Chương 240: Giao tranh đầu tiên (1).
Tin tức về quân của tam công chúa chuyển hướng rất nhanh đã tới tai Long, có điều hắn lại không thể hiện sự bất ngờ nào, thậm chí rất bình tĩnh tiếp nhận tin tức.
“Lý Vân trong vòng một tháng ta muốn thấy pháo đài Lập Xuân treo cờ của chúng ta.”
Đại sảnh hoàng cung nơi các đời vua chúa dùng để nghị sự với quần thần, ngồi ngay ngắn trên hoàng vị trên bàn dài phía trước đặt bản đồ vương quốc kế bên hắn đều là các tướng lĩnh trong q·uân đ·ội.
“Xin điện hạ yên tâm thần sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Vân ngồi bên trái cách Long một ghế của Đức Bình rất tự tin trả lời.
“Rất tốt, như vậy cuộc họp kết thúc ở đây.”
Giao xong nhiệm vụ cho các tướng dưới quyền Long cũng liền kết thúc cuộc họp chiến lược lần này.
Không quá nửa ngày một lữ đoàn với quân số đầy đủ không biết từ lúc nào được bố trí tại bờ phía nam sông Xen đã xuất phát.
Nói không tới nửa ngày thì hơi quá bởi vì cũng chỉ sau cuộc họp hai tiếng sau khi Lý Vân trở lại lữ đoàn không tới một tiếng đồng hồ quân đoàn đã xuất phát tựa như mọi thứ đã được chuẩn bị trước chỉ chờ lệnh xuất phát.
Nếu để ý trên nhánh này của sông Xen xung quanh các con đê xung quanh không có một bóng dân thường, chỉ còn lại các lính đang canh giữ xung quanh. Phía sau những con đê các trận địa cối cùng pháo đều đã được bố trí lên tựa như đang chuẩn bị chiến đấu với kẻ địch nào đó.
Long đứng trên con đê phía bắc của sông Xen quan sát các binh sĩ đang bố trí trận địa Cồ Lâm Biên từ phía sau đi tới báo cáo.
“Điện hạ đối phương đã tới vùng duyên hải dự kiến chiều mai bọn hắn sẽ tới nơi.”
Long nghe vậy liền nói.
“Ừm! Bọn hắn hẳn sẽ rất vui vẻ khi được chúng ta tiếp đón nồng hậu như vậy.”
Sau đó hắn liền quay sang Cồ Lâm Biên dặn dò.
“Không thể chủ quan nếu bọn hắn quyết tâm rất có thể trong tối nay sẽ tới nơi, phải tiếp tục theo dõi chặt chẽ.”
Cồ Lâm Biên nghe vậy hành lễ theo nghi thức q·uân đ·ội rồi liền rời đi.
“Điện hạ ngài có quá cận thận không? Thần cho rằng đi thuyền trên sông trong đêm như vậy cũng rất nguy hiểm.”
Đức Bình ở một bên cảm thấy Long quá cận thận liền nói.
“Như vậy chúng ta thì sao?”
Long không trả lời mà hỏi vặn lại ông ta.
Chính như hắn nói, không phải thành quả hiện nay của hắn chính là từ một lần vượt sông trong đêm sao? Bây giờ lại không đề phòng đối phương đi thuyền vượt sông trong đêm hắn chính là muốn c·hết.
Có điều Long cũng quá lo lắng, một đêm trôi qua không có vấn đề gì phát sinh, ngay cả ba mươi lăm nghìn quân của tam công chúa cũng dừng lại bên ngoài khu rừng trước thị trấn Hồng Lâm, dù sao bọn hắn cũng không muốn vượt rừng trong đêm như vậy không khác nào tặng đầu người cho đối phương.
Chính vì thế một đêm này rất an bình không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngay khi ánh nắng đầu tiên vừa xuất hiện trên đường chân trời ba mươi lăm nghìn quân của tam công chúa đã động quân tiên phong do Trần Nghệ dẫn đầu bắt đầu đặt chân vào rừng cây phía trước, pháo ma pháp cũng nhanh chóng chuyển hướng về phía những ngọn đồi xung quang, sẵn sàng chi viện.
Dẫn đầu quân tiên phong Trần Nghệ rất cẩn thận phân tán quân đoàn ma pháp của mình ra xung quanh tạo ra một vùng an toàn quanh đường hành quân, bất kỳ dấu hiệu phục kích nào cũng có thể sớm được phát hiện.
Sự thật chứng minh hắn đã quyết định đúng đã vượt qua một nửa khu rừng nhưng bọn hắn không gặp phải bất kỳ phản kháng nào cả, bất quá Trần Nghệ vẫn không thả xuống cảnh giác. Trong bất kỳ cuộc chiến nào hành quân vượt rừng vẫn luôn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, trừ khi kẻ địch đã từ bỏ hoàn toàn nếu không gần như chắc chắn sẽ tao ngộ một cuộc tập kích.
Bất quá Trần Nghệ vẫn cho rằng dựa vào số lượng ưu thế một cuộc phục kích như thế này rất khó có thể khiến bọn hắn tổn thất lớn, ít nhất cũng dễ chịu hơn việc công thành đặc biệt là ba cái pháo đài c·hết tiệt kia.
Quả nhiên Trần Nghệ đoán không sai một loạt tiếng rít lọt vào tai hắn sau đó.
Boom boom boom!
Đội hình hành quân bị cày xới bởi liên tiếp những v·ụ n·ổ.
“Tập kích, tập kích mau tản ra, mau tản ra.”
Trần Nghệ lớn tiếng ra lệnh.
Boom boom boom!
Đợt đầu tiên còn chưa xong đợt thứ hai đã tới chỉ trong chốc lát quân tiên phong đã trở nên hỗn loạn các binh lính không còn quan tâm tới cái gì đội hình vội vàng tìm nơi ẩn nấp cố gắng tránh né những v·ụ n·ổ đang rơi xuống trên đầu mình.
“Không được chạy loạn các đội trưởng nhanh chóng tập hợp lại lính của mình thiết lập lại đội hình phòng thủ đề phòng quân địch xung kích.”
Tản ra không có nghĩa là chạy loạn Trần Nghệ chống lấy những v·ụ n·ổ đang phát sinh xung quanh mình dùng ma pháp khuếch đại âm thanh hét lớn ra lệnh.
Bề ngoài nhìn hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng, những v·ụ n·ổ này rõ ràng không phải từ pháo ma pháp, pháo ma pháp không thể bắn liền tục như vậy cũng không thể là ma pháp nếu không quân đoàn ma pháp bố trí xung quanh đã phát hiện ra vấn đề.
“Không được tướng quân hỏa lực của đối phương quá nhiều chúng ta không…boom!”
Một thuộc hạ đang muốn can ngăn Trần Nghệ nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã bị một v·ụ n·ổ nuốt chửng.
Hí!
Chiến mã dưới thân đang bất an bởi những v·ụ n·ổ xung quanh khiến Trần Nghệ phải cố gắng giữ lại ánh mắt hắn liếc nhìn lại thuộc hạ của mình liền phát hiện ra hắn đã nằm liệt trên mặt đất, đất đá văng lên khắp người chân trái hiện tại đã đứt lìa máu từ bên trong đang chảy ra như thác, Trần Nghệ vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của đối phương, lúc này hắn mới biết đối phương vậy mà còn chưa c·hết.
Trần Nghệ vội vã xuống ngựa dùng ma pháp của mình cầm máu cho hắn dưới sự bảo vệ của đội hộ vệ quan sát tình thế xung quanh.
“Tại sao lại có thể nổ liên tục như vậy? Bọn hắn làm cách nào?”
Trần Nghệ không thể không tự hỏi, hắn thật sự rất hoang mang rõ ràng chuyện này đã nằm ngoài hiểu biết của hắn.
“Tướng quân nơi này quá nguy hiểm chúng ta phải rút lui ngay lập tức.”
Một phó tướng ở bên cạnh lên tiếng.
Đột đột đột!
Nhưng sau đó t·iếng n·ổ vang lên thu hút sự chú ý của hắn và các thuộc hạ xung quanh.
Nhìn về phía tiếng súng vang lên mặc dù bị che mắt bởi cây cối xung quanh nhưng Trần Nghệ mơ hồ thấy được các binh lính ngã xuống, chỉ cần có người di chuyển ra xa một khoảng cách nhất định liền sẽ ngã xuống sau những t·iếng n·ổ kỳ lạ.
Trần Nghệ quay ngựa lại chạy về hướng t·iếng n·ổ các hộ vệ xung quanh cũng đi theo vừa chạy bọn hắn đều gia cố ma pháp lên người mình những v·ụ n·ổ xung quanh chỉ cần không trực tiếp đánh trúng liền không thể uy h·iếp bọn hắn
Trần Nghệ vẫn không có bất kỳ nhận thức nào về súng hắn không biết những t·iếng n·ổ kia là gì nhưng nó cũng không ngăn được sự hiếu kỳ của hắn.
Đột nhiên một ánh sáng xuất hiện trước mắt Trần Nghệ đánh thẳng lên ma pháp phòng thủ của hắn.
Cảm nhận được cường độ ma pháp bị bào mòn Trần Nghệ dừng ngựa lại, nhưng hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng lại cảm nhận được có gì đó v·a c·hạm với ma pháp phòng thủ của mình lần này cường độ ma pháp bị bào mòn rất lớn khiến hắn vội vã dồn toàn lực gia cố cho ma pháp phòng thủ, các hộ vệ xung quanh cũng bị t·ấn c·ông nhưng may mắn ma pháp phòng thủ của bọn hắn không bị phá vỡ, bọn hắn vội vã tập hợp lại cùng một chỗ cùng xây dựng ma pháp phòng thủ.
Xung quanh các binh sĩ cũng đã dừng chân lại, đồng đội ngã xuống trước mặt nếu bọn hắn còn tiến lên nữa chính là một lũ ngu.
“Đội hình phòng thủ, nhanh đội hình phòng thủ.”
Trần Nghệ khẩn cấp ra lệnh, hắn thấy được những kẻ địch đang nấp phía sau tán cây, bây giờ muốn rút lui ít nhất cũng phải kiềm chân được đối phương nếu không bọn hắn có rút lui được hay không cũng là một vấn đề.
Sau mệnh lệnh này tố chất quân sự của lính phương nam đã thể hiện sự vượt trội rõ rệt so với các binh lính phương bắc nếu là lính phương bắc lúc này chắc chắn bọn hắn đã bỏ chạy tán loạn không thể tập hợp lại.
Còn đối với q·uân đ·ội phía nam nơi xung đột xảy ra thường xuyên với Thái Nguyệt những người lính này cũng đã trải qua huấn luyện quân sự thời gian dài vì thế mặc dù sợ hãi bọn hắn vẫn có thể tập hợp lại thành các đội hình phòng thủ riêng biệt với khoảng vài chục người sẵn sàng chờ đợi quân địch xung kích mặc cho những v·ụ n·ổ vẫn đang liên tục cày xới đội hình của bọn hắn, thậm chí có đội hình bị đạn cối trực tiếp đánh trúng trực tiếp tiêu diệt toàn bộ đội hình.