Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 189: Lui.




Chương 189: Lui.

Diệp Anh nhìn lưỡi kiếm sắc bén lộ ra trên lưng không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, chậm một chút nữa là lưng hắn có một lỗ hổng rồi.

“Yểm hộ.” Diệp Anh lớn tiếng hô lên, một binh sĩ nấp dưới gốc cây gần đó cũng cầm trên tay khẩu shotgun nổ súng về phía đội của Phù Ngọc Dung.

Nhưng hắn chỉ nổ một phát sau đó cũng theo Diệp Anh rời khỏi vị trí, quả nhiên gốc cây hắn ẩn nấp bị một hỏa cầu nuốt chửng chỉ ngay sau đó một lát.

Mặc dù có thể phản kích nhưng đội của Phù Ngọc Dung vô cùng chật vật, hai pháp sư đang phải tập trung toàn bộ sự chú ý về phía sau, nơi đó ngoại trừ việc bị v·ũ k·hí tốc độ nhanh của đối phương liên tục t·ấn c·ông ra bọn hắn còn phải cảnh giác mỗi lần có cái thứ đồ vật hình trụ kia bay tới. Đã thế bên sườn bọn hắn còn liên tục bị công kích, đối phương phi thường giảo hoạt liên tục thay đổi vị trí khiến cho những đòn phản công của bọn họ đều đến chậm.

Hiệp sĩ đội trưởng rút lại thanh kiếm của mình cắm vào đống đất rồi lùi trở về, ma pháp phòng thủ trên người hắn đang liên tục bị công kích, ngay khóe mắt của hắn bên trái lại cái ống sắt đen ngòm kia lộ ra sau đó là những t·iếng n·ổ nhỏ liên tục vang lên hiệp sĩ cảm nhận được công kích của đối phương không mạnh nhưng lại phi thường dày đặc như muốn hao tổn ma năng của hắn vậy.

“Không thể tiếp tục như vậy! Theo ta.” Hiệp sĩ chém về phía khẩu súng gần nhất buộc đối phương dừng t·ấn c·ông rồi quanh sang ra lệnh cho mọi người sau đó hắn dẫn đầu chạy sang bên trái có một gò đất nhỏ có thể che chắn cho bọn hắn.

Bốn người Phù Ngọc Dung đương nhiên không có lý do cãi lệnh, bọn hắn vừa cảnh giác đạn từ phía sau đánh tới vừa chạy theo hiệp sĩ.

Ngay khi người cuối cùng khuất sau gò đất một quả lựu đạn nổ lõm bay tới v·a c·hạm với gò đất, sức mạnh của đầu nổ lõm làm sao một gò đất v·ụ n·ổ thổi bay mảnh đất xung quanh nuốt chửng lấy ma pháp sư vào bên trong luồng xuyên không hề dừng lại tiếp tục bắn lên ma pháp phòng ngự của pháp sư đi cuối cùng.

Phù Ngọc Dung được bảo vệ ở giữa đội hình nghe thấy t·iếng n·ổ quay đầu lại liền thấy được cảnh pháp sư bị đống đất nuốt chửng, trong khoảng khắc đó lòng nàng trầm xuống trong đầu đã nghĩ tới những chuyện không may.

May mắn suy nghĩ của nàng đã sai, ma pháp sư dưới sự bảo vệ của lớp phòng ngự từ trong đống đất chạy ra, không có một vết bẩn nào trên người ma pháp sư nhưng sắc mặt hắn lại trắng bệch.

Vừa rồi không chỉ đống đất bay lên phòng ngự của hắn mà còn cả luồng xuyên của lựu đạn cũng đánh lên, mặc dù không thể xuyên thủng phòng ngự nhưng nó cũng đủ để khiến ma pháp sư yếu đi đáng kể.

Ma pháp sư đánh giá nếu bị dính ba phát như vậy hắn sẽ c·hết chắc, đây là uy lực của luồng xuyên đã bị suy giảm do khoảng cách và đống đất.

Nhìn thấy ma pháp sư lộ diện mọi người trong đội cũng thở dài một hơi.

Mục tiêu không còn trong tầm bắn Diệp Anh gọi đến ba người, bọn hắn theo lệnh của Diệp Anh từng bước tiếp cận gò đất phía sau những khẩu súng đang nhắm vào hai bên gò đất bất kỳ ai ló ra từ những vị trí này đều sẽ bị tập trung hỏa lực. Trong khi đó hai đội khác di chuyển vòng ra phía sau gò đất tìm kiếm vị trí có thể khai hỏa.



Dẫm lên những mảnh lá khô ba người lính cận thận tiếp cận gò đất, tiếng bước chân bọn hắn hoàn toàn không thể che dấu được năm siêu phàm giả ẩn mình phía sau, hiệp sĩ đội trưởng nhìn về pháp sư bên cạnh mình ra hiệu.

Là đồng đội lâu năm pháp sư biết đội trưởng của mình có ý gì, hắn nhắm mắt lại cảm nhận tiếng bước chân đang từ từ tiếp cận.

Ba người lính không biết rằng mình đang bị một pháp sư theo dõi bọn hắn vẫn cận thận từng bước tiếp cận trên đỉnh gò đất tay đã tháo xuống lựu đạn chống tăng trên eo.

Chỉ còn cách đỉnh gò đất năm mét cả ba người tháo chốt an toàn của lựu đạn ném mạnh về phía bên kia gò đất. Ngay khi bọn hắn động ma pháp sư cũng mở mắt ra ma pháp đã niệm sẵn trên tay phát động dưới chân ba người lính đột nhiên mọc lên những cọc đá sắc nhọn đâm thủng bụng bọn hắn. Hai quả lựu đạn đã rời tay vẫn theo quan tính bay qua gò đất rơi xuống dưới chân năm người.

Trong ba người vẫn còn một người chưa kịp ném lựu đạn ra, cọc đá đâm vào chân khiến hắn mất thăng bằng lựu đạn rơi xuống cách bọn hắn chỉ chưa tới ba mét.

Boom boom boom!

Ba v·ụ n·ổ vang lên cùng một lúc, trong mắt Diệp Anh lúc này ba thuộc hạ của hắn đã bị v·ụ n·ổ của quả lựu đạn chống tăng thổi bay, cả ba ngã xuống gò đất cơ thể bị phá hủy đến mực không thể nhận ra.

Bên kia gò đất phải hứng chịu v·ụ n·ổ của hai quả lựu đạn chống tăng khiến Phù Ngọc Dung sắc mặt trắng bệch.

Nàng đi ra khỏi đống đất bị hai quả lựu đạn chống tăng thổi bay, cùng với nàng là ba người khác nhưng pháp sư ở gần với hai quả lựu đạn chống tăng nhất lại ngã xuống nằm vật dưới đất.

Hiệp sĩ đội trưởng quỳ xuống xem xét “Cậu ấy c·hết rồi.”

Pháp sư này ở quá gần hai quả lựu đạn chống tăng hắn phải hứng chịu toàn bộ sức mạnh tới từ hai quả lựu đạn, một pháp sư học đồ bình thường đương nhiên không thể ngạnh kháng hai v·ụ n·ổ cùng một lúc, chính vì thế nếu có thể quan sát bên trong người pháp sư lúc này liền có thể thấy được nội tạng cùng xương của hắn đã dập nát.

Lời của hiệp sĩ đội trưởng khiến tâm trạng mọi người trầm xuống, bọn hắn thật không ngờ được chỉ mới giao chiến bọn hắn đã tổn thất.

Đột nhiên tiếng súng lại vang lên, sau đó là ma pháp phòng thủ của nàng v·a c·hạm với v·ũ k·hí của đối phương, phản ứng của mọi người rất nhanh bọn họ không chút do dự che chắn trước người Phù Ngọc Dung.



Hóa ra đội đi vòng đã tìm được vị trí thích hợp có thể t·ấn c·ông bọn hắn, bất quá hỏa lực vẫn còn rất thưa thớt, một pháp sư tranh thủ sự che chắn từ đồng đội bắn ra một lưỡi kiếm gió về phía đối phương.

Lưỡi kiếm gió cắt đứt mọi thứ trên đường đi của nó, hỏa lực từ súng cũng im bặt.

“Không thể tiếp tục như vậy, chúng ta phải rút lui.”

Hiệp sĩ đội trưởng ra lệnh.

“Những đội khác thì sao? Chúng ta bỏ mặc họ như vậy.” Phù Ngọc Dung nghe vậy liền lên tiếng, theo nàng nếu không tiếp viện cho đội kia bọn họ sẽ thất hứa.

“Tiểu thư đối phương quá quỷ dị, chúng ta hoàn toàn không biết gì về đối phương. Những thông tin chúng ta có được trước đó…” Hiệp sĩ đội trưởng còn chưa nói xong mắt hắn đã trừng lớn, thanh kiếm trên tay lại một lần nữa bay ra đâm về phía sau lưng Phù Ngọc Dung.

Quả lựu đạn xuất phát từ súng phóng lựu bị kiếm của hiệp sĩ chặn lại p·hát n·ổ chỉ cách lưng của Phù Ngọc Dung không tới năm mét.

Phản ứng của bọn họ rất nhanh pháp sư ngay lập tức cấu trúc đạn không khí bắn về phía nơi quả lựu đạn xuất phát, những phát đạn không khí cày xới khu vực bị nghi ngờ.

Còn chưa kịp thở dốc Phù Ngọc Dung lại thấy được cái thứ hình trụ kia tiếp tục bay tới từ phía đối điện, nàng không kịp suy nghĩ thanh kiếm trên tay bị ném ra chém đứt quả lựu đạn, lại một v·ụ n·ổ nữa vang lên. Sau đó cơn mưa sắt thép hướng về phía bọn hắn bay tới.

Bọn hắn phải co cụm lại đón đỡ cơn mưa sắt thép từ bốn phương tám hướng đánh tới. Đột nhiên trên đầu bọn hắn lại là cái thứ giống như chày gỗ vượt ra đỉnh gò đất rơi xuống trên đầu bọn hắn.

Không kịp suy nghĩ một viên đạn không khí bay ra đánh lên quả lựu đạn kích nổ nó ngay trên không, đây là lựu đạn chống bộ binh vì thế những mảnh gang với tốc độ âm thanh trực tiếp đánh lên phòng ngự của bọn hắn.

May mắn tất cả đều là siêu phàm giả tiêu chuẩn, nếu không phải v·ũ k·hí chống tăng bọn hắn rất khó chịu tổn thương, nhưng cơn mưa đạn liên tục như vậy đang tiêu hao cường độ của ma pháp, nếu không nhanh chóng có phản ứng ma pháp của bọn hắn sẽ bị tiêu hao hết.

“Bảo vệ ta!” Đột nhiên một pháp sư học đồ hét lên, sau đó hắn lùi vào bên trong để đám người Phù Ngọc Dung bảo vệ.

Pháp sư không còn phải phân tâm bắt đầu niệm phép, mất khoảng mười lăm giây ma pháp bắt đầu có tác dụng một bức tường đất dày tới hơn một mét được dực lên che chắn ngay cánh trái của bọn hắn.

Không còn công kích đến từ cánh trái bọn hắn phản ứng rất nhanh chuyển mục tiêu sang cánh phải cùng trước mặt, pháp sư vẫn tiếp tục niệm phép lầm này phép của hắn niệm rất lâu, hơn ba mươi giây nhưng vẫn chưa niệm phép xong.



Rầm! Bức tường đất vừa mới được dựng lên liền bị một phát lựu đạn xuyên phá bắn nổ.

Sau đó những tiếng rầm rầm liên tục vang lên bức tường đất nhanh chóng bị đục thủng lỗ chỗ đạn xuyên qua những lỗ đó tiếp tục đánh lên phòng ngự của bọn hắn.

Nhưng cuối cùng pháp sư cũng niệm phép xong hai tay hắn đập mạnh xuống đất.

[Sóng đất] Đúng như tên gọi của ma pháp một làn sóng đất lấy pháp sư làm trung tâm bắt đầu lan ra xung quanh hai chín mươi mét, nơi sóng đất đi qua mọi thứ đều bị hất tung lên ngay cả những gốc cây cũng bị bật rễ.

Diệp Anh cũng chỉ cách vị trí của pháp sư gần một trăm mét, khi sóng đất tới hắn đang nằm áp sát xuống mặt đất vì thế hắn bị làn sóng hất bay ra sau cả người và lên gốc cây sau lưng, những người khác trong khoảng cách cũng giống Diệp Anh bị hất bay ra sau v·a c·hạm với địa hình xung quanh.

Có người đầu bị va vào tảng đá trực tiếp c·hết t·ại c·hỗ.

“Đội trưởng anh không sao chứ.”

Những người ở ngoài khoảng cách một trăm mét không bị ảnh hưởng nhanh chóng hỗ trợ Diệp Anh.

“Rút lui!”

Diệp Anh nhịn xuống cơn đau trong người xác nhận tổn thất liền ra lệnh rút lui. Đòn này trực tiếp g·iết c·hết ba người sáu người còn lại may mắn như hắn đều b·ị t·hương nhưng vẫn có thể động đậy.

Nhận lệnh của Diệp Anh bọn hắn bắt đầu tập hợp lại lợi dụng hỏa lực vượt trồi từ súng phóng lựu vừa t·ấn c·ông đội của Phù Ngọc Dung vừa rút lui.

Nhóm người Phù Ngọc Dung cũng không muốn đuổi theo, bọn hắn thật sự kiêng kỵ đối phương. Bọn hắn không biết đối phương có bao nhiêu người, cũng còn bao nhiêu con bài chưa lật, liều lính đuổi theo thực sự quá nguy hiểm.

Người vừa thi triển [sóng đất] ngã xuống đất thở dốc liên tục, đây là ma pháp tâm đắc nhất của hắn cho dù trong hàng ngũ ma pháp trung cấp cũng thuộc hàng đầu. Hơn nữa bình thường ma pháp này chỉ công kích một hướng vì thế khi buộc phải thi triển ma pháp công kích ra mọi hướng hơn hơn nữa còn phải duy trì cường độ cùng khoảng cách đó thật sự đã nằm ngoài năng lực của hắn. Nếu không đám người Diệp Anh cũng không chỉ có tổn thất như vậy, những gốc cây xung quanh cũng không phải chỉ có bị bật rễ, mà sẽ trực tiếp cày xới toàn bộ khu vực lên. Hiện tại ma năng của hắn đã bị móc rỗng không còn chút sức, với năng lực của hắn bây giờ cho dù một phàm nhân cũng đủ chém c·hết hắn.

Nhưng may mắn đòn này đã đánh lui được đối phương, đồng đội của hắn cũng không muốn truy đuổi đối phương vì thế hiện tại hắn có thể xem như an toàn.

“Ngươi làm rất tốt.” Hiệp sĩ đội trưởng khen ngợi.