Chương 254:
Cuộc gặp mặt giữa Long và Vương Ngọc Đại diễn ra rất nhanh, hai người như bạn bè lâu ngày không gặp nói chuyện rất vui vẻ, sau đó là nghi thức chào đón.
Bởi vì là sứ giả của Đế quốc nên nghi thức mới có sự tham dự của Long, trừ thêm Thánh quốc ra sau này hắn cũng không cần phải đích thân đi đón ai nữa chỉ cần cử quan chức của bộ ngoại giao đi tiếp là được.
Nhắc đến bộ ngoại giao bởi vì nhu cầu quan hệ quốc tế với các quốc gia vì thế từ thời tam đại đế quốc cơ quan chuyên chúc này đã được thành lập, thậm chí bởi tính chất đặc biệt của nó cơ quan này về phân cấp hành chính còn cao hơn các bộ khác bởi vì đây là cơ quan riêng biệt chịu trách nhiệm trực tiếp với đức vua trong khi đó các bộ khác lại thấp hơn một cấp là cơ quan dưới quyền của hội đồng hoàng gia do tể tướng đứng đầu. Vì thế về mặt phân cấp bộ trưởng ngoại giao ngang hàng với cả tể tướng.
Nhưng cũng bởi vì như vậy khiến Long vô cùng đau đầu vì hắn không tìm được người để thay thế bộ trưởng ngoại giao hiện tại. Chưa nói đến năng lực chuyên môn khi cần có sự hiểu biết nhất định với các quốc gia bên ngoài và cả sự hiểu biết về văn hóa và quy tắc của giới quý tộc. Chỉ riêng việc này thôi cũng đã đủ để đè c·hết rất nhiều người không phải quý tộc rồi, nhưng nó cũng không phải bất khả thi.
Điều bất khả thi nhất ở đây chính là thân phận!
Đúng vậy chính là thân phận, Long không thể để một bình dân đảm nhiệm vai trò của bộ trưởng ngoại giao, ngay cả tiểu quý tộc cũng không được. Thế giới quý tộc vô cùng bài ngoại, và quan chức hay hệ thống đầu não của các quốc gia trên thế giới này đều nằm trong tay quý tộc, thử hỏi một thường dân làm bộ trưởng ngoại giao khi muốn đàm phán với người ta sẽ được chăng? Đừng đùa người ta không tống cổ ngươi đi là đã nể mặt mũi rồi, có khi người ta còn nghĩ ngươi đang sỉ nhục bọn hắn cũng không chừng.
Việc này có thể sẽ không xuất hiện khi Long đủ mạnh và không một quốc gia nào trên thế giới dám làm phật ý hắn, nhưng rõ ràng hiện tại Long không có cái tư bản đó vì thế tại bộ ngoại giao hắn thực sự không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục sử dụng bộ trưởng ngoại giao cũ và không biết đến khi nào mới có thể thay thế.
Kết thúc nghi thức chào đón trời đã vào nửa đêm, mặc dù nhìn Vương Ngọc Đại như có gì đó muốn nói nhưng cuối cùng Long vẫn đuổi hắn về khách sạn có gì muốn nói ngày mai hãng nói đi.
Long trở về phòng hắn thậm chí không thèm cởi lễ phục trên người ra mà trực tiếp thả người xuống giường.
“Ahh!”
Cảm nhận cả cơ thể được thả lỏng hắn nhắm mắt lại thở dài một hơi.
Đi sau lưng hắn hai tiểu nha đầu thấy vậy liền tiến tới quỳ xuống cạnh giương đưa tay cởi giày của hắn ra, rồi các nàng ngồi xuống bên cạnh hắn bắt đầu giúp hắn cởi lễ phục.
Long cũng rất phối hợp, mặc dù hắn không muốn ngồi dậy nhưng vẫn động đậy cơ thể để các nàng có thể dễ dàng thao tác hơn. Tốn nhiều thời gian hơn bình thường những cuối cùng hai nha đầu vẫn thành công cởi lễ phục của Long ra.
Hai nha đầu sau đó liền mang theo lễ phục lui ra ngoài trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi Long.
Hắn vẫn nhắm mắt nằm im ở đó hôm nay hắn quả thật rất mệt mỏi mấy ngày nay phải vùi đầu vào đống giấy tờ, hôm nay còn phải bồi Vũ Ngọc Đại tới nửa đêm cho dù Long là siêu phàm giả cơ thể không mệt mỏi thì tình thần cũng rất mệt mỏi.
Cứ như vậy Long nằm ở đó không biết đã ngủ từ lúc nào.
Sáng hôm sau khi Long còn đang dùng bữa sáng Tiền Phong đã tiến tới bên cạnh hắn nói.
“Điện hạ sứ giả Đế quốc muốn gặp ngài.”
Long nghe vậy tay xé một miếng bánh mỳ đưa vào trong miệng gật đầu nói.
“Để ông ta chờ.”
Tiền Phong nhận lênh rời đi, còn Long vẫn tiếp tục thong thả dùng bữa sáng của mình. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
‘Xem ra Đế quốc rất sốt ruột.’ Long nghĩ.
Tới khi Long xuất hiện tại khách sảnh đã hơn mười phút sau, hắn chưng ra khuôn mặt hối lỗi nói.
“Thật có lỗi ta chậm trễ thời gian để ngài phải chờ lâu.”
“Điện hạ không cần như vậy là lỗi của ta sớm như vậy đã tới quấy rầy.”
Vương Ngọc Đại mặc dù không hài lòng vì phải chờ đợi lâu như vậy nhưng người ta đã nhận lỗi ông ta là khách nhân cũng không thể trách cứ chủ nhà chỉ đành nói vài lời xã giao.
“Không biết sứ giả muốn gặp ta vì chuyện gì?”
Long ngồi xuống chủ vị không vòng vo tam quốc mà trực tiếp đi vào vấn đề chính, dù sao đối phương cũng đã vội vã muốn gặp hắn như vậy vòng vo tam quốc thì được gì?
Vương Ngọc Đại nghe vậy cũng nghiêm túc nói.
“Điện hạ thần tới đây lần này thực ra trừ chúc mừng điện hạ lên ngôi còn muốn giúp vương quốc báo thù.”
Long nheo mắt lại, hắn ngờ ra được mục đích của đối phương nhưng vẫn không nắm chắc liền hỏi.
“Ý của ngươi là gì?”
Vương Ngọc Đại nghe vậy hơi cúi đầu tiến lại gần Long nói.
“Điện hạ ngài không bất mãn với hành vi của Thánh quốc sao, nếu ta là ngài ta chắc chắn sẽ không để yên.”
“Ồ! Thánh quốc có hành vi gì vậy?”
Long lại làm như không hiểu nói.
Quả thực ngoại trừ hành động cử người á·m s·át ra Thánh quốc chưa từng trực tiếp giúp đỡ đại hoàng tử. Nhưng thân phận của những kẻ kia chưa bao giờ được xác nhận là người của Thánh quốc vì thế không thể quy tội cho Thánh quốc.
Thậm chí vương quốc Gray xâm lược bề ngoài là vương quốc Gray cấu kết với đại hoàng tử không phải Thánh quốc mặc dù ai cũng biết chuyện sau đó nhưng chỉ cần không có người khui ra Thánh quốc liền chưa từng có hành động chống lại Nam Tinh.
Chính vì thế những lời này của Long đã nói lên tất cả thái độ của hắn.
Vương Ngọc Đại nghe vậy liền biết lần này kế hoạch của hắn có lẽ sẽ thất bại, ông ta đoán được có lẽ Long đã đạt được một hiệp ước nào đó với Thánh quốc.
Dù vậy Vương Ngọc Đại vẫn không từ bỏ ý đồ cho dù không thể hoàn toàn kéo Nam Tinh về phe Đế quốc nhưng ít nhất cũng phải khiến mối quan hệ giữa Thánh quốc và Nam tinh xấu đi, chỉ cần như vậy cũng xem như ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Ha ha! Điện hạ ngài không cần phải như vậy, chỉ cần ngài nguyện ý Đế quốc có thể giúp ngài lấy được càng nhiều lợi ích hơn.”
“Ồ! Không biết Hoàng đế bệ hạ có thể cho ta lợi ích như thế nào?”
Hoàng đế Long gọi chính là Hoàng đế của Đế quốc, cũng chỉ có Đế quốc mới xưng là hoàng đế những vương quốc khác chỉ có thể gọi là quốc vương.
Vương Ngọc Đại nghe vậy liền biết chuyện này có cơ hội, nhưng hắn không vội bày ra thẻ đ·ánh b·ạc của mình hỏi lại Long.
