Chương 353: Trạm quan trắc.
Lâm Nhất là một siêu phàm giả làm việc cho Nguyệt gia.
Nguyệt gia là một gia tộc bá tước nằm ở hướng tây nam vương quốc, lãnh địa của gia tộc này khá lớn mặc dù chưa từng chính thức đo đạc qua nhưng nếu nối hai vị trí xa nhất của lãnh địa với nhau có lẽ cũng phải lên tới hai mươi kilomet.
Đối với một bá tước đây đã là diện tích không nhỏ, nhưng trong các quý tộc của vương quốc Nguyệt gia lại không có mấy nổi bật thậm chí có thể xem là nghèo từng không ít lần suýt nữa phá sản phải bán đi lãnh đất đai trong lãnh địa để duy trì.
Sở dĩ xảy ra cơ sự như vậy bởi vì vị trí của lãnh địa, phải nói nơi này không hề thân thiện chút nào với một nền nông nghiệp.
Gần như hai phần ba lãnh địa đều là núi không thể tiến hành canh tác, đã như vậy địa núi xung quanh cũng rất hiểm trợ bao vây lấy lãnh địa chỉ có một con đường bộ duy nhất có thể tiến vào khiến cho việc liên lạc bên ngoài bằng đường bộ cực kỳ khó khăn.
Điều này khiến cho các tài nguyên trong lãnh địa không thể đi ra bên ngoài, trong khi người bên ngoài cũng rất khó tiến vào khiến cho lãnh địa vốn dĩ có tới hai mỏ sắt lớn nhưng lại không thể bán ra bên ngoài. Tại phương nam cũng không phải chỉ lãnh địa Nguyệt gia có mỏ sắt, hơn nữa những nơi khác cũng dễ tiếp cận hơn khiến cho chi phí vận chuyển nhỏ hơn rất nhiều so với việc phải vượt qua vùng núi hiểm trở tiến vào lãnh địa Nguyệt gia. Không có giao thương bên ngoài lãnh địa chỉ có thể lấy thu nhập từ bên trong, nhưng nơi này bao lớn có thể tiêu hóa được hai mỏ sắt kia sao.
Không những vậy sông Gấm, con sông lớn thứ hai vương quốc cũng chảy qua nơi này, có sông chảy qua ai cũng nghĩ lãnh địa có thế sử dụng đường sông để giao thương. Đáng tiếc ông trời ghen tỵ với Nguyệt gia địa hình sông ở gần đây đều là thác ghềnh, tuy không cao những vẫn đủ để ngăn thuyền bè di chuyển, đã vậy nơi này còn ở ngay dưới thượng nguồn lũ từ trên thượng nguồn đổ về nơi này sẽ hứng chịu tất cả, những khu vực có thể canh tác được gần sông đều dễ dàng bị dòng l·ũ q·uét sạch. Từng có thời điểm Nguyệt gia tổ chức xây đê đập phòng lũ nhưng đống đê đó dễ dàng bị dòng lũ từ trên thượng nguồn đổ về cuốn trôi. Dùng ruộng bậc thang cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì khả năng tự cung tự cấp lương thực khiến cho trong nhiều năm dân số của lãnh địa không hề tăng lên.
Không có thu nhập từ bên ngoài, thu nhập từ bên trong lại nghèo nàn khiến cho Nguyệt gia có tước vị bá tước nhưng còn nghèo hơn cả một nam tước bình thường.
Vì thế q·uân đ·ội tư nhân của gia đình này cũng rất hạn chế, quân đoàn ma pháp chỉ có mười hai người, q·uân đ·ội tư nhân cũng chỉ duy trì hai trăm người.
Hai trăm người này thậm chí chỉ có năm mươi người có đầy đủ trang bị từ giáp tới v·ũ k·hí làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho thị trấn giàu có nhất lãnh địa.
Đúng vậy thi trấn không phải thành, Nguyện gia nghèo tới nỗi bọn họ không tự xây nổi một tòa thành. Kỳ thực có xây thành hay không cũng không quan trọng, lãnh địa của Nguyệt gia không giàu có gì lại không phải vị trí chiến lược đã vậy cũng chỉ có một đường nhỏ duy nhất tiến vào lãnh địa không một đội quân xâm lược nào muốn lựa chọn một nơi như thế này để t·ấn c·ông.
Hơn nữa nếu thực sự lãnh địa bị t·ấn c·ông cũng không có cách tiếp viện bởi vì như đã nói chỉ có một con đường duy nhất có thể tiến vào lãnh địa đối phương một khi đã kiểm soát con đường đó thì lấy đâu ra tiếp viện cho Nguyệt gia, q·uân đ·ội của Nguyệt gia cho dù có tường thành cũng không có cách phòng thủ trong khi quân chủ lực của vương quốc chắc chắn sẽ không chọn nơi này làm nơi quyết chiến với kẻ thù.
Nghĩ đi nghĩ lại cái nơi này thì cần gì tường thành cơ chứ.
Tình hình hiện tại của Nguyệt gia là thế đấy, các đời gia chủ Nguyệt gia luôn muốn tìm cách thoát khỏi tình trạng này nhưng mọi nỗ lực đều không có kết quả.
