Chương 244: Đầm rồng hang hổ
“Nhanh tiếp viện cho cánh trái.”
Thống lĩnh thấy tình hình này cánh trái không ổn liền ra lệnh cho quân đoàn ma pháp còn lại đi tiếp viện cho cánh trái nhưng lần này quân đoàn ma pháp lại không động tựa như không nghe được mệnh lệnh vừa rồi.
Thống Lĩnh thấy vậy khuôn mặt tối sầm lại âm thanh lạnh xuống nói.
“Làm sao không nghe lệnh của ta, cũng tốt để đồng đội của các ngươi c·hết hết lúc đó tướng quân của các ngươi cũng không trách ta được.”
Trần Nghệ và thống lĩnh là đối thủ chính trị, quân đoàn ma pháp có thể nói ngoại trừ Trần công tước cũng chỉ có Trần Nghệ có thể ra lệnh, vừa rồi thống lĩnh ra lệnh quân đoàn ma pháp có thể phối hợp như vậy đương nhiên là có Trần Nghệ phối hợp, bây giờ Trần Nghệ không ở đây đương nhiên thống lĩnh không thể ra lệnh cho bọn hắn.
Bất quá Trần Nghệ không ở đây phó tướng của hắn lại chịu trách nhiệm lực lượng này, dù sao đây cũng là thời điểm c·hiến t·ranh chỉ cần hắn cảm thấy mệnh lệnh của thống lĩnh có lý có cứ liền chỉ có thể chấp hành, trên lý thuyết thống lĩnh chỉ huy toàn bộ q·uân đ·ội trong đó có bọn hắn cũng không thể công khải chống lại thống lĩnh.
Phó tướng cũng biết tình hình hiện tại của cánh trái, nghe thống lĩnh nói như vậy hắn mặc dù có chút không phục nhưng cuối cùng vẫn phải tuân lệnh, dù sao hắn cũng không nghĩ ra lý do nào hợp lý để từ chối nhiệm vụ này, hơn nữa còn là cứu viện đồng đội của mình nếu hắn không làm có thể khiến các binh lính bất mãn.
Cuối cùng một trăm quân của quân đoàn ma pháp liền được điều ra chi viện cho cánh trái, thấy tình hình như vậy Hoàng Thông liền biết hắn cần rút quân ngay một khi tiếp viện của đối phương tham chiến như vậy ưu thế binh lực của bọn hắn sẽ trở nên cực kỳ nhỏ, còn chưa kể cánh còn lại vẫn đang bị đối phương ép lên đánh. Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn là buộc kẻ địch phải đi xuyên rừng tránh cho bọn hắn lựa chọn đi vòng qua như vậy bố trí phục kích trong rừng liền vô dụng, chứ không phải tiêu diệt đối phương.
Muốn như vậy hiện tại bọn hắn cần cắt đuôi quân đoàn ma pháp của đối phương, nếu cứ bị đối phương cuốn lấy liền sẽ gặp rắc rối.
“Đi!”
Hoàng Thông mệnh dẫn theo đại đội còn lại tiếp viện cho cánh phải.
“Tất cả chuyển sang súng phóng lựu, phải phá vỡ đội hình của bọn hắn.”
Đội hình đối phương dày đặc như vậy dùng súng phóng lự là lựa chọn tốt, chỉ huy cánh phải biết được điều này rất muốn tận dụng nhưng đối phương liên tục cắn lấy đuôi bọn hắn muốn triển khai đội hình t·ấn c·ông rất khó, hỏa lực ở đuôi lại không đủ để đe dọa đối phương.
Đại đội kỵ binh do Hoàng Thông dẫn đầu chạy dọc theo theo đội hình cánh phải duy trì khoảng cách tầm hai trăm mét nhưng khi tới gần đuôi đội hình bọn hắn liền quay đầu lại cho tới khi quân đoàn ma pháp của Trần Nghệ đuổi tới bọn hắn liền duy trì song song khoảng hơn hai trăm mét.
Trần Nghệ nhíu mày nhìn những kỵ binh đang chạy song song với mình kia hắn cảm giác mình khả năng sẽ gặp nguy hiểm, hắn thử chuyển hướng kỵ binh của mình nhưng đội kỵ binh kia chỉ cần thấy hắn tiếp có ý đinh tiếp cận liền lập tức tách ra xa
“Để sườn của chúng ta công kích bọn hắn, đừng để bọn hắn rảnh rỗi.”
Trần Nghệ ra lệnh, dù sao khoảng cách của đối phương vẫn trong tầm bắn của ma pháp cho dù hai bên đang di chuyển với tốc độ cao không dễ bắn trúng nhưng liền chỉ cần không để đối phương yên ổn t·ấn c·ông bọn hắn là được. Trần Nghệ kỳ thực rất muốn chia quân, nhưng hắn thực sự không dám chia quân.
Lần này đại đội của Hoàng Thông vẫn duy trì đội hình dãn cách đan chéo nhau thành hai đường thẳng tất cả đều s·ử d·ụng s·úng phóng lựu làm v·ũ k·hí chủ lực, ngay cả những binh sĩ dùng AKM làm v·ũ k·hí chủ lực hiện tại cũng s·ử d·ụng s·úng phóng lựu kẹp nòng.
“Bắn tự do.”
Hoàng Thông ra lệnh.
Trần Nghệ thấy được từ hướng sườn kẻ địch một loạt đồ vật che trời bay về hướng bọn hắn.
“Phòng thủ.”
Trần Nghệ hét lớn, hắn làm sao không biết đối phương bắn tới là cái gì, dù sao đuổi theo lâu như vậy hắn cũng dính không ít.
Các binh lính cũng nhận thức được nguy hiểm vội vã gia cố ma pháp phòng thủ tới mức cao nhất, ngay cả ma pháp t·ấn c·ông đang niệm dở cũng liền bị từ bỏ tập trung gia cố phòng ngự.
Boom boom boom!
Loạt đạn đầu tiên rơi xuống có không ít phát đạn đánh trật nhưng cũng không ít phát đánh trúng, đáng tiếc ma pháp phòng ngự quá dày đặc chỉ với chút hỏa lực này thực sự không gây được bao nhiêu sát thương.
Nhưng thứ Hoàng Thông cần không phải là gây sát thương cho đối phương mà khiến đối phương chậm lại buộc bọn hắn từ bỏ truy kích hai đại đội bên cánh phải.
Loạt đạn thứ nhất vừa mới nổ loạt đạn thứ hai liền đã tới lần này cũng không dày đặc như lần trước, đây là loạt đạn bắn ra từ GM94 có thể bắn liên tục, còn loại kẹp nòng cũng liền chỉ có thể bắn từng phát một khá tốn thời gian.
Hành động của bọn hắn đã có hiệu quả hai đại đội dưới sự yểm hộ đã kéo dài khoảng cách với quân đoàn ma pháp, nhưng bọn hắn vẫn duy trì khoảng cách có thể t·ấn c·ông đối phương rồi thay đổi đội hình mở rộng đuôi ra tăng cường hỏa lực cho đuôi. Bọn hắn cũng không thể chạy như vậy tiểu đoàn trưởng của bọn hắn vẫn đang dây dựa với đối phương đâu.
Lần này cho dù Trần Nghệ cũng gặp rắc rối lớn bị t·ấn c·ông hai mặt bọn hắn chỉ có thể tập trung phòng thủ muốn t·ấn c·ông thật sự rất khó.
Boom boom boom!
Liên tiếp các v·ụ n·ổ đánh lên ma pháp phòng thủ Trần Nghệ mặc dù là đại pháp sư nhưng hắn cũng chịu áp lực không nhỏ còn phải phân ra một vài nguồn lực bảo vệ những người xung quanh.
“Tướng quân kẻ địch t·ấn c·ông quá rát.”
Hộ vệ ở bên cạnh chống lấy đạn phóng lựu đang liên tục oanh kích nói. Áp lực của bọn hắn rất lớn không chỉ phải bảo vệ mình còn phải bảo vệ tọa kỵ dưới người đạn của đối phương cũng không chỉ t·ấn c·ông bọn hắn không cận thận tọa kỵ dưới người cũng gặp phải công kích vì thế ma pháp phòng ngự của bọn hắn đều phải mở rộng ra gấp ba lần.
Trần Nghệ nghe vậy cũng biết không phải ai cũng là đại pháp sư như mình không thể duy trì ma pháp phòng thủ rộng như vậy.
“Ah!”
Vừa nghĩ đột nhiên tiếng hét thảm vang lên, Trần Nghệ nhìn về phía đó một người lính không bảo vệ được tọa kỵ của mình bị một phát phóng lựu chống bộ binh bắn trúng đôi chân phía trước cả kỵ binh cùng tọa kỵ ngã xuống.
May mắn là siêu phàm giả phản ứng của hắn rất tốt có thể kịp thời đổi tư thế tiếp đất nếu không lần này có thể hắn đã b·ị t·hương nặng.
Ah ah!
Lần này lại vang lên thêm vài âm thanh nữa, nhưng không may mắn như binh lính vừa rồi lần này có người ma pháp phòng thủ bị xuyên thủng liền không thể sống được.
Trần Nghệ cắn răng quan sát xung quanh, bây giời hắn mới phát hiện khoảng cách giữa bọn hắn và bộ binh đã khá xa nếu còn tiếp tục đuổi theo nữa rất có thể sẽ bị chia cắt với tiêu diệt.
Vừa rồi bởi vì muốn xả cơn giận trong khu rừng khiến hắn không để ý chuyện gì khác, Trần Nghệ không khỏi cảm tạ đối phương nếu không rất có thể hắn sẽ gặp rắc rối.
Trần Nghệ không biết là Hoàng Thông không phải không muốn ăn hết bọn hắn mà không đủ quân chỉ có chút người này muốn ăn sạch quân đoàn ma pháp một là không thể, đặc biệt đối phương còn không chia quân mà cùng hành động theo đội hình liền càng khó.
“Rút lui.”
Trần Nghệ ra lệnh sau đó điều khiển chiến mã dưới thân chuyển hướng kéo dài khoảng cách với kẻ địch muốn quay lại hội họp với bộ binh. Hoàng Thông cũng không ham chiến hắn thấy đối phương rút lui cũng không đuổi theo trở về tập hợp với quân mình.
Cứ như vậy một trận kỵ binh chiến kết thúc phi thường kỳ quái, hai bên không va vào nhau nhưng tổn thất lại phi thường lớn, đặc biệt là trọng kỵ binh gần như toàn diệt nhưng đến một sợi lông của đối phương cũng không chạm vào được.
Các tướng lĩnh thấy cảnh này giật mình không thôi, lần đầu tiên bọn hắn biết kỵ binh còn có thể chơi như vậy mặc dù bọn hắn có sử dụng siêu phàm giả làm kỵ binh nhưng cũng là trực tiếp va vào nhau nha, nếu không các hiệp sĩ kia liền không có việc gì làm, bây giờ hay rồi đối phương không thèm va vào ngươi.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tam công chúa cưỡi ngựa bên cạnh thống lĩnh hỏi, kỵ binh của đối phương còn chưa đi chờ bên ngoài 1km rõ ràng đang chờ cơ hội.
“Nếu bây giờ chúng ta rút lui chưa nói đến toàn bộ kế hoạch sẽ phá sản, ngay cả việc có thể an toàn rút lui hay không lại một vấn đề khác.”
Trần Nghệ phân tích, nếu để lục hoàng tử kịp phản ứng các lực lượng biên giới của bọn hắn sẽ bị t·ấn c·ông mạnh, việc bị phân tán phòng thủ như vậy cực kỳ bất lợi khiến trong thời gian ngắn đối phương có thể dùng ưu thế binh lực đột phá phòng tuyến. Hơn nữa có một đội kỵ binh như vậy nhìn chằm chằm bọn hắn muốn rút lui an toàn cũng là một vấn đề lớn.
“Kế hoạch của chúng ta đã phá sản rồi.”
Thống lĩnh tiếp lời, nhưng lời này lại khiến Trần Nghệ giật mình hỏi.
“Ngươi nói cái gì làm sao có thể?”
“Làm sao không thể, chúng ta vừa mới tới đây chưa được một ngày kỵ binh bọn hắn đã xuất hiện. Nói trung hợp thì có thể hiểu được nhưng hành động của bọn hắn lại rất rõ ràng có tính chiến thuật, bình thường đều sẽ chờ chúng ta t·ấn c·ông quân phòng thủ sau đó mới hiện thân tập kích sau lưng chúng ta lúc đó chúng ta không có quân ở phía sau tổn thất sẽ phi thường lớn.”
Thống lĩnh dừng lại một chút rồi nhìn Trần Nghệ nói.
“Nhưng người nhìn xem đối phương lại chủ động hiện thân hơn nữa còn chủ động t·ấn c·ông, rõ ràng đang đánh tín hiệu nếu chúng ta rút lui sẽ không để chúng ta yên. Muốn thoát khỏi bọn hắn chỉ có thể tiến vào rừng, dù sao kỵ binh cũng không hoạt động tốt trong rừng.”
Rồi ông ta lại nhìn về phía khu rừng sau lưng nói.
“Ta đoán trong khu rừng này hiện tại đã thành đầm rồng hang hổ chờ chúng ta đi vào.”
“Bây giờ phải làm thế nào?”
Tam công chúa hỏi.
Thống lĩnh nghe vậy liếc nhìn tam công chúa liền nói.
“Không còn cách nào chỉ có thể đi vào. Chúng ta cũng không có cách xử lý đám kỵ binh kia một khi bị bọn hắn bám lấy sẽ phi thường rắc rối, nói không chừng còn bị bộ binh đối phương đuổi kịp cũng nên, đến lúc đó vô cùng nguy hiểm.”