Chương 246: Ngã xuống.
Tam công chúa cùng người của nàng chờ đợi tại hậu phương kỳ thực đây không thể coi là hậu phương, nếu kẻ địch muốn t·ấn c·ông liền có thể t·ấn c·ông bọn hắn nhưng cuối cùng cho tới khi trận chiến kết thúc không có bất kỳ phát đạn nào bắn về phía nàng.
Hiện tại trận chiến đã kết thúc quân của Long đang tiếp thu hàng binh, dù sao cũng không thể cứ như vậy g·iết sạch đối phương đây như vậy sau này chiến đấu sẽ vô cùng gian nan, đối phương biết bọn hắn g·iết sạch lại không liều c·hết chống lại mới là chuyện lạ.
Lúc này từ phía sau bọn hắn một đội kỵ binh xuất hiện chỉ có khoảng hai mươi người nhưng tất cả đều là siêu phàm giả.
Đội kỵ binh này xuất hiện khiến các hộ vệ xung quanh tam công chúa cảnh giác ma pháp trên tay bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng không phát ra không t·ấn c·ông đối phương chính là vì đối phương cũng không t·ấn c·ông bọn hắn, hơn nữa v·ũ k·hí trên người đối phương nhìn là biết người của lục hoàng tử, bây giờ nơi này do lục hoàng tử kiểm soát bọn hắn cũng không tự tin có thể xông ra phong tỏa.
“Dừng lại!”
Tam công chúa thấy người tới liền hạ lệnh cho hộ vệ của mình không được manh động.
Chỉ huy đội kỵ binh này chính là Đăng Sơn vốn là chỉ huy của trinh sát đặc nhiệm nhưng hiện tại hắn đã chuyển sang làm chỉ huy của lực lượng đặc nhiệm ma pháp.
Nghe tên liền biết đây là lực lượng tinh nhuệ của siêu phàm giả. Long chia phàm nhân cùng siêu phàm giả ra hai lực lượng riêng biệt để đảm bảo an toàn.
Không có cách nào bây giờ phân biệt giữa siêu phàm giả và phàm nhân phi thường lớn, nếu để siêu phàm giả cùng lực lượng phàm nhân hành động cùng một chỗ như vậy liền lấy siêu phàm giả làm chủ, đây là điều Long không muốn.
Thứ hắn muốn là dần triệt tiêu đi quan niệm giai cấp giữa siêu phàm giả và phàm nhân làm như vậy sẽ chỉ khiến mục tiêu của hắn càng khó khăn.
Về phía quân đoàn ma pháp, nói trắng ra chính là lực lượng đánh phối hợp mà thôi hoàn toàn là hai lực lượng khác nhau.
“Thần Đăng Sơn tham kiến công chúa điện hạ.”
Đăng Sơn dẫn đầu cúi người thi lễ với Ngô Diệu Ngọc, những người phía sau đều theo Đăng Sơn hành lễ với Ngô Diệu Ngọc.
Lúc này ngoại trừ thống lĩnh của đội hộ vệ ra những hộ vệ khác đều rất kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mặt.
Ban đầu khi công chúa điện hạ ra lệnh xử lý thống lĩnh bọn hắn phi thường sợ hãi nhưng công chúa điện hạ không nói gì thêm là người của công chúa bọn hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh nhưng hiện tại bọn hắn đã biết tại sao công chúa lại làm như vậy. Xem ra công chúa điện hạ cũng lục hoàng tử đã âm mưu từ lâu chỉ là không ai có thể nghĩ tới công chúa điện hạ vậy mà chấp nhận làm như vậy không phải nàng cùng lục hoàng tử là đối thủ tranh đoạt hoàng vị sao, bây giờ nàng lại dâng q·uân đ·ội của mình cho lục hoàng tử, nàng lấy gì đi tranh đoạt.
Kỳ thực nhiều người đều nghĩ như vậy, ai cũng đều nghĩ tam công chúa muốn tranh đoạt hoàng vị.
Nếu nói rằng trong số con cháu hoàng gia ai là người xứng đáng làm vua nhất như vậy liền chắc chắn là tam công chúa nàng kỵ thực chưa bao giờ có ý định tranh đoạt hoàng vị những hành động đấu tranh chính trị kia của nàng kỳ thực là do đức vua gợi ý, như vậy sẽ tạo ra cân bằng chính trị trong nước.
Việc đại hoàng tử phản loạn nàng biết đại hoàng tử phải c·hết, một khi để đại hoàng tử kiểm soát vương quốc chắc chắn hắn sẽ kéo vương quốc vào một cuộc chiến với Đế quốc. Đại hoàng tử có mối thù g·iết mẹ với Đế quốc, mẫu hậu hắn chính là bị người của Đế quốc hại c·hết việc này không khác nào đẩy vương quốc xuống vực.
Nhưng kỳ thực nàng không có bao nhiêu thực quyền, quân của các quý tộc phương nam đều do thống lĩnh kiểm soát mặc dù bề ngoài đều nghe lệnh nàng, thậm chí phối hợp với nàng hố c·hết hơn hai mươi nghìn quân của Thái Nguyệt. Nhưng thực chất đây cũng là vì lợi ích của bọn hắn.
Thái Nguyệt luôn là mối lo ngại của các quý tộc phương nam có thể coi là kẻ thù không nhân cơ hội này khiến Thái Nguyệt tổn thất đến lúc đó quân đoàn phương nam bị tổn thất như vậy bọn hắn sẽ nguy hiểm.
