Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 213: Công, thủ!




Chương 213: Công, thủ!

Bom Bom Bom!

Xung quanh căn cứ số 1 những v·ụ n·ổ liên tiếp xuất hiện cày xới toàn bộ khu vực.

Toàn bộ cánh đồng xung quanh căn cứ hiện tại đã tràn ngập quân địch bởi vì ở thế giới này cũng có pháo ma pháp nên các chiến thuật đối phó với pháo ma pháp đã trở nên thành thục.

Sau khi hội quân với Phương Tùng rõ ràng nhị hoàng tử biết được lợi thế của mình ở đâu, hắn bắt đầu sử dụng chiến thuật biển người nhằm tận dụng toàn bộ lợi thế của mình.

Đừng nghe chiến thuật biển người mà nghĩ nó đơn giản chỉ cần đẩy quân lên phía trước là được, chiến thuật biển người của nhị hoàng tử phi thường có cấu trúc.

Thay vì đẩy quân lên không có đội hình, chiến thuật biển người của nhị hoàng tử lại rất có cấu trúc khi tạo thành từng làn sóng người hướng về phía căn cứ chạy tới khoảng cách của các binh lính khá lớn lên tới khoảng ba mét trong khi khoảng cách giữa các hàng phía sau vào khoảng mười năm mét.

Đi theo phía sau còn có cả sàng nỏ được đẩy lên phía trước, dù sao cũng là v·ũ k·hí tầm xa không tận dùng thì không thỏa đáng.

Chiến thuật này rất đơn giản nhưng lại phi thường phù hợp với một đội quân vừa mới được xây dựng chưa tới hai tháng nói là ô hợp thì hơi quá nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Dù sao thời đại này muốn huấn luyện ra một người lính đủ tiêu chuẩn trong vòng chưa tới hai tháng là bất khả thi còn chưa kể những người này trước đó chỉ là nông dân bình thường chưa từng trải qua c·hiến t·ranh.

Giết, g·iết!

Các binh lính vừa chống lấy sự công kích của pháo binh vừa hét lớn lấy thêm dũng khí tiến công.

Đạn pháo liên tiếp nổ vang trên toàn bộ chiến tuyến nhưng khi phân bố ra mọi hướng thì hỏa lực cũng khá mỏng không đủ để gây thiệt hại nặng nề cho quân t·ấn c·ông buộc bọn hắn phải rút lui.

Đây cũng là một quyết định chính xác nữa của nhị hoàng tử, phân tán q·uân đ·ội ra mọi hướng khiến hỏa lực phòng thủ của cắn cứ số 1 bị phân tán theo, như vậy t·hương v·ong sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu tập trung lại một hướng t·ấn c·ông như vậy sợ rằng hắn có nhiều quân đến mấy cũng không nhiều hơn đạn có trong căn cứ được.



Hơn nữa trong những phương hướng này hắn còn trộn lẫn cả quân đoàn ma pháp, đồng phục của bọn hắn phi thường giống với lính phàm nhân bình thường chỉ nhìn bằng mắt chắc chắn không thể nhận ra đầu là siêu phàm giả đâu là phàm nhân.

Nhưng một khi để bọn hắn tiếp cận được khoảng cách tác chiến yêu thích sức mạnh xung kích từ một quân đoàn ma pháp là cực kỳ nguy hiểm.

Việc này đã được chứng minh trong việc t·ấn c·ông hai tiên đồn khi quân đoàn ma pháp ẩn mình bên trong q·uân đ·ội phàm nhân dễ dàng tiếp cận hai tiền đồn này khiến bọn hắn không kịp đề phòng rất nhanh bị thất thủ.

Mặc dù xây dựng chiến thuật như vậy cũng không có nghĩa nhị hoàng tử phải chịu pháo binh đ·ánh đ·ập, đội pháo ma pháp của hắn ta vẫn còn ở đấy mặc dù bị mất hai khẩu trong trận chiến vừa rồi nhưng những khẩu còn lại khả năng hoạt động vẫn rất tốt.

Từ hậu phương những chùm sáng ma pháp liên tiếp bắn về phía căn cứ số một nhắm suy yếu sức phòng thủ của căn cứ, bởi pháo binh nằm sâu trong căn cứ nên pháo ma pháp với cách bắn thẳng của mình không thể chạm tới pháo binh mặc cho các hiệp sĩ rồng từ trên cao đã thành công xác nhận vị trí của đối phương.

Vì thế các pháo binh vận hành pháo ma pháp chỉ có thể lựa chọn những công sự bọn hắn cho là điểm phòng thủ mạnh của đối phương để t·ấn c·ông.

Đương nhiên ngay sau đó một loạt đạn pháo bắt đầu bao trùm toàn bộ vị trí của pháo ma pháp, hiển nhiên Phương Tùng không muốn cho đám pháo ma pháp này yên ổn p·há h·oại phòng tuyến của mình.

“Khụ khụ khụ.”

Lưu Mai Sinh không biết có phải do mình may mắn hay đen đủi, nhưng rõ ràng hắn liên tục bị pháo ma pháp t·ấn c·ông, mặc dù mỗi lần đều may mắn thoát c·hết nhưng cũng khổ không thể tả.

Đơn cử như hiện tại Lưu Mai Sinh đang cố gắng đứng lên miệng liên tục ho khan nhằm đẩy đống đất cát lẫn trong họng mình ra.

