Chương 238: "Hai mặt?"
Ngô Diệu Ngọc đã đoán đúng, bởi vì chỉ hai ngày sau đó vị tổng giám mục của giáo hội tại vương quốc đã xuất hiện trong thư phòng của Long. Đại giáo đường lúc trước đã đóng cửa có khả năng sợ bị tam công chúa trả thù nhưng khi thành Kim Lăng rơi vào tay Long bọn hắn liền yên tâm hơn trở về đại giáo đường.
Nghe những lời của vị tổng giám mục này Long không khỏi cảm khái, xem ra Thánh quốc và hắn khá có duyên đấy chứ Hoa Nguyệt Ánh còn chưa xuất phát đâu người ta đã tới cửa trước.
Thôi thì Hoa Nguyệt Ánh liền không cần phải tới Thánh quốc, dù sao đường tới Thánh quốc cũng phải mất hơn gần hai tháng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Còn tại sao Thánh quốc có thể phản ứng trong thời gian ngắn như vậy liền dễ hiểu đây là ma pháp trận liên lạc từ xa mỗi tòa đại giáo đường đều trang bị một cái Thánh quốc cao tầng muốn liền có thể liên lạc được với các đại giáo đường ngay lập tức.
Có điều muốn khởi động ma pháp trận này cũng không đơn giản ngoại trừ phải có ma pháp đặc trưng của Thánh quốc ra còn cần một lượng ma thạch không lồ để hoạt động.
Vương quốc kỳ thực cũng từng ngỏ ý muốn mua loại ma pháp này nhằm thiết lập tại biên giới phía nam cùng phía tây để ngay lập tức có thể phản ứng nếu bị Gray hoặc Thái Nguyệt x·âm p·hạm nhưng Thánh quốc không bán, Đế quốc cũng có nhưng bọn hắn cũng không bán.
Chỉ cần nhìn là biết hai siêu cường đều không bán loại ma pháp này cho vương quốc là sản phẩm của ai, nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Nghe những lời thuyết giảng của đại giám mục trong lòng Long cười thầm, nhưng trên mặt vẫn giữ một thái độ rất thản nhiên chăm chú lắng nghe.
“Ngài thấy đề nghị của chúng ta thế nào hoàng tử điện hạ.”
Đại giám mục kết thúc lời thuyết giảng của mình hướng về phía Long hỏi.
Long làm vẻ suy nghĩ một lúc sau đó liền nói.
“Yêu cầu của các ngươi quá cao, ta chỉ có thể đảm bảo các tiếp tục hiệp ước trước khi n·ội c·hiến xảy ra.”
Thánh quốc lần này biết mục đích hoàn toàn đẩy vương quốc về phía mình đã thất bại, tình trạng hiện tại của đại hoàng tử quá khó để có thể hoàn thành mục tiêu của Thánh quốc. Để đảm bảo kế hoạch không hoàn toàn thất bại đánh mất tầm ảnh hưởng với Nam Tinh, Thánh quốc buộc phải tìm tới Long xem như một giải pháp thay thế.
Là giải pháp thay thế đương nhiên không thể đặt mục tiêu cao như lúc ban đầu, thứ bọn hắn muốn là vương quốc phải cam kết hàng năm thông quan năm mươi nghìn trung phẩm ma cụ cùng mười nghìn thượng phẩm ma cụ từ tinh linh tộc cho Thánh quốc. Trong trường hợp Đế quốc và Thánh quốc c·hiến t·ranh tiến hành phong tỏa tuyến đường giao thương với tinh linh tộc, dù sao vị trí của vương quốc quá đắc địa làm việc này cũng không khó. Tiếp theo là không hạn chế Thánh quốc truyền giáo. Đổi lại Thánh quốc sẽ dốc toàn lực giúp đỡ hắn đoạt được vương quốc.
Long làm sao có thể đồng ý điều kiện như vậy, phải biết trước khi n·ội c·hiến xảy ra hàng năm Nam Tinh cũng chỉ cho phép thông quan hơn một nửa số yêu cầu vừa rồi còn hạn chế giao thương với tinh linh tộc, như vậy khác gì đối đầu với Đế quốc. Còn cái việc không hạn chế truyền giáo nữa, tới lúc người dân của Nam Tinh đều tin theo Thánh quốc đến lúc đó hắn vị vua này liền dễ xử lý/
Long thừa biết đám người Thánh quốc đưa ra điều kiện như vậy cũng chỉ là thủ đoạn đám phán mà thôi việc đàm phán này vẫn còn chỉ cần trong một tuần kết thúc đàm phán liền có thể. Hiện tại hắn cần quan tâm những chuyện khác.
….
Bảy ngày sau tin tức hai mươi ngàn quân của tam công chúa xuất phát vây quét đại hoàng tử đã truyền khắp vương quốc.
Hai mươi ngàn đây là một con số bất ngờ với không ít người bởi vì nó quá ít cho dù có sự trợ giúp từ tứ hoàng tử cộng lại cũng chỉ khoảng bốn mươi ngàn quân con số này muốn công phá pháo đài Sơn Thạch thực sự không khả quan.