Tam công chúa biết một khi mình lên ngôi, rất có khả năng bị đám quý tộc phương nam kia giá không. Nàng là công chúa của Nam Tinh, ưu tiên của nàng là lợi ích của hoàng gia sau đó tới lợi ích của vương quốc, trong lòng nàng lợi ích của các quý tộc chưa bao giờ quan trọng, nàng cho rằng chính đám quý tộc này mới là sâu mọt ngăn cản vương quốc tiếp tục phát triển, cho dù mẹ nàng có là con gái của Trần gia cũng như vậy.
Hành động của nàng chính là khiến các quý tộc phương nam suy yếu cùng khiến Thái Nguyệt suy yếu, một khi Long làm thịt quân đoàn phương nam như vậy các quý tộc cũng không có đủ quân dự bị, muốn phòng thủ Thái Nguyệt như vậy cũng chỉ có thể để q·uân đ·ội hoàng gia đảm nhiệm.
Nhiều năm qua hoàng gia luôn muốn đưa tay vào các vùng khác nhưng đều bị các quý tộc phối hợp bài xích đã vậy còn suốt ngày đòi hoàng gia tiền quân lương để bảo vệ biên giới. Đã vậy mỗi lần có c·hiến t·ranh hoàng gia đều phải xuất quân hỗ trợ nhưng đánh xong lại bị đám quý tộc kia đuổi về, bây giờ chính là cơ hội tốt quân của các quý tộc đều bị hao tổn chỉ cần Long tận dụng được cơ hội liền có thể đặt chân vào các vùng này.
“Ừm! Như vậy bắt đầu đi.”
Ngô Diệu Ngọc nói, sau đó quay sang các hộ vệ bên cạnh nói.
“Lát nữa hắn có làm gì ta các ngươi đều không được hành động.”
Các hộ vệ nghe vậy liền hai mắt nhìn nhau, cuối cùng phải thống lĩnh của bọn hắn lên tiếng.
“Điện hạ chuyện này!”
“Nghe lệnh!”
Nhưng Ngô Diệu Ngọc lại chăn miệng của hắn nghiêm giọng nói, âm thanh cực kỳ rắn không cho phép người khác phủ nhận.
Thống lĩnh nghe vậy liền chỉ có thể im lặng đứng một bên. Thấy thế Ngô Diệu Ngọc nhìn về phía Đăng Sơn nói.
“Có thể.”
Đăng Sơn nghe vậy hít một hơi thật sâu từ trong ngực rút ra một khẩu súng lục nói.
“Công chúa điện hạ thần muốn xác nhận lại ngài chắc chắn muốn làm như vậy.”
“Yên tâm ta đã giải thích rõ với Chấn Long hắn sẽ không trách tội ngươi.”
Tam công chúa nghe vậy liền nghĩ rằng là Đăng Sơn sợ bị Long hỏi tội nên mới muốn xác nhận lại vì thế nàng liên tiếng trấn an.
Đăng Sơn nghe vậy liền thở dài nói.
“Đã vậy xin công chúa điện hạ thứ lỗi…”
Đoàng!
Tiếng súng vang lên thu hút sự chú ý của các binh lính xung quanh, tam công chúa từ trên ngựa ngã xuống khiến các hộ vệ đều sợ hãi nhảy xuống đỡ lấy tam công chúa.
“Điện hạ, điện hạ.”
Các hộ vệ thấy vậy hoảng sợ nhảy xuống ngựa vây quanh cơ thể tam công chúa.
Đăng Sơn hạ khẩu súng lục trên tay mình xuống, nòng súng vẫn còn b·ốc k·hói cho thấy phát đạn vừa rồi chính là bắn ra từ nó, hắn đi xuống ngựa quỳ một chân xuống trước mặt tam công chúa muốn kiểm tra thương thế của nàng.
Nhưng hộ vệ của tam công chúa làm sao có thể cho hắn làm như vậy, bọn họ che trước người nàng ánh mắt thù địch nhìn Đăng Sơn.
“Ta muốn xác nhận.”
Đăng Sơn không đổi sắc mặt nói.
“Xác nhận! Ngươi có tư cách đó sao?”
Hộ vệ trưởng hét lên trong mắt không che dấu ngọn lửa giận giữ.
Nhưng Đăng Sơn lại rất bình tĩnh nói.
“Đừng quên công chúa điện hạ đã nói gì với các ngươi.”
Lời này vừa ra khiến cơn giận của các hộ vệ xung quanh tăng l·ên đ·ỉnh điểm, Đăng Sơn thậm chí có thể nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi của bọn hắn, mỗi người đều đã đặt tay lên v·ũ k·hí của mình tựa như chỉ chờ một mệnh lệnh.
Sau lưng Đăng Sơn thành viên của đặc nhiệm ma pháp cũng đã đặt tay lên cò súng, ánh mắt sắc bén nhìn những người này.
Hộ vệ trưởng thấy tình hình không ổn cố gắng dằn xuống cơn giận giữ của mình tránh sang một bên.
“Tránh ra.”
“Đội trưởng.”
“Đây là lệnh.”
Thấy các đội viên không có ý định nhường đường hộ vệ trưởng gằn giọng nói.
Thấy đội trưởng như vậy những người khác căn răn tránh ra đường cho Đăng Sơn, để hắn đi tới trước mắt tam công chúa.
Đăng Sơn vươn tay ra kiểm tra gì đó trên người tam công chúa rồi đứng dậy nói.
“Tam công chúa không qua khỏi.”
Âm thanh mặc dù không lớn nhưng các binh lính gần đó vẫn có thể nghe ra được có không ít người bắt đầu nghị luận xôn xao lên.