Nhìn sang bên trái cách đó không xa một đoạn hào vừa bị thổi bay bởi pháo ma pháp của đối phương, chính v·ụ n·ổ này đã khiến hắn chật vật như hiện tại.

Bất quá có lẽ Lưu Mai Sinh may mắn nhiều hơn bởi vì ngay vừa rồi một phát pháo ma pháp sượt qua trên đầu hắn chỉ cần thấp xuống một chút nữa phát pháo này sẽ đưa hắn đi gặp tổ tiên.

“Ah ah!” Khoảng cách không quá xa, vì thế Lưu Mai Sinh nghe được tiếng hét đau đớn của đồng đội.



Lưu Mai Sinh liếc nhìn nơi âm thanh phát ra, nơi đó một người lính trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất tay trái ốm lấy cánh tay phải đã dập nát treo lủng lắng phía trên khuôn mặt vô cùng đau đớn.

Lưu Mai Sinh biết người này, là một đồng đội trong đại đội của hắn tên này lúc trước còn khoe khoang sau khi đi lính về sẽ cưới vợ, bây giờ một bên tay đã mất không biết vợ tương lai của hắn sẽ lựa chọn ra sao?

Rất nhanh có người đã chạy tới đặt người lính trẻ tuổi lên cáng cùng với những người tử thương khác rời đi, sau đó một đội lính khác đã lập tức thay thế vị trí của bọn hắn tựa như vừa rồi không có chuyện gì xả ra.

Lưu Mai Sinh trở lại vị trí chiến đấu của mình hắn được phân công một khẩu M1917, kinh nghiệm chiến đấu tại tiền đồn số một cho Lưu Mai Sinh biết những xạ thủ như hắn sẽ được đối phương chăm sóc rất tốt.

Nhìn sang xạ thủ phụ bên cạnh mình Lưu Mai Sinh dự rằng rất có thể tên này sẽ không lành lặn trở về.

Người chiến đấu bên cạnh hắn lành lặn nhất có lẽ chỉ có đại đội trưởng b·ị t·hương ở chân, hai người còn lại người thì b·ị b·ắn nát đầu người thì bị gãy chân.

Ló đầu lên quan sát kẻ địch đang tiến tới gần vị trí đánh dấu Lưu Mai Sinh không khỏi chửi thầm trong lòng, đám pháo binh làm ăn không ra sao bỏ lọt nhiều kẻ địch như vậy.

Hai tay Lưu Mai Sinh đã đặt lên cò súng, chờ đợi kẻ địch tiến vào tầm bắn.

Đoàng!

Bên cạnh hắn xạ thủ PTRS đã nổ súng trước, Lưu Mai Sinh vươn cổ lên muốn xem đối phương có bắn trúng hay không.

Nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là một v·ụ n·ổ lớn nuốt chửng đám lính phía trước ngay cả chiến công của xạ thủ PTRS hắn cũng không tìm được.

Có điều tên này vậy mà lại dơ tay lên như vừa hoàn thành chiến công lớn vậy phi thường cao điệu.

“Ngươi bắn trúng sao?”



Lưu Mai Sinh thấy vậy không nhịn được hỏi.

Bất quá tên này khuôn mặt không có bất kỳ sự xấu hổ nào trả lời.

“Lão tử đang chỉ đạo mục tiêu cho pháo binh.”

Được rồi Lưu Mai Sinh cũng không biết phải nói thế nào, đám đồng đội xung quanh nghe vậy liên tục huýt sáo có người còn đưa ngón tay giữa ra, Lưu Mai Sinh đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Xạ thủ PTRS lại không có chút xấu hổ nào tiếp tục cự cãi, không khí khẩn trương xung quanh đã ngay lập tức bị chuyện này làm dịu đi.

Bất quá chuyện này cũng không kéo dài lâu, tiến vào phạm vị dưới 700m pháo đã phi thường thưa thớt, có điều ngay khi tiến vào khoảng cách này bọn hắn liền được chào đón bởi cơn mưa sắt.

Các binh lính ban đầu còn cảm thấy may mắn khi thoát khỏi pháo binh bây giờ lại phải hứng chịu cơn mưa sắt thu gặt sinh mệnh.

Lưu Mai Sinh rất chăm chú quan sát kẻ địch phía trước, bởi vì kẻ địch không dày đặc như trận chiến trước nên hắn cũng lựa chọn bắn nhấp nhả chứ không một lần xả hết toàn bộ băng đạn.

Ân!

Đột nhiên Lưu Mai Sinh phát hiện một vấn đề khu vực hắn phụ trách dường như có vài kẻ không bình thường, có thể chống qua súng máy bắn phá đẩy tới khoảng cách dưới 500m.

“Thấy đám lính kia không xử lý bọn hắn...”

Đoàng!

Kinh nghiệm từ trận chiến vừa rồi cho Lưu Mai Sinh biết đối phương rất có thể là siêu phàm giả, hắn lập tức ra hiệu cho xạ thủ PTRS một bên.

Bất quá lời Lưu Mai Sinh còn chưa nói xong xạ thủ PTRS đã nổ súng, là xạ thủ súng chống tăng không cầm Lưu Mai Sinh nhắc nhở hắn đương nhiên nhìn ra được vấn đề của đám người kia.

Nổ súng chính là để thăm dò đối phương.