Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 222: Khốn cảnh của nhị hoàng tử.




Chương 222: Khốn cảnh của nhị hoàng tử.

Thông thường cho dù vào mùa đông hay mùa hè nhánh sông Xen chảy về phía nam đều phi thường nhộn nhịp tàu bè qua lại, cho dù đang trong tình trạng c·hiến t·ranh thuyền buôn không qua lại khu vực nhưng hằng ngày đều có rất nhiều người có nhu cầu qua lại hai bờ sông.

Nhưng hôm nay lại khác không thấy chút bóng dáng nào của tàu thuyền, ngay cả tàu cá bình thường đều không xuất hiện.

Hai bên bờ sông bến tàu cũng trở nên vắng vẻ, đặc biệt bến tàu bờ đông đã biến thành một đống tro tàn, thuyền ở bờ đông ngay cả một con cũng không tìm được có thể mang đi nhị hoàng tử liền mang sang bờ tây, không thể mang đi liền trực tiếp đánh chìm.

Nhìn bờ sông tiêu điều Long không khỏi thở dài một hơi. Nhị hoàng tử cũng rất quyết đoán rút lui khẩn cấp không có thời gian xử lý những thứ dọc đường đi nhưng sau khi rút sang bờ bên kia sông Xen hắn liền trực tiếp hủy đi toàn bộ công trình có thể giúp q·uân đ·ội của Long vượt sông.

Bây giờ đuổi đến bên bờ sông Long cũng chỉ có thể dừng lại.

Dùng ống nhòm quan sát bên kia bờ sông Long không tìm được bất kỳ công sự phòng ngự nào xung quanh, xem ra nhị hoàng tử cũng lo ngại pháo binh của hắn làm thịt đống công sự này.

Cũng đúng cách xây dựng công sự phòng ngự thời đại này đều là xây tường cao, nhưng tường thì chống được bao lâu trước pháo binh, ngay cả mấy quả lựu đạn xuyên giáp cũng đủ để bắn thủng đống đất đá được chất lên lâm thời kia.

Bất quá Long cũng không cho rằng nhị hoàng tử không chuẩn bị cái gì để hắn thoải mái vượt sông, dù sao xây dựng cầu tạm để vượt sông cũng không phải khó khăn. Chỉ có điều cầu tạm có thể an toàn xây lên hay không lại là chuyện khác không nói đâu xa một phát pháo ma pháp có thể làm thịt cầu tạm, đến lúc đó quân tiên phong đi trước liền bị cô lập tiêu diệt, muốn rút lui cũng không có đường rút.

Long cũng không có cách nào chỉ có thể tận lực xây dựng thêm nhiều một chút cầu tạm tránh cho một lần bị tiêu diệt.



Thành Vĩnh Xuân hiện tại đã không còn phồn vinh như trước, tin tức nhị hoàng tử bại trận trở về đã lan truyền khắp toàn thành. Người dân cả trăm năm chưa từng cảm nhận được c·hiến t·ranh đột nhiên một ngày c·hiến t·ranh chạy tới trước cửa nhà mình ai cũng hoảng loạn không biết phải làm gì. Vì thế ngoại trừ các hoạt động cơ bản ra mọi căn nhà trong thành đều đóng cửa, người đi đường đều vội vã không dám dừng lại trên đường quá lâu, ngay cả âm thanh cũng chỉ là tiếng bước chân hoàn toàn không phải âm thanh phồn hoa như trước đây.

Phòng họp của phủ công tước lúc này cũng giống như những gì diễn ra trong thành không một ai mở miệng cả phòng im ắng tới nỗi có thể nghe được tiếng hít thở.

Ngồi ngay cạnh chủ vị nhị hoàng tử tựa lưng vào ghế đôi mắt nhắm chặt tựa như đang vô cùng bình tĩnh nhưng nếu ai nhìn thấy hai bàn tay dấu dưới bàn đang nắm chặt hiện lên cả gân xanh liền đủ để biết tâm trạng hiện tại của hắn không bình tĩnh.



“Mọi người có ý kiến gì không?”

Phương công tước ngồi trên chủ vị lên tiếng đánh vỡ không khí trong phòng. Bất quá sau lời của hắn mọi người xung quanh đều bốn mắt nhìn nhau không biết phải nói gì.

Có thể nói gì được toàn bộ chủ lực của bọn hắn đều đã bị tiêu diệt, cả lãnh địa vét ra tất cả cũng chỉ còn hơn mười lăn nghìn quân ngay cả quân đoàn ma pháp cũng tổn thất nặng chỉ còn ba trăm hai tư người. Bây giờ cưỡng ép trưng binh cũng đã muộn làm không tốt còn có thể b·ị b·ắn ngược phản loạn, đến lúc đó bọn hắn càng c·hết sớm hơn. Dù sao lãnh địa cũng không phải vương quốc, đối phương cũng chỉ mất vài ngày có thể đi hết toàn bộ lãnh địa thời gian đâu để trưng binh.

“Không ai có ý kiến gì sao?”

Chờ một lát không có người lên tiếng Phương công tước lại hỏi. Ông ta cũng rất bất đắc dĩ bây giờ ông ta cũng không biết phải làm như thế nào, trông chờ vào đám thuộc hạ nhưng cuối cùng cũng thất bại.

“Chúng ta có thể…điều quân đoàn ma pháp lẻn vào sau đối phương làm phá hư…”

Công tước đã hỏi như vậy nếu không đưa ra ý kiến gì thì mặt mũi của công tước cũng sẽ bị ảnh hưởng vì thế Phương Thúc Đạt dưới ánh mắt thúc dục của mọi người trong phòng bèn lên tiếng nhưng sự chần chờ trong lời nói của hắn cũng đủ để cho thấy ngay cả hắn cũng không tin vào kế hoạch này.

