c·hấp tới mặt đỏ mang tai, đột nhiên có người vội vã chạy tới hét lớn với đoàn người.
Mặc dù cả ba bên đang t·ranh c·hấp rất kịch liệt nhưng khi nghe tới những lời này tất cả đều dừng lại nhìn về phía kẻ đang chạy tới.
“Nhị ca là khói báo động hải quân đang tới.”
Tên này chạy tới hốt hoảng nói với một tên phó thủ lĩnh.
Cả ba bên nghe vậy để lại một vài người canh giữ số tài sản thu giữ được sau đó cùng chạy lên đồi, nơi có thể nhìn thấy khói bảo động.
Đứng trên đỉnh đồi tất cả đều nhìn thấy khói báo động đang bốc lên từ phía đông, đây là chốt canh bọn hắn bố trí trên các đảo nhỏ.
“Tam ca nhìn ở phía nam cũng có khói.”
Một người khác cũng hét lên chỉ về phía nam, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng đó, cũng giống như ở phía tây nơi đó có một cột khó đang bốc lên.
“Tất cả lên tàu nhanh! Tất cả lên tàu.”
Không chút do dự những vị phó thủ lĩnh lập tức ra lệnh cho toàn bộ đàn em của mình lên tàu. Thậm chí đống tài sản còn đang được phân chia kia cũng bị vứt lại trên đảo.
Đến giờ rồi còn ai có thời gian quan tâm tới đống tải sản đó nữa, giữ được mạng trước hẵng nói.