Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 206: Đoạn hậu (1)




Chương 206: Đoạn hậu (1)

Bởi vì không có vô tuyến điện ba căn cứ muốn liên lạc với nhau chỉ có thể sử dụng mã morse đơn giản dùng chớp nháy ánh sáng của đèn bão để liên lạc.

Đương nhiên mã morse cũng phải thay đổi, dù sao ngôn ngữ của thế giới này cũng không phải tiếng anh.

“Tướng quân hai đại đội yêu cầu rút lui, bọn hắn không giữ được lâu hơn nữa.”

Bên cạnh Đỗ Phong Nam lính truyền tin nhìn thấy ánh sáng chớp nháy từ đèn bão quay đầu sang báo cáo.

Mặc dù ánh sáng đỏ của pháo sáng khiến lính truyền tin có hơi khó khăn trong việc phân biệt tín hiệu nhưng với ống nhòm hỗ trợ hắn vẫn có thể quan sát rõ ràng.

Đỗ Phong Nam quan hạ xuống ống nhòm quan sát chiến trường phía trước nói.

“Để bọn hắn trong vòng mười phút tiến hành rút lui.”

Đỗ Phong Nam quay sang ra lệnh cho những người bên cạnh nói.

“Để pháo binh chuẩn bị, sau khi bọn hắn rút lui liền pháo kích hai căn cứ. Quân đoàn ma pháp chuẩn bị đi, các ngươi sẽ tiếp ứng.”

Một trung tá nghe vậy đôi mắt trừng lớn giật mình.

“Tướng quân…chuyện này…”

“Trung tá, đây là lệnh.” Đỗ Phong Nam không giải thích.

Trung tá nghe vậy biết mình không thể làm gì khác chỉ có thể dơ tay chào đi về phía trận địa pháo binh.

Chỉ huy quân đoàn ma pháp sau đó cũng nhận lệnh rời đi.

Chỉ huy hai trung đoàn pháo binh sau khi nhận được tọa độ đôi mắt không thể tin được nhìn đại tá trước khó tin nói.

“Chỉ huy, tọa độ này…”

Là chỉ huy pháo binh người này làm sao có thể không nhận ra đây là tọa độ của hai căn cứ tiền phương.



“Không sao, chúng ta chỉ pháo kích sau khi người của ta rút khỏi đó.”

Không giống như cách Đỗ Phong Nam nói chuyện, vị trung tá này phải giải thích rõ ràng dù sao binh lính bên dưới cũng không phải tướng, bọn hắn không nhìn ra được mục đích của tướng quân nếu không giả thích rõ ràng bọn hắn có thể cho rằng tướng quân từ bỏ bọn hắn thậm chí lấy bọn hắn làm mồi nhử. Nếu không giải thích rõ ràng rất có thể sẽ khiến quân tâm giao động.

Chỉ huy pháo binh nghe vậy thở dài một hơi chào theo kiểu quân đọi với đại tá liền đi trở lại trận địa pháo binh.

“Nhanh giúp ta một tay.”

Lưu Mãi Sinh gọi một người lính gần đó tới hỗ trợ giúp hắn đặt lại khẩu M1917 trở lại vị trí cũ.

“Một hai baa!”

Lưu Mai Sinh ra hiệu, ngay khi tiếng thứ ba lên cả hai dùng sức nâng lên khẩu M1917 đặt nó trở lại vị trí cũ, khẩu súng chỉ nặng hơn 50kg thôi nhưng hai người dường như vô cùng khó nhọc để nâng nó lên. Bất quá cuối cùng hai người vẫn có thể đặt lại khẩu M1917 vị trí cũ.

Lưu Mai Sinh mở ra hộp tiếp đạn kiểm tra lại khẩu súng, thấy đất cát lẫn trong các bộ phận của súng hắn lấy miệng thổi một hơi hòng thổi bay đất cát lẫn bên trong ra.

Đương nhiên làm gì có chuyện chỉ thổi vài cái liền có thể thổi bay đất cát bên trong hắn chỉ làm như vậy xem như trấn an chính mình mà thôi.

Đóng hộp tiếp đạn lại Lưu Mai Sinh hướng nòng súng về phía trước dùng sức lên đạn trong lòng cầu nguyện súng vẫn có thể bắn rồi ngón tay ấn xuống cò súng.

Đột đột đột!

Tiếng súng vang lên tia lửa lóe lên từ trong nòng súng đạn phát quang từ trong nòng bay ra.

“Ha ha ha ah ahhhh!”

Nhìn thấy cảnh này khuôn mặt Lưu Mai Sinh không dấu được vui mừng cười lớn, rồi lại chuyển thành hét lớn quét nòng súng về hướng những kẻ địch đang chạy tới.

Kick!

Bất quá Lưu Mai Sinh còn chưa kịp ăn mừng xong âm thanh kim loại v·a c·hạm vang lên, đạn cũng không còn bắn ra từ nòng súng nữa. Lưu Mai Sinh vẫn còn giữ nụ cười trên miệng hai ngón tay liên tục ấn vào cò súng nhưng đạn vẫn không bay ra.



Bị kẹt đạn rồi.

Không cần kiểm tra Lưu Mai Sinh cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn vươn tay muốn lên đạn lại nhưng cho dù dùng sức thế nào cũng không thể kéo được chốt lên đạn.

“Mẹ nó!”

Lưu Mai Sinh tức giận đấm vào súng, rồi chỉ có thể cầm khẩu M1 dựng bên cạnh lên từng viên từng viên bắn ra.

Bất quá Lưu Mai Sinh chưa bắn được mấy phát một lính truyền tinh chạy tới yêu cầu bọn hắn rút về phòng tuyết thứ ba.

