Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 184: Phải có quà




Chương 184: Phải có quà

“Khụ Khụ!”

Âm thanh ho khan phát ra dưới đ·ống đ·ổ n·át của phủ thành chủ.

Long đứng dậy phủi đi đống bụi đất trên người, miệng hắn không ngừng ho khan muốn tống bụi đất ra khỏi họng mình.

“Điện…hạ ngài không sao chứ…?”

Tiền Phong nằm bên cạnh cũng nỗ lực đứng dậy âm thanh của hắn cũng có chút run rẩy hỏi Long vừa rồi ngay khi ma pháp đánh vào lầu hai Tiền Phong đã kịp thời phản ứng cấu trúc một ma pháp phòng ngự bảo vệ xung quanh người Long mới giúp hắn thoát khỏi một kiếp. Long mặc dù có thể xem là siêu phàm giả nhưng hắn vừa không có kinh nghiệm chiến đấu, hắn lại còn không quen thuộc với việc thi triển ma pháp một cách vội vã như vậy nên Long gần như không thể phản ứng gì sau đòn vừa rồi.

Long trước đó đã rời khỏi ban công, nhưng vẫn chưa rời khỏi phòng vì thế đòn vừa rồi khi đánh vào ban công đã bay sượt qua người hắn, mẹ nó nếu không có Tiền Phong đỡ dòn đấy có lẽ giờ hắn đã thành cục than.

“Ta ổn, ngươi thế nào?”

Long lên tiếng trấn an Tiền Phong, dù sao hắn cũng là một siêu phàm giả mặc dù còn chưa đạt tới đẳng cấp học đồ nhưng vẫn xem như có chút sức tự vệ không đến nỗi bị đất đá đập c·hết.

Nhìn lại Tiền Phong, Long mới hoảng sợ bởi vì bộ giáp toàn thân vốn được phụ ma được xem là phòng ngự vững chắc nhất của hiệp sĩ đã không ra hình dáng.

Phần giáp tay đã biến mất để lộ ra hai cánh tay cháy đen vẫn còn b·ốc k·hói của Tiền Phong, hắn còn ngửi thấy một chút mùi thịt cháy khét phát ra từ đó.

“Ngươi b·ị t·hương rồi!”

“Chỉ là v·ết t·hương ngoài da thưa điện hạ, ngài phải rời khỏi đây ngay nơi này vô cùng nguy hiểm.” Tiền Phong cố nén cơn đau nói. Hai cánh tay còn có chút run rẩy như đang muốn nói chúng vẫn còn dùng được.



“Điện hạ….điện hạ!” Âm thanh dồn dập không giấu được khủng hoảng của Hồng cô vọng tới, Long còn nghe được tiếng bước chân vội vã trên cầu thang.

Vừa rồi Hồng cô không tại tầng hai vì thế bà may mắn thoát được một kiếp, Hồng cô không thấy được đòn ma pháp vừa rồi nhưng t·iếng n·ổ thì không thể che dấu. Tim bà như thắt lại khi đất đá của dinh thự sập xuống, bà không còn suy nghĩ gì nữa dùng hết sức của mình chạy lên tầng hai.

“Ta ở đây.” Long hét lớn như muốn ra hiệu cho Hồng cô cùng những người bên dưới mình an toàn, rồi hắn ngồi xuống dồn sức vào hai tay đẩy lên viên đá lớn đang đè dưới thân Linh Tuyền ra.

Là hầu gái riêng Linh Tuyền đương nhiên ở cạnh Long tại thời điểm này, vì thế nàng cũng may mắn có được sự che chắn từ Tiền Phong nhưng sàn nhà đổ xuống đã đè lên người nàng lại không thể tránh được

Bên dưới tảng dá Linh Tuyền đã ngất đi, máu chảy đầm đìa trên đầu nàng, Long vội vã kiểm tra mạch của Linh Tuyền rồi thở dài một hơi, nàng vẫn còn sống.

“Điện hạ ngài ổn chứ?” Hồng cô lúc này đã cùng với Linh Uyên và lính canh có mặt tại tầng hai. Thấy em gái ngất xỉu trong tay Long nàng vội vã chạy lại.