Nhưng những người biết chuyện đều hiểu được hai mươi ngàn quân đã là còn số lớn nhất tam công chúa có thể điều động, đừng quên nàng phải duy trì một lực lượng phòng thủ lớn trước Long để mất các điểm giao thông chiến lược đã khiến tam công chúa phải tốn nhiều quân hơn để bố trí tại vùng biên giới giữa hai bên. Nói theo một cách nào đó có lẽ Long đã gián tiếp giúp đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nghe tin này đương nhiên rất vui, hắn thậm chí chỉ để lại mười lăm ngàn quân thủ thành Sơn Thạch, mười ngàn quân còn lại phối hợp cùng hai mươi ngàn quân của vương quốc Gray đánh lên vùng tây bắc muốn kiểm soát toàn bộ vùng này trước khi Long tham chiến.
…
Đỗ Phong Nam hiện đang trấn giữ tại thị trấn Hồng Lâm, đây là một thị trấn giao thông quan trọng, kiểm soát được thị trấn này kẻ địch có thể thoải mái xung kích vào vùng nội địa thuộc quyền kiểm soát của Long.
Chính vì tầm quan trọng của thị trấn này Long đã bố trí một lữ đoàn bộ binh đóng giữ cộng thêm một tiểu đoàn siêu phàm với một trăm người thậm chí cả Đỗ Phong Nam cũng đích thân trấn giữ ở nơi này là đủ hiểu tầm quan trọng của thị trấn.
Có điều bởi vì nằm trong nội địa của vương quốc thị trấn không có xây dựng bất kỳ hệ thống phòng ngự nào thậm chí vị trí của thi trấn vô cùng xấu địa hình xung quanh đều là những ngọn đồi mặc dù không quá cao nhưng rất phù hợp để bố trí pháo ma pháp một khi để pháo ma pháp bố trí trên những ngọn đồi này như vậy chính là t·hảm h·ọa của quân phòng thủ thị trấn.
May mắn phía nam thị trấn có một khu rừng che chắn, nếu muốn t·ấn c·ông từ phía nam liền bắt buộc phải đi qua khu rừng này, không có đường vòng có thế đi nếu chọn đường vòng vậy liền chỉ có thể đi vào sâu trong nội địa đến lúc đó quân từ thị trấn đánh ra có thể chặt đứt hậu cần của kẻ địch. Nếu muốn ngăn chặn đối phương vậy chọn khu rừng làm điểm giao chiến sẽ hạn chế được báo ma pháp của địch.
Đang giá·m s·át việc xây dựng điểm phục kích trong rừng phó tướng đi tới sau lưng Đỗ Phong Nam ghé vào tai hắn nói gì đó.
Đỗ Phong Nam sau khi nghe xong quay người đi trở lại thị trấn.
Tòa thị chính của thị trấn hiện tại liền thành trụ sở tạm thời của Đỗ Phong Nam phòng tiếp khách của nơi này hiện đang có mặt một vị khách người này không ai khác chính là một trong hai thuộc hạ của Cồ Lâm Biên, Mục Lâm.
Hai người chào nhau trò chuyện một lát rồi cả hai cùng tiến vào phòng làm việc của Đỗ Phong Nam, đi tới trước phòng một cận vệ canh giữ trước cửa nhận được hiệu lệnh của Đỗ Phong Nam tiếng lên phía trước mở cửa phòng để hai người tiến vào.
Đỗ Phong Nam mời Mục Lâm ngồi xuống sofa còn hắn ngồi đối diện với Mục Lâm sau đó một hộ vệ tiến vào phục vụ trà nước cho hai người rồi lui ra.
Chờ người lính lui ra Đỗ Phong Nam mới lên tiếng.
“Thiếu tướng không biết lần này anh tới đây có chuyện gì?”
Là phó tình báo của cơ quan tình báo chiến lược quân hàm của Mục Lâm đương nhiên là thiếu tướng.
Mục Lâm nhấp một ngụm nước đặt nó xuống nói.
“Ngài hẳn biết về kế hoạch ‘hai mặt’.”
Đỗ Phong Nam nghe vậy đôi mắt híp lại quan sát Mục Lâm một lát như muốn nhìn ra vấn đề trên biểu cảm của hắn.
Có điều với việc được huấn luyện đặc biệt những ánh mắt như thế này không là gì đối với Mục Lâm. Nhưng dù vậy Đỗ Phong Nam vẫn không lên tiếng như đang chờ đợi Mục Lâm tiếp tục nói.
Mục Lâm thấy vậy liền hiểu được mình cần phải làm gì.
“Trời tối rồi, ngài nên chuẩn bị đón tiếp khách nhân của chúng ta ngay tại đây.”
Lời của Mục Lâm rất kỳ lạ rõ ràng mặt trời vẫn còn trên đầu vài giời nữa mới xuống núi như vậy tại sao trời lại tối. Nhưng Đỗ Phong Nam lại dường như không để ý tới sự kỳ lạ trong câu chữ của Mục Lâm mà chỉ hỏi một câu.
“Ngay tại đây?”
“Đúng vậy! Ngay tại đây năm ngày nữa.”
Mục Lâm cũng gật đầu trả lời.
Nhận được khẳng định Đỗ Phong Nam nghiêm nghỉ trả lời.
“Xin chuyển lời tới điện hạ ta chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Điện hạ sẽ chờ tin chiến thắng của ngài.”
Mục Lâm cũng đáp lời.