Hiện tại bọn hắn vẫn đang phòng thủ ở phòng tuyến số thứ nhất vậy mà lại trực tiếp rút về phòng tuyến số ba đây không phải liền từ bỏ phòng tuyến số hai sao?

Lưu Mai Sinh cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng tuân lệnh từ bỏ khẩu M1917 bên cạnh trực tiếp rút về phòng tuyến số ba.

Trở lại phòng tuyến số ba Lưu Mai Sinh nhận được một tin tức khiến hắn không thể vui nổi bởi vì đội của hắn được giao nhiệm vụ đoạn hậu để đại đội có thể an toàn rút khỏi căn cứ.

[Đoạn hậu] Mặc dù Lưu Mai Sinh chỉ mới làm lính được được hai tháng nhưng hắn cũng biết đoạn hậu nghĩa là gì. Lưu Mai Sinh thật sự không muốn thành người đoạn hậu, nhưng hắn có thể làm gì? Đào ngũ? Đừng đùa ngươi dám đào ngũ trực tiếp b·ị b·ắn c·hết.

Cuối cùng Lưu Mai Sinh lại được giao cho một khẩu M1917 khác, chỉ có điều lần này hắn trở thành xạ thủ phụ.

Đứng trong hào vươn người nhìn về phía phòng tuyến thứ nhất, nơi đó đã bị lính của công tước lấp đây, phòng tuyến thứ hai thậm chí đã có bóng dáng của kẻ địch.

“Mẹ nó sao chúng ta phải làm việc này.”

Nhìn biển người phía trước Lưu Mai Sinh không nhịn được chửi thề.

“Làm sao? Ngươi sợ!”

Bên cạnh hắn xạ thủ chính nghe vậy tay tựa lên khẩu M1917 cười đùa nói.

Lưu Mai Sinh nghe vậy giận giữ nói.

“Làm sao không sợ”

Rít!



Bất quá khi hắn còn chưa kịp nói xong một tiếng rít vang lên, sau đó một viên đạn đánh lên đống đất trước mặt hai người khiến cả hai giật mình cúi đầu xuống.

“Mẹ nó bọn hắn có súng, mau bắn đi.”

Xạ thủ chính đưa mắt quan sát phía trước liền thấy được một binh lính mặc đồng phục quân của công tước xuất hiện tại trong phòng tuyến số hai dơ lên khẩu M1 trên tay hắn bắn về phòng tuyến số ba.

Phòng tuyến số hai các phòng tuyến số ba cũng chỉ hơn một trăm mét, ở khoảng cách này M1 được Long cung bán cho công tước đương nhiên đã có tác dụng, công tước cùng nhị hoàng tử làm sao không dùng tới đâu. Chỉ là vừa rồi bọn hắn vẫn chưa tiếp cận được khoảng cách đủ gần để khai hỏa thôi.

Người lính này đứng người lên không có bất kỳ vật gì che chắn cứ như vậy hướng khẩu M1 về phía phòng tuyến số ba bóp cò, vừa bắn hắn vừa chạy muốn tiến vào phòng tuyến số ba.

Không biết người lính này được đào tạo như thế nào, nhưng hiện tại hắn đang được vô số nòng súng nhắm vào, khẩu M1917 Lưu Mai Sinh phụ trách còn chưa kịp bắn trên người tên lính này đã bị đục vô số lỗ đạn.

Bất quá còn chưa kịp an ổn lại phòng tuyến số hai đã bắt đầu xuất hiện vô số bòng người, những người này đều có một đặc điểm chính là tất cả đều cầm M1.

Đạn từ nòng súng của bọn hắn bắn ra bay tứ tung trên trận địa, thi thoảng có những viên đạn xẹt qua đầu Lưu Mai Sinh khiến hắn nỗ lực cúi đầu xuống thấp nhất có thể.

Bị bắn như vậy làm sao không đáp trả, từ phòng tuyến số ba đạn cũng bay ra bắn về phía đối phương.

Có một điều rất rõ ràng ở đây là lính của công tước không hề được huấn luyện để chiến đấu bằng súng hay đối phó với súng, bọn hắn không thèm tìm đồ vật che chắn hay cố gắng nằm sát đất để né đạn mà trực tiếp đứng lên lộ toàn bộ cơ thể của mình ra trước làn đạn, ngay cả kiểu xung phong chiếm công sự cũng không như thế này. Như vậy thì khác gì làm bia sống cho các xạ thủ tại phòng tuyến số ba, cho dù có bắn tệ tới đâu có nhiều bia sống tới vậy không g·iết được một hai tên vậy số ngươi quá đen rồi.

Quả nhiên hậu quả tới rất nhanh, chỉ một loạt súng máy quét qua những người này thi nhau ngã xuống như ngả rả.

“Mẹ nó lũ này muốn làm bia tập bắn miễn phí cho chúng ta ha ha.”

Xạ thụ chính thấy cú quét của mình khiến đối phương c·hết như ngả ra liền cười như điên, ngón tay hắn vẫn giữ lên cò súng tiếp tục bắn quét chiến trường phía trước.

Rống!

Từ trên bầu trời những hiệp sĩ rồng xuất hiện thu hút sự chú ý của hai người, nhưng hiệp sĩ rồng này không t·ấn c·ông vào phòng tuyền mà trực tiếp bay qua căn cứ.

“Bọn hắn muốn t·ấn c·ông đại đội.”

Thấy cảnh đó Lưu Mai Sinh hét lớn, nhưng xạ thủ chính vẫn rất bình đạm tiếp tục bóp cò súng nói.

“Không phải việc của chúng ta.”