Chuyện nhị hoàng tử cử cả một đội lẻn vào sau hậu phương muốn t·ấn c·ông hậu cần của đối phương nhưng lại không thu hoạch được gì thậm chí còn suýt nữa toàn diệt, bốn mươi người chỉ còn hai chín người sống sót trở về tổn thất này cũng không nhỏ. Đã vậy những lần p·há h·oại trước cũng tổn thất không nhỏ, hơn nữa bây giờ đối phương đã tới gần dưới chân thanh, chỉ cần vượt qua sông Xen cũng chỉ mất chưa tới nửa ngày liền có thể binh lâm th·ành h·ạ muốn phá hư hiện tại thật sự muộn rồi.

Bất quá bởi vì không có ý tưởng nào tốt hơn những người xung quanh cũng chỉ có thể ngồi yên, ngay cả Phương Nhạc vốn hay đối đầu với Phương Thúc Đạt cũng lựa chọn yên lặng.

Hắn biết hiện tại không phải thời gian để nội đấu nếu không không cần kẻ địch đánh tới công tước sẽ trước tiên làm thịt hắn.

“Mọi người thấy thế nào.”

Phương Hùng Lâm quan sát mọi người xung quanh lên tiếng hỏi.

“Thần cho rằng việc này không khả thi.”

Vẫn là có người không nhịn được lên tiếng, không gây thiệt hại cho địch nhân thì thôi đi, nếu vì chủ ý này còn tổn thất quân đoàn ma pháp quý giá vậy liền xong đời.



Những lời này nói xong liền cũng không ai phản bác mọi phòng họp trở lại yên ắng như trước.

“Thần…có đề xuất…”

Đột nhiên một quan viên ngồi gần cuối bàn rụt rè lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.



Lý Duy Khánh không tham gia cuộc họp này, dù sao hắn cũng là người ngoài hơn nữa trong tay cũng không có bao nhiêu lực cho dù có mặt trong buổi họp cũng vô dụng.

Nhìn đám người hầu đang thu dọn đồ đạc Lý Hồng Ngọc khuôn mặt hoang mang hỏi anh trai.

“Ca ngươi có phải nghiêm trọng hóa vấn đề quá không. Lục hoàng tử cũng không tới mức g·iết chúng ta đâu cần phải bỏ trốn.”

“Ngươi đừng quên lục hoàng tử đã làm gì với cha, mối thù của nhà chúng ta và hắn đã kết đây cũng không phải thời hòa bình lục hoàng tử cũng không cần tuân thủ quy tắc quý tộc nếu hắn không tận dụng cơ hội này tiêu diệt nhà chúng ta đó mới là vấn đề.”

Lý Duy Khánh vừa trả lời vừa tiếp tục chỉ đạo người hầu thu dọn đồ đạc.

Lý Hồng Ngọc nghe vậy tỏ vẻ không tin tà nói.

“Ca người cũng quá bị quan đi.”

“Luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất đây là cha dạy ta.”



Lý Duy Khánh trả lời.

“Các ngươi là ai, đây là phủ hầu tước các ngươi…”

Đột nhiên âm thanh hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào thu hút sự chú ý của hai người, không mất quá nhiều thời gian hai anh em nhìn thấy được một đội lính đẩy ra người hầu đi vào một ngươi có vẻ là chỉ huy đi tới trước mặt Lý Duy Khánh hơi hành lẽ nhưng khuôn mặt lại vô cùng kiêu ngạo nói.

“Lý công tử được lệnh của công tước từ hôm nay chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của gia đình.”

Nói là bảo vệ nhưng thái độ lái không giống chút nào, Lý Duy Khánh đương nhiên nhìn ra được công tước đây là đang giam lỏng bọn hắn.

Không hiểu sao trong lòng Lý Duy Khánh nổi lên cảm giác nguy hiểm.



Long đang ngồi trong doanh trướng được dựng tạm thời của mình, trong doanh trướng hiện tại tất cả những tướng lĩnh đều đã tập hợp đầy đủ ngồi tại hai bên chờ Long phân phó.

Giữa sảnh nghênh đón ánh mắt của tất cả tướng lĩnh là một người lạ mặt, quân áo trên người có thể phán đoán được hắn là một siêu phàm giả học đồ.

Về phía Long hiện tại trên tay hắn đang cầm một bức thư, miệng lại nở một nụ cười khó hiểu.

Long giao lại bức thư cho cho Đỗ Phong Nam ngồi bên cạnh, đọc xong thư ngay cả Đỗ Phong Nam cũng giật mình tiếp tục truyền xuống cho Lý Vân bên cạnh trong khi hướng về phía Long nói.

“Điện hạ việc này…”

Bất quá khi nhìn đến siêu phàm giả đang đứng giữa sảnh hắn liền dừng lại.

Long biết Lý Duy Khánh đang muốn nói gì, nhưng hắn lại nhìn về phía siêu phàm giả học đồ nói.

“Ta thật không ngờ nhị hoàng huynh và công tước lại quyết đoán như vậy.”

Siêu phàm giả nghe vậy cũng bất đắc dĩ cúi đầu không biết phải làm sao. Thấy hắn như vậy Long cười lớn nói.

“Trở về nói cho bọn hắn chỉ cần bọn hắn phối hợp ta cam đoan bọn hắn có thể sống an nhàn tới cuối đời.”