“Ta không sao? Mau cứu người.” Long trả lời trấn an mọi người rồi ra lệnh cho bọn họ nhanh chóng cứu người, vừa rồi trên tầng hai cũng không chỉ có ba người bọn hắn, Long cứu Linh Tuyền bởi vì nàng ở gần hắn nhất thôi.

Giao lại cô gái nhỏ cho tỷ tỷ nàng, Long quay sang dùng lượng ma năng vẫn còn dồi dào của mình cố gắng sơ cứu cho hai cánh tay cháy đen của Tiền Phong.

“ Điện hạ! Bây giờ không phải lúc làm việc này, chúng ta phải rời đi ngay lập tức nơi này rất nguy hiểm.” Tiền Phong nhịn xuống cơn đau tiếp tục khuyên bảo, ngay cả Hồng cô bên cạnh cũng góp gió vào muốn Long ngay lập tức rời đi.

“Hoa Nguyệt Ánh đâu? Vừa rồi nàng vẫn ở ngoài hành lang!” Long không quan tâm đến những lời của hai người dồn dập hỏi sang vấn đề khác, Hoàng Nguyệt Ánh vừa rồi chỉ vừa mới rời khỏi phòng ở ngay ngoài hành lang, mặc dù bây giờ hành lang với phòng cũng không có gì khác nhau nhưng Long vẫn theo bản năng nhìn về nơi đó.

Rất may mắn hắn tìm được thân ảnh của nàng, Hoa Nguyệt Ánh đang tựa lưng vào mảnh tường còn sót lại của căn phòng được một hầu gái chăm sóc, nàng vẫn tỉnh táo đưa cho Long một ánh mắt an tâm nhưng nhìn bộ quần áo tả tơi trên người nàng cùng vết cháy xém một bên cơ thể lại khiến Long không thể an tâm được.

Hắn đi tới bên người Hoa Nguyệt Ánh, cởi áo ra khoác cho nàng che đi cơ thể cháy xém một phần của nàng.

“Ngươi b·ị t·hương rồi!” Long cũng không biết nên nói gì vào lúc này, vì thế chỉ đành mở một câu như vậy.



Có lẽ vì v·ết t·hương ma sát với áo khoác khiến đôi lông mày của nàng nhíu lại, nhưng Hoa Nguyệt Ánh vẫn nhịn đau đớn nở một nụ cười trấn an Long.

“Ta vẫn còn sống không phải sao. Quan trọng hơn bây giờ chính là nơi này vô cùng nguy hiểm, ngài nên rời khỏi đây ngay.”

Nghe vậy sắc mặt Long càng âm u.

“Các ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.” Long nói.

“Điện hạ quá nguy hiểm.” Hồng cô cố gắng thuyết phục Long.

Long đưa cho Hồng cô một ánh mắt an tâm rồi nở một nụ cười đầy sát khí nói.

“Yên tâm ta rất quý mạng của mình. Khách nếu đã tới chúng ta không chuẩn bị tiếp đón thì không làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà rồi!”

Nụ cười của hắn khiến tất cả mọi ngời ở đây đều rùng mình.

Quả thật hiện tại phủ thành chủ vô cùng nguy hiểm sau đòn vừa rồi đám người lại trở nên hỗn loạn, đội lính phàm nhân vừa rồi đang làm nhiệm vụ ổn định đám đông cũng bị ma pháp vừa rồi nướng chín theo nghĩa đen.

Bây giờ ở nơi đó chỉ còn lại những cái xác cháy đen thành than nằm la liệt trên đường, đám người hỗn loạn sợ hãi chạy ngược lại, đặc biết bọn hắn đều cố gắng tránh xa một người đội mũ trùm đầu không rõ danh tính.

Đây chính là người vừa phát động cao cấp ma pháp, hắn đứng ở đó như một ác thần hưởng thụ mọi ánh mắt sợ hãi của mọi người.



Đoàng!

Đột nhiên một tiếng súng vang lên, phát đạn chống tăng PTRS từ tