Chương 188: Chiến đấu trong rừng (1)
Lúc đội của Phù Ngọc Dung đuổi tới nơi chiến đấu ở đây đã kết thúc nhưng những gì còn sót lại vẫn khiến bọn họ giật mình.
Hai cái xác siêu phàm giả thảm thương nằm trên đất nói cho bọn hắn rằng đối phương cực kỳ nguy hiểm.
“Bọn chúng chỉ vừa rời đi, ma năng vẫn chưa hoàn toàn tan hết.” Phù Ngọc Dung ngồi xuống chạm tay của mình xuống những mảnh lá khô cháy đen dưới mặt đất nói. Dấu vết này là do mà pháp gây nên, mặc dù ma pháp đã tan đi nhưng lấy năng lực của siêu phàm giả vẫn có thể cảm nhận được ma năng sót lại từ đó phán đoán thời gian ma pháp được sử dụng. Tính thêm thời điểm nghệ thấy tiếng súng vừa rồi hẳn không tới ba mươi phút.
“Chúng ta chỉ tìm được xác của một người! Bọn hắn tiêu diệt hai người kia nhưng chỉ tổn thất một người ư?” Hiệp sĩ đội trưởng nói, trong giọng của hắn không che dấu sự kiêng kỵ cùng với nhiều hơn là khó tin.
Truy đuổi nhiều ngày qua bọn họ có thể xác nhận đối phương không có siêu phàm giả, hai bên thậm chí chưa từng có một cuộc chiến chính thức cho tới trước chiến đấu vừa rồi.
Nhưng khi nhìn lại thảm cảnh của hai cái xác đang nằm trên đất kia trong lòng những người ở đây đều trầm xuống.
“Đối phương có siêu phàm giả?” Phù Ngọc Dung nghi ngờ nói, nghi ngờ của nàng cũng là nghi ngờ trong lòng tất cả những người ở đây. Nếu không làm sao đối phương có thể dễ dàng g·iết hai siêu phàm giả ma chỉ tổn thất một phạm nhân như vậy, còn về tại sao mấy ngày qua bọn hắn không phát hiện đối phương có lẽ do đối phương dấu quá kỹ.
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của nàng, sắc mặt tất cả đều vô cùng khó coi.
Cuối cùng hiệp sĩ dẫn đầu lên tiếng.
“Tình hình hiện tại thực sự rất nguy hiểm, ta cho rằng chúng ta nên chờ hội quân với những nhóm khác nếu một mình truy đuổi đối phương thực sự quá nguy hiểm.”
Không ai lên tiếng bác bỏ lời đề nghị này của hiệp sĩ, ngay cả Phù Ngọc Dung rất muốn khiến đối phương trả giá cũng phải im lặng, nàng tuy có chút xốc nổi nhưng cũng biết đây không phải chuyện nên dùng cảm xúc giải quyết.
Cũng chỉ phải chờ không tới năm phút một đội khác cũng xuất hiện, đội này có sáu người một người trong đó chính là ma pháp sư vừa thành công trốn thoát.
Dẫn đầu đội này là một ma pháp sư hai đội đều là người quen chào nhau xong tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về ma pháp sư đang b·ị t·hương.
Ma pháp sư sau khi trốn thoát liền gặp được đội này cả hai gặp mặt không nói nhiều lời liền dẫn đội tới đây vì thế đội số hai cũng chưa biết chuyện gì xảy ra.
Ma pháp sư thấy vậy biết mình phải làm gì vì thế bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra.
Những lời kể này khiến mọi người ở đây đều chấn động, bọn hắn không thể ngờ được đối phương lại có thứ v·ũ k·hí đáng sợ như vậy. Nhưng khi nghe được tốc độ của thứ v·ũ k·hí đó khá chậm chỉ cần giữ khoảng cách đủ xa bọn hắn liền có khả năng né tránh.
Thứ v·ũ k·hí bọn họ nói chính là GM94, quả thật tốc độ của đạn chỉ có khoảng 80m/s nếu bắn mục tiêu ở ngoài hai trăm mét với phản ứng của các siêu phàm giả bọn hắn hoàn toàn có khả năng né tránh.
Sau khi hiểu được toàn bộ quá trình chiến đấu bọn họ đã hình dung ra được phần nào cách đối phó với đối phương.
Trong khi bọn hắn đang bàn bạc lại có một nhóm ba người nữa có mặt, hiện tại ở đây đã có tới mười ba người không tính pháp sư b·ị t·hương, chín người là siêu phàm giả tiêu chuẩn chỉ có bốn người là tập sự.
Với lực lượng này bọn hắn nếu không tiếp tục công việc truy lùng đối phương thì không còn gì để nói, sau khi bàn bạc bọn hắn đi đến thống nhất cả ba nhóm sẽ chia ra tạo thành đội hình hàng ngang tiến hành càn quét mỗi nhóm cách nhau 1 km, ở khoảng cách này các nhóm liền có thể ngay lập tức tiếp viện cho nhau. Lại không quá xa khiến đối phương có thể lách qua khe hẹp trốn thoát.
Vấn đề hiện tại lạ bọn hắn cần xác định phương hướng của đối phương.
May mắn trong bọn họ có một người thiện về truy tung, người này niệm một loại ma pháp đặc biệt từ trong tay hắn một ánh sáng xanh tràn ra lan toàn bộ khu vực xung quanh.
Ánh sáng này không ảnh hưởng gì tới môi trường xung quanh, chỉ có điều nó lại hiện lộ rất rõ toàn bộ dấu chân xung quanh khu vực đều phát ra ánh sáng xanh tương tự cực kỳ dễ quan sát.
Sau khi tiến hành xác định dấu chân bọn hắn liền bắt đầu truy quét về một hướng, ma pháp sư kia cũng không dùng ma pháp ánh sáng xanh nữa, nó là loại ma pháp cao cấp dùng liên tục sẽ tiêu tốn rất nhiều ma năng.
Bọn hắn nhanh chóng tiến tiếp cận một khu vực có địa hình cực kỳ phức tạp, cây cối xung quanh phân bố vô cùng rậm rạp còn chưa kể những mỏm đất đá xung quanh khiến tầm nhìn bị hạn chế.
Nhưng bọn hắn vẫn không dừng lại tiếp tục tiến vào khu vực.
Phù Ngọc Dung vẫn đi cuối cùng trong đội, đội của nàng hiện tại đã chia ra cách nhau năm mét, bọn hắn cho rằng việc này giúp bọn hắn tránh được bị tập trung tiêu diệt trong một đòn.
Boom!
Đột nhiên một t·iếng n·ổ lớn từ bên trái thu hút sự chú ý của cả nhóm.
Boom boom!
Nhưng t·iếng n·ổ liên tiếp sau đó khiến Phù Ngọc Dung chắc chắn nơi âm thanh phát ra đang có giao chiến.
Bọn hắn liếc nhau nhanh chóng tập hợp lại dùng tốc độ nhanh nhất hướng tới vị trí t·iếng n·ổ.
Vừa di chuyển trên người tất cả mọi người đều cố gắng gia cố ma pháp phòng thủ trên người mình đạt tới sức mạnh tối đa. Sẵn sàng đối phó với bất kỳ chuyện bất ngờ nào.
Bọn hắn không biết rằng chỉ cách bọn hắn một mỏm đất có hai bóng đen đang ẩn nấp dùng đôi mắt đầy sắc bén của mình lén lút quan sát hành động của bọn hắn.
Mặc dù bị tiếng súng làm phiền nhưng Diệp Anh vẫn nghe được rất rõ ràng tiếng bước chân đang tới gần, nấp sau một mỏm đất Diệp Anh cẩn thận đưa ánh mắt quan sát con mồi đang dần tới gần. Bời vì bọn hắn chỉ là phàm nhân nên đối phương hoàn toàn không có khả năng cảm giác tới bọn hắn, đây là một lối mòn tư duy cực kỳ tai hại của các siêu phàm giả thời nay.
Bởi vì chỉ có siêu phàm giả mới có thể đe dọa siêu phàm giả vì thế mỗi lần tập kích thông thường các siêu phàm giả thường rất tự tin vào khả năng cảm ứng giao động ma năng trước khi ma pháp phát động của mình, bọn hắn thực sự chưa từng nghĩ rằng có ngày phàm nhân cũng có thể đe dọa tới bọn hắn vì thế bọn hắn gần như không phát triển bất kỳ phương pháp nào để phát hiện phàm nhân cả. Ngược lại bọn hắn lại rất cảnh giác sẵn sàng phản ứng với bất kỳ dấu hiệu ma pháp nào.
Diệp Anh ra hiệu cho đồng đội bên cạnh rồi rút xuống quả lựu đạn chống tăng treo bên hông, đồng đội của hắn cũng rút ra một quả lựu đạn chống tăng.
Ngay khi nhóm của Phù Ngọc Dung cách vị trí gần nhất của Diệp Anh chỉ khoảng 20m lựu đạn chống tăng từ trên tay hắn rời khỏi tay hướng về phía nhóm người bay tới, sau đó lựu đạn trên tay người đồng đội cũng được ném ra.
Hiệp sĩ dẫn đầu đang chạy nhanh đột nhiên thấy được hai thứ đồ như cái chày lớn từ sau một đống đất bay ra, hắn không biết thứ đó là gì nhưng với kinh nghiệm của một hiệp sĩ đôi chân hắn đạp mạnh xuống đất thanh kiếm từ trong vỏ bay ra ném thẳng về phía cái chày thứ nhất. Lưỡi kiếm sắc bén cắt đôi cái chày.
Boom!
Một t·iếng n·ổ vang lên sau đó lại là một t·iếng n·ổ nữa, chính là v·ụ n·ổ của quả lựu đạn thứ hai chịu ảnh hưởng của vụ thứ nhất tạo ra một v·ụ n·ổ thứ cấp.
Hai quả lựu đạn còn chưa kịp tiếp cận mục tiêu của mình đã bị phá hủy ngoại trừ gây ù tai ra không khiến nhóm người chịu bất kỳ tổn thương nào khác.
Lựu đạn bị phá hủy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Anh, nhưng chiến đấu đã bắt đầu hắn không có thời gian suy nghĩ nữa.
Ngay sau v·ụ n·ổ của hai quả lựu đạn những nòng súng thình linh xuất hiện sau lưng nhóm người Phù Ngọc Dung.
Đột đột đột!
Đạn bắn ra từ nòng súng bắn thẳng lên ma pháp phòng ngự của Phù Ngọc Dung đang đi cuối đội.
May mắn ngay khi nhìn thấy hai cái chày kia nàng đã kịp thời cảnh giác gia cố phòng ngự của mình, nhưng dù vậy Phù Ngọc Dung cũng cảm nhận được cường độ của ma pháp đang hạ xuống.
Bốn người khác cũng phản ứng rất nhanh, hai người phía trước lập tức quay lại dùng ma pháp của mình che chắn cho Phù Ngọc Dung.
Đột nhiên Phù Ngọc Dung nhìn thấy viên trụ bị tạo hình tròn ở đầu đang bay tới, nàng biết đây là thứ v·ũ k·hí như miêu tả của pháp sư b·ị t·hương kia.
Một phát đạn không khí đánh ra bắn trúng viên trụ kia khiến nó p·hát n·ổ chỉ cách hai người đang che chắn trước mặt Phù Ngọc Dung chưa tới năm mét.
Phù Ngọc Dung thở dài một hơi, nhưng sau đó nàng nhìn thấy có hai kẻ lạ mặt xuất hiện bên trái chỉ cách các nàng chưa tới hai mươi mét, trên tay bọn chúng đang hướng những cái ống sắt rỗng ruột đen ngòm về phía mình nàng không có thời gian suy nghĩ vội vã gia cố lại phòng ngự vừa bị tiêu hao sau những loạt bắn vừa rồi.
Diệp Anh cầm trên tay khẩu shotgun đồng đội của hắn cầm lấy khẩu Uzi nhắm thẳng về hướng Phù Ngọc Dung ở cách đó chỉ hai mươi mét bóp cò.
Hai khẩu súng đồng thời nổ vang, Phù Ngọc Dung lại cảm nhận được cường độ ma pháp bị bào đi đáng kể.
Bất quá vị trí của hai người đã lộ khi hai quả lựu đạn vừa rồi được ném ra, vì thế chỉ mới loạt đạn đầu tiên một lưỡi kiếm gió đã bay về phía bọn hắn.
Tốc độ của lưỡi kiếm gió rất nhanh đồng đội đang xả cây Uzi bên cạnh Diệp Anh không kịp phản ứng bị nó cắt trúng, cả người hắn cứ như vậy bị chia thành hai mảnh trên và dưới.
Diệp Anh sợ hãi lui lại vị trí che chắn, hắn không do dự nhấc chân rời đi đổi một vị trí mới.
Diệp Anh quyết đinh rất sáng suốt, bởi vì ngay khí hắn động thân một thanh kiếm có vẻ như bị tổn hại đâm thẳng vào mỏm đất hắn ẩn nấp, lưỡi kiếm lồi ra cả một đoạn dài, nếu Diệp Anh không kịp di chuyển lưỡi kiếm này sẽ xuyên thủng lưng hắn.