Lâm Nhất cũng biết tình trạng của chủ nhân nhà mình vì thế hắn cũng không có quá nhiều kỳ vọng, hắn hiện tại chỉ đang hưởng thụ cuộc sống đầy đủ sung túc cùng gia đình một cách vui vẻ ma thôi, dù sao trước khi thành siêu phàm giả Lâm Nhất chỉ là một tiện dân suýt c·hết đói, đối với hắn có thể ăn no liền tốt.
Ngày hôm nay theo lệnh của chủ nhân nhà mình Lâm Nhất hộ tống một vài vị khách từ bên ngoài tới đi thăm quan xung quanh lãnh địa.
Chủ nhân nhà hắn không dám lãnh đạm với những vị khách này, bởi vì bọn hắn là từ thủ đô tới hơn nữa còn mang theo sắc lệnh của quốc vương.
Nguyệt gia thực sự không dám phật lòng quốc vương bọn hắn quá khổ rồi nếu để quốc vương nhắm vào mình nữa không biết Nguyệt gia có thể chịu được bao lâu.
“Đội trưởng cứ để bọn hắn làm như vậy sao?”
Thuộc hạ của Lâm Nhất ở bên cạnh nhìn những vị khách tới từ lãnh địa hoàng gia không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ngươi có thể làm già khác sao?”
Lâm Nhất nhìn sang thuộc hạ của mình hỏi lại.
Trước mặt bọn hắn những vị khách tới từ thủ đô đang hỏi trưởng làng điều gì đó, bọn hắn đang ghi chép lại nội dụng cuộc trò chuyện với trưởng làng.
Bình thường nếu có người bên ngoài tới lãnh địa liên đi khắp nơi hỏi người trong lãnh địa như vậy chắc chắn sẽ bị chủ nhân ngăn cản, ai cũng phải đề phòng người bên ngoài tìm hiểu vấn đề xảy ra bên trong lãnh địa của mình thậm chí là điểm yếu để quân xâm lược tiến vào.
Nhưng đối với Nguyệt gia họ cũng không mặn mà gì với việc này, Nguyệt gia có cái gì đáng giá để bọn hắn làm như vậy đâu hơn nữa còn là người của vương quốc lại càng không cần phải lo lắng.
Vì thế những vị khách này hoạt động rất tự nhiên không gặp bất kỳ khó khăn nào, hơn nữa sau khi những người này đi bọn hắn cũng hỏi lại nội dung những người này hỏi dân bản địa.
Các câu hỏi kỳ thực không liên quan tới điều gì nghiêm trọng, chủ yếu là hỏi về thời tiết của khu vực, còn có cả lũ trong mấy chục năm qua nữa. Những chuyện như thế này đúng là nên hỏi người già trong khu vực bởi vì họ là những người cảm nhận sâu nhất về l·ũ l·ụt trong hàng chục năm qua.
Nhưng người như Lâm Nhất quả thật sống rất lâu, cũng trải qua vô số trận lũ nhưng những lúc như vậy bọn hắn thường trốn trong thành bảo chờ lũ đi qua không có cảm nhận sâu sắc nhất về sức mạnh của những trận lũ. Trong khi những người kia còn hỏi cả độ cao của n·ước l·ũ.
Lâm Nhất không biết những người này làm như vậy để làm gì, nhưng chỉ cần không liên quan tới các vấn đề nhảy cảm bọn hắn cũng không cần thiết phải can thiệp.
Đi theo những vị khách tới bờ sông, vị trí của nơi này khá cao cách mặt nước cũng phải lên tới năm mét bọn hắn đang trò chuyện nội dung ma Lâm Nhất không thể hiểu nào là thước đo, nào là trạm quan trắc.
Đột nhiên một người dẫn đầu nhóm hướng về phía Lâm Nhất nói.\
“Lâm đại nhân không biết ngài có biết một vị trí nào giống như thế này nhưng ở gần núi không?”
Lâm Nhất nghe vậy trầm từ suy nghĩ một lúc liền trả lời.
“Quanh đây hẳn có vài địa điểm, không biết đại nhân cần gi?”
Người dẫn đầu nghe vậy liền trả lời.
“Là thế này chúng ta muốn xây một trạm quan trắc lũ quanh đây vì thế muốn tìm một vị trí phù hợp để đặt trạm quan trắc.”
“Cái này…”
Lâm Nhất nghe vậy do dự, trạm quan trắc lũ là cái gì hắn không biết nhưng những vị này lại muốn xây trên lãnh địa Nguyệt gia cái này là một vấn đề.
“Ngài không cần lo lắng, chúng ta đã nói chuyện với Nguyệt bá tước, ngài ấy cũng đồng ý về chuyện này. Trạm quan trắc lũ dùng để thu thập dữ liệu lũ trên sống Gấm với mục đích dự báo lũ trong tương lai.”
Đây là chuyện bình thường, ở hiện đại cũng có những trạm quan trắc như thế này, dữ liệu càng nhiều dự báo càng chính xác. Đương nhiên những dự báo này phải từ cơ sở dữ liệu trên chục năm mới có độ chính xác đủ cao, để càng lâu độ chính xác của dự báo sẽ càng gia tăng.
Vì thế cũng như một số trạm quan trắc khác Long cần ưu tiên xây dựng những nơi như thế này trước, cần xây dựng một hệ thống dữ liệu t·hiên t·ai quốc gia càng sớm càng tốt
Nghe tới chỉ là cái gì quan trắc lũ Lâm Nhất cũng yên tâm, chỉ cẩn chủ nhân nhà mình cho phép hắn cũng không tiện nói gì hơn.