“Chỉ cần điện hạ nguyện ý Đế quốc chúng ta sẵn sàng hỗ trợ ngài mọi lúc, không biết điện hạ muốn gì?”
Long nghe vậy nở nụ cười tựa lưng vào ghế sau đó khuôn mặt lại biểu lộ sự tức giận nói.
“Vương quốc chúng ta rất yêu hòa bình, luôn muốn chúng sống hòa bình với các hàng xóm xung quanh. Nhưng hàng xóm của chúng ta lại khác bọn hắn tiểu nhân, tham lam nhân lúc vương quốc nội loạn lại xua quân xâm chiếm chúng ta. Ta thật không thể nhẫn nhịn chuyện này, nếu không mặt mũi của chúng ta còn để đi đâu, ta phải báo thù. Không biết Đế quốc có thể giúp ta báo thù?”
Long chính khí lẫm nhiên nói khiến Vương Ngọc Đại nghe xong cơ mặt có chút giật giật.
“Chuyện chuyện này, điện hạ thần nghĩ rằng ngài nên ổn định vương quốc thì hơn. Dù sao vương quốc mới từ nội loạn trở ra không nên dùng binh.”
Vương Ngọc Đại đương nhiên nghe ra được ý tứ của Long, nhưng ông ta không có ý định giúp vương quốc làm lớn cho dù đó là đánh Gray đi nữa.
Đến đây Long cũng nói.
“Ta không yêu cầu Đế quốc hỗ trợ, chỉ cần Đế quốc không can thiệp là được.”
Vương Ngọc Đại nhíu mày, hắn nghe ra vấn đề trong lời này.
“Điện hạ ý ngài là gì?”
“Ta muốn đánh Thái Nguyệt chỉ cần các ngươi đứng ngoài hai tháng ta cam đoan sau hai tháng cuộc chiến này sẽ dừng lại.”
Long không hề che dấu nói.
Vương Ngọc Đại nghe vậy sửng sốt.
“Điện hạ cái này...”
Thái Nguyệt là đồng minh của Đế quốc làm sao có thể để mặc Thái Nguyệt bị người đánh.
“Ngươi có thể yên tâm dù thắng hay thua sau hai tháng cuộc chiến cũng sẽ chấm dứt. Ta sẽ cho Đế quốc một câu trả lời công đạo.”
Long nói.
“Không được điện hạ chuyện này đã nằm ngoài phạm vi quyền hạn của thần.”
Vương Ngọc Đại lắc đầu, bán đồng minh hắn không dám làm như vậy. Tốt nhất nên để hoàng đế bệ hạ tới bàn chuyện này.
Long gật đầu nói.
“Ừm! Nói với hoàng đế của các ngươi ta muốn ba tỉnh phía tây bắc Thái Nguyệt. Đổi lại ta sẽ giảm lượng hàng hóa thông quan của tinh linh tộc xuống, nếu xảy ra c·hiến t·ranh con số này cũng sẽ bị giới hạn xuống một nửa. Hơn nữa sau khi đánh Thái Nguyệt ta còn muốn đánh Gray, ta cần các ngươi giúp.”
“Ta sẽ chuyển lời của ngài tới hoàng đế bệ hạ.”
Có điều Vương Ngọc Đại thực sự không dám đồng ý chuyện này tốt nhất nên để hoàng đế nhà hắn tới gánh.
Long cũng biết chuyện này đã vượt qua quyền lực của một sứ giả hắn rất sáng khoái đồng ý.
Kỳ thực thứ Long cần chỉ là hai tỉnh phía tây bắc Sóc Lâm cùng Chiết Lâm của Thái Nguyệt, bởi vì các đội khảo sát của hắn truyền tin về phát hiện hai mỏ dầu lớn tại hai tỉnh này vì thế Long đã lên kế hoạch thôn tính hai tỉnh này từ lâu. Còn về đánh vương quốc Gray đây chỉ là hành động chính trị đánh được hay không cũng không quan trọng thứ quan trọng nhất chính là cho thế giới thấy thái đội của hắn.
Cũng không thể đánh Thái Nguyệt xong không làm gì Gray đi, cho dù Đế quốc biết nguyên nhân trong đó nhưng các nước đồng minh của Đế quốc lại không nghĩ như vậy đến lúc đó nói không chừng Nam Tinh bị gắn lên mác của Thánh quốc. Nhưng nếu cùng lúc đánh cả hai nước liền có thể được xem như là hành động trả thù.