Chương 255:
Phản ứng của Thánh quốc cũng rất nhanh bởi vì tổng giám mục ở đây nên bọn hắn cũng không cần cử sứ giả tới, ngay trong buổi chiều ngày hôm đó tổng giám mục vội vã gặp mặt Long.
Vẫn là căn phòng tiếp khách đó, vẫn là vị trí Vương Ngọc Đại từng ngồi tổng giám mục khuôn mặt nhún nhường nói.
“Điện hạ không biết ngài có hài lòng với thành ý của chúng ta.”
Thành ý ở đây chính là chuyện của đại hoàng tử và việc vương quốc Gray rút lui nữa, Long đã buộc Thánh quốc phải đưa ra thành ý nếu muốn đàm phán với hắn, dù sao hành động của Thánh quốc mặc dù trên mặt nổi không có chuyện gì nhưng chỉ cần là người biết chuyện đều biết. Vì thế nếu thánh quốc muốn đàm phán với hắn liền phải thể hiện ra thành ý của mình. Dù vậy cao tầng của Thánh quốc cũng biết Long chắc chắn sẽ làm thịt Thánh quốc một bút nhưng bọn hắn lại không còn cách nào khác thế của Long đã thành bọn hắn cho dù cố gắng đến mấy cùng không thể lật ngược thế cờ, nên nếu vẫn muốn giữ được lợi ích như trước tại Nam Tinh bọn hắn không thể không chịu cắt thịt.
Long nghe tổng giám mục nói vậy khóe miệng nở một nụ cười nói.
“Các ngươi ngoại trừ rút quân Gray về thì còn cái gì thành ý, nói ta xem?”
Những lời đó của Long khiến tổng giám mục khuôn mặt cứng đờ lại, âm thanh có chút ngắt quãng nói.
“Cái…cái này…không…không phải đại…đại hoàng tử…”
Tổng giám mục còn chưa nói xong đã bị Long ngắt lời.
“Cái gì đại hoàng tử. Đại hoàng tử chính là tự thiêu c·hết, hơn nữa đánh hạ pháo đài Sơn Thạch cũng là chúng ta đánh hạ, ngoại trừ các ngươi để Gray rút quân còn có cái gì thành ý.”
Long đã thu hồi nụ cười khuôn mặt nghiêm nghị nói, quả thật việc vương quốc Gray rút quân giúp hắn giảm thiểu thiệt hại rất lớn nếu muốn đuổi bọn hắn ra, ít nhất Long sẽ phải cử quân đoàn một đi chứ không phải quân đoàn hai.
Nhưng Long làm sao có thể hài lòng với chút thành ý này.
Tổng giám mục biết Long là muốn làm thịt bọn hắn một bút, hắn biết lần này Thánh quốc không thể không chịu cắt thịt thậm chí miếng thịt này sẽ rất lớn.
Tổng giám mục dừng một chút chuẩn bị tinh thần cuối cùng lên tiếng hỏi.
“Chỉ cần chúng ta có thể làm được chúng ta sẽ nỗ lực hết sức?”
Chờ chính là câu hỏi này của tổng giám mục Long đưa tay ra nhận lấy tập tài liệu Linh Uyên giao tới, rồi đặt tới trước mặt đại giám mục nói.
“Tất cả yêu cầu của ta đều ở trong này ngươi xem một chút đi.”
Tổng giám mục nhận lấy tập tài liệu khuôn mặt hoang mang, mặc dù các hiệp ước đều cần văn bản để ký kết nhưng ông ta cũng chưa từng thấy ai đó đưa ra một tập tài giấy như vậy cả.
Mở ra tập giấy liệu tổng giám mục bắt đầu đọc, càng đọc khuôn mặt ông ta càng trắng bây giờ ông ta đã hiệu tại sao cần dùng tới cả tập giấy để. Tập giấy này có mười trang tất cả đều là các điều kiện hơn nữa để đề phòng Thánh quốc lá mặt lá trái bên dưới các điều kiện này còn giải thích rất cặn kẽ nghĩa vụ của Thánh quốc, gần như kín không một chỗ hở, ít nhất đối với người ở thời đại này mà nói chính là như vậy. Một số điều kiện rất đáng chú ý như.
Tất cả các thương đoàn của vương quốc khi buôn bán tại Thánh quốc và các đồng minh đều được miễn mọi loại thuế. Đúng vậy không chỉ mỗi Thánh quốc mà cả các đồng minh của bọn hắn đều không được thu bất kỳ khoản phí nào với các thương đoàn tới từ Nam Tinh.
Còn có điều kiện chuyển giao công nghệ. Theo đó Thánh quốc phải chuyển giao một số công nghệ ma pháp của bọn hắn cho Nam Tinh, Long đã nhắm tới một số công nghệ rất đặc biệt của Thánh quốc.
Điều kiện về việc bán một số mặt hàng giới hạn của Thánh quốc. Điều kiện về quyền đi lại tự do và quyền bảo hộ…
Tổng giám mục thấy được các điều kiện này đều phi thường hà khắc, đặc biệt những điều kiện liên quan tới đồng minh của Thánh quốc, dù sao bọn hắn chỉ là đồng minh không phải Thánh quốc cũng không thể ép buộc đối phương chấp nhận những điều kiện kia.
Tổng giám mục khuôn mặt như đưa đám nhìn Long nói.
“Điện…điện hạ cái này thật…thật sự...”
Đúng là rất khó chỉ riêng quyền miễn thuế đã là một vấn đề lớn. Thu thuế là quyền cơ bản của mỗi quý tộc trên lãnh địa của mình nhưng bây giờ Long lại muốn các quý tộc miễn thuế cho người của hắn, đây khác nào đánh vào quyền lợi hạch tâm của các quý tộc. Miễn thuế cho ai, thu thuế ai là do cá quý tộc quyết định cho dù đức vua cũng không có quyền can thiệp Thánh quốc cũng như vậy.
Còn chưa kể tới quyền tự do đi lại cùng bảo hộ pháp luật, nói không chừng Thánh quốc làm ra những việc này sau đó liền bị đám quý tộc phán là giáo hội đã sa đọa thành tay sai cho ác ma cũng nên. Đến lúc đó cho dù thần linh có biết cũng sẽ không bảo vệ giáo hội, cùng lắm thì đập đi xây lại một giáo hội mới là được nền móng tín ngưỡng với thần linh vẫn còn đó.
“Không cần phải như vậy ngươi có thể báo lại cho giáo hội để họ quyết định.”
Long an ủi nói, dù sao đây cũng là một cuộc đàm phán vẫn chưa tiến vào giai đoạn mặc cả đâu.
Cho dù vậy đống điều kiện này thực sự vẫn quá ác, tổng giám mục ngờ rằng một khi hắn thông báo những điều kiện này cho giáo hội, giáo hoàng chắc chắn sẽ nổi điên. Sợ rằng cấp trên của hắn thánh nữ miện hạ cũng khó thoát được bị lột một lớp da, việc này còn phải xem Thánh quốc phải bỏ ra bao nhiêu cho lần này.
Mặc dù không muốn nhưng tổng giám mục biết mình phải báo cáo nguyên văn chuyện ngày hôm nay cho giáo hội, nếu không xảy ra chuyện gì rất có thể hắn sẽ là người bị lôi ra xử lý đầu tiên.
Tổng giám mục cuối cùng không thể nói gì hơn liền xin lui trở về đại giáo đường muốn truyền lại ý tứ của Long cho cao tầng giáo hội.
Sau khi tổng giám mục rời đi khuôn mặt Long cũng chuyển sang vô lực cùng không nỡ, tại sao ư chỉ cần nhìn đống giấy tờ chất trong thư phòng của hắn liền biết. Ngày hôm qua hắn nhiều giấy tờ đã chồng chất lại, cộng thêm hôm nay phải tốn thời gian tiếp đãi hai vị sứ giả này khiến đống giấy tờ kia chồng chất thêm nữa.
Long thực sự hưởng thụ cảm giác được nghỉ ngơi khi nói chuyện với tổng giám mục, những ngày vừa qua hắn đều phải làm việc từ sáng tới đêm thật sự rất mệt mỏi. Lúc tổng giám mục muốn rời đi Long còn suýt nữa mở mồm nói.
Ngươi ở lại thêm một lúc không được sao?
May mắn lý trí đã chiến thắng bản năng khiến hắn ngậm miệng lại, nếu không sợ rằng toàn thế giới sẽ truyền đi lời đồn vua của Nam Tinh có sở thích đặc biệt cũng nên, đã thế còn là một lão già bụng phệ như tổng giám mục nữa.
Long thật sự không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, chỉ cần nghĩ tới một đám lão già bụng phệ bắn những ánh mắt đưa tình về phái mình là Long lại không nhịn được rùng mình.
Đi sau lưng Long, Linh Uyên thấy chủ nhân mình run rẩy như vậy lo lắng hỏi.
“Điện hạ ngài không sao chứ? Ngài bị lạnh sao?”
Bị lạnh bây giờ đã là thời gian cuối xuân còn lạnh lẽo gì vào lúc này. Nhưng Long biết tiểu nha đầu tại sao lại hỏi như vậy. Hắn vội vã khoát tay trốn tránh ánh mắt của nàng trả lời.
“Không sao…không sao ta ổn…ta rất ổn.”
Mặc dù cảm thấy thái độ của chủ nhân nhà mình có gì đó không đúng như Linh Uyên vẫn quyết định không hỏi lại, tốt nhất nàng nên báo lại chuyện này cho Hồng cô thì hơn.
Trở lại thư phòng sau khi cánh cửa mở ra khuôn mặt của Long đã chuyển thành tuyệt vọng, nhìn đồng giấy tờ chất đống trong phòng mà xem, phải tới bao giờ hắn mới xử lý được hết đống này đây.
Long một tay ôm mặt xem ra hắn vẫn phải tìm thêm người hỗ trợ mới được nếu không sợ rằng cho dù hắn là siêu phàm giả cũng c·hết vì kiệt sức mất.