Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 356: Hàng hải.




Chương 356: Hàng hải.

Tuyến đường hàng hải đi qua Nam Tinh là tuyến đường huyết mạch duy trì giao thương, liên lạc giữa Tinh Linh tộc và nhân loại, hàng ngày lượng thương thuyền cùng tài sản đi qua đây có thể so sánh với nửa năm thu nhập của Nam Tinh.

Trung Kiên năm nay đã tám mươi tuổi nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ được tinh thần rất sáng lạn không giống với một người đã gần đất xa trời lúc nào. Kỳ thực ông ta là một siêu phàm giả học đồ tám mươi tuổi với ông ta vẫn còn rất trẻ đâu.

Hầu hết siêu phàm giả đều lựa chọn phục vụ cho các gia đình quý tộc, bởi vì chỉ có các gia đình quý tộc mới có đủ tri thức cùng nguồn lực giúp bọn hắn có thể đi xa hơn, cũng chỉ có phục vụ cho các gia đình quý tộc bọn hắn mới có cơ hội bước vào giai cấp này.

Nhưng không phải tất cả siêu phàm giả đều lựa chọn phục vụ cho các quý tộc rất nhiều người tìm kiếm những con đường khác ví dụ như Trung Kiên ông ta lựa chọn trở thành một thương nhân, hoặc có những kẻ không còn đường trở thành t·ội p·hạm giống như hải tặc chẳng hạn.

Trung Kiên từ nhỏ đã cùng cha đi lại buôn bán khắp nơi trên thế giới, sau khi cha c·hết ông ta thừa kế thương đoàn của gia đình tiếp tục cuộc sống long đong trên biển.

Lần này Trung Kiên thực hiện một chuyến hành trình tới tinh linh tộc, đây vốn dĩ là một cuộc hành trình quen thuộc với ông ta. Trong suốt đời mình Trung Kiên không biết đã bao nhiêu lần thực hiện một cuộc hành trình như vậy, nhưng trong suốt năm năm qua đây là lần đầu tiên ông ta trở lại tuyến đường này.

Bởi vì năm năm trước cuộc n·ội c·hiến Nam Tinh đã khiến hải quân nước này suy yếu nghiêm trọng, kết quả chính là vùng biển xung quanh nước này bị hải tặc làm loạn một thời gian.

Mặc dù một năm sau đó có tin hải quân nước này đã khôi phục và dần dành lại quyền kiểm soát vùng biển nhưng Trung Kiên vẫn không cảm thấy an toàn, phải tới năm năm sau Trung Kiên mới cảm thấy an toàn trở lại với tuyến hàng hải này.

“Đại nhân ngài đang lo lắng điều gì vậy?”

Thuyền trưởng của con thuyền, nhiều năm làm việc cho Trung kiến thấy ông chủ nhà mình lo lắng phóng ánh mắt tới đường chân trời hắn không nhịn được hỏi.

“Ngươi nói xem chúng ta có thể gặp phải hải tặc không?”

Trung Kiên không che dấu sự lo lắng của mình, đây là lần đầu tiên hắn trở lại tuyến hàng hải này sau năm năm, thông qua một số người bạn hắn có chút hiểu biết về tình huống hiện tại của nơi này.

Nghe nói con đường này đã an toàn hơn rất nhiều sau năm năm, Nam Tinh sử dụng một loại t·àu c·hiến bọc thép mới có thể dễ dàng nhấn chìm thuyền hải tặc. Trung Kiên tin điều này, bởi vì ông ta từng chứng kiến tàu bọc thép không có cột buồm nhả ra khói đen xuất hiện tại Đế quốc.



Nghe nói con tàu này tốc độ nhanh hơn thuyền buồm thông thường, hơn nữa lượng hàng hóa chở theo cũng nhiều hơn, Trung Kiên từng có ý đinh mua một con tàu như vậy làm phương tiện vận chuyển nhưng sau khi biết được giá cả của con tàu hắn liền từ bỏ, không có cách một thương nhân nhỏ như hắn không mua nổi thứ có phí tổn đắt đỏ hư vậy.

Nam Tinh đã có loại tàu buôn bọc thép như vậy không lý nào bọn họ không thể sản xuất ra t·àu c·hiến bọc thép cả.

Nhưng Trung Kiên cũng nghe nói loại t·àu c·hiến này rất ít chỉ có mười mấy tàu không nhiều như t·àu c·hiến bình thường, với số lượng hạn chế như vậy muốn kiểm soát tuyến đường này thật sự không quá khả quan.

Trung Kiên không tin với số lượng hạn chế như vậy bọn có thể bảo vệ vùng biển của mình. Phải biết cho dù với sức mạnh trước kia của hai quân Nam Tinh cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn hải tặc, nói gì tới lực lượng hải quân mỏng manh hiện tại của Nam Tinh.

“Đại nhân không cần lo lắng có lẽ chúng ta không đen đủi tới vậy.”

Thuyền trưởng lên tiếng an ủi ông chủ của mình, bọn họ đã làm công việc này nhiều năm cũng không phải chưa từng gặp phải hải tặc.

“Thuyền trưởng phía sau chúng ta có thuyền đang tiếp cận, tốc độ rất nhanh.”

Đúng lúc này hoa tiêu trên tàu hét lớn cảnh báo cho thuyền trưởng.

Hai người nghe vậy đều nhìn nhau trong đầu đều cùng vang lên một câu.

‘Không nên đen đủi như vậy đi!’

Hai người vội vã chạy về phía đuôi tàu, nơi đó có một bóng đen đang tiếp cận bởi vì khoảng cách quá xa thuyền trưởng không thấy rõ ràng thân phận của tàu nhưng Trung Kiên lại khác ông ta sử dụng ma pháp ưng nhãn lờ mờ thấy được trên buồm không có ký hiệu nào cả.

“Không có biểu tượng thân phận, nhưng tốc độ rất nhanh rõ ràng trên thuyền không có hàng hóa.”

Trung Kiên nói, hắn không vội vã kết luận đối phương là hải tặc, nhưng lại nói ra một đặc điểm của bất kỳ thuyền hải tặc nào. Tốc độ nhanh!



Đương nhiên rồi nếu tốc độ không nhanh làm sao có thể đuổi kịp con mồi, không đuổi kịp con mồi lấy gì ra để c·ướp.

Mặc dù không biết có phải thuyền hải tặc hay không nhưng với những người đi biển nhiều năm bọn hắn có một phương pháp xác định mục đích của đối phương.

Thuyền trưởng lập tức ra lệnh cho các thủy thủ nhanh chóng tăng tốc, thay đổi đường thuyền.

Ngay lập tức trên boong tàu trở nên khẩn trương, toàn bộ ba cột buồm của tàu đề được kéo lên hòng tăng tốc độ cho con thuyền. Nhưng đây là tàu buôn, trên tàu chất vô số hàng hóa cạc loại làm sao có thể nhanh được bao nhiêu.

Trong khi đó Trung Kiên và thuyền trưởng vẫn tiếp tục chăm chú quan sát con tàu phía sau.

Không bao lâu sau hai người đều thấy được tàu lạ chuyển hướng bá·m s·át theo đuôi tàu mình, không chịu từ bỏ thuyền trưởng lại tiếp tục ra lệnh chuyển hướng.

Nhưng cho dù có thế nào con tàu vô danh phía sau vẫn tiếp tục theo sau tàu bọn hắn khoảng cách càng ngày càng gần.

Tới lúc này cho dù kẻ ngu cũng biết đối phương là hải tặc, nếu không không có lý do lào đối phương lại theo sát sau tàu bọn hắn.

“Khốn kiếp đúng như ta lo lắng, đám hải quân Nam Tinh đều là lũ vô dụng, vậy mà để c·ướp biển tiến vào đường thuyền.”

Trung Kiên hoảng sợ chửi bới, trong lòng hắn đang có vô số ngôn ngữ nguyền rủa hải quân Nam Tinh.

“Ông chủ bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, ngài mau dùng nước mắt phong thần nếu không tất cả chúng ta đều đi đời.”

Thuyền trưởng không quan tâm tới những lời chửi rủa của Trung Kiên lên tiếng nhắc nhở.

“Đúng đúng! Nước mắt phong thần, phải dùng nước mắt phong thần.”



Trung Kiên vội vã lấy ra một đồ vật giống như giọt nước mắt trong người, hắn đi tới giữa bong tàu bắt đầu niệm chú.

Ngay lập tức một luồng gió mạnh hình thành ngay trên boong thổi vào những cánh buồm căng phồng phía trên, dưới sự hỗ trợ của luồng gió này tốc độ của tàu được tăng lên đáng kể.

‘Nước mắt phong thần.’ là một loại vật phẩm ma pháp, nó có thể duy trì một luồng gió mạnh trong ba mươi phút thổi vào buồm giúp tàu có thể tăng nhanh tốc độ. Tiền đề chính là cánh buồm có thể chịu được sức mạnh này.



Nham Sâm là một siêu phàm giả học đồ, trước kia hắn có một tương lai tươi sáng khi phục vụ dưới trướng một vị quý tộc nhưng bời vì đem lòng yêu tiểu thư của gia đình này khiến hắn lâm vào khốn cảnh.

Hắn chỉ là một siêu phàm giả học đồ nho nhỏ, hơn nữa lại xuất thân từ nô lệ lấy tư cách gì yêu một vị tiểu thư nhà quý tộc cơ chứ. Đã vậy hắn còn bị tình địch của mình là các công tử gia đình quý tộc dồn vào đường cùng.

Không còn cách nào khác Nham Sâm bỏ chạy, phản bội lại lời thề tận trung hắn trở thành kẻ bị truy nã, không còn đường sống Nham Sâm trở thành hải tặc.

Băng hải tặc của hắn kỳ thực cũng có chút danh tiếng quanh khu vực, trong hơn bốn mươi năm qua đã đánh c·ướp vô số tàu bè qua lại quanh vùng biển này.

Ngày hôm nay cũng vậy, hắn tiến vào tuyền hàng hải tiếp tục công việc săn lùng con mồi của mình. Mặc dù trước đó hắn đã nghe qua rất nhiều lần về t·àu c·hiến bọc thép của Nam Tinh, cũng được cảnh cáo không nên tiến quá sát đường hàng hải nếu không muốn c·hết.

Nhưng Nham Sâm bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo này, không phải hắn không tin tưởng lời của đám hải tặc mà theo hắn liều thì ăn nhiều nếu muốn giàu lại s·ợ c·hết thì còn gì là hải tặc. Hơn nữa Nham Sâm rất tự tin vào vận may của mình, năm năm qua hắn chưa từng chạm trán hải quân Nam Tinh một lần vì thế cho dù bị đám hải tặc miêu tả t·àu c·hiến bọc thép kinh khủng cỡ nào thì đó cũng chỉ là những lời miêu tả mà thôi. Hắn thấy chỉ cần hắn đánh nhanh rút gọn đám t·àu c·hiến bọc thép kia cũng không thể làm gì được mình.

“Thuyết trưởng tàu của bọn hắn tăng tốc rồi, rất có thể bọn hắn sử dụng nước mắt phong thân.”

Nham Sâm đứng ở đầu tàu nhìn con mồi phía trước đang giãy giụa bỏ trốn trong lòng hắn nổi lên cảm xúc thỏa mãn. Hắn muốn nhìn con mồi của mình sợ hãi trước khi hắn ban tặc c·ái c·hết cho nó.

Cười lớn! Nham Sâm mệnh lệnh cho đám thuộc hạ của mình.

“Anh em mang nước mắt phong thần ra, cho đám cừu non kia biết một chút thế nào mới thực sự là nước mắt phong thần ha ha.”

Đám thuộc hạ của Nham Sâm nghe vây cười lớn theo lệnh thủ lĩnh nhà mình trong đó có hai người bắt đầu thi triển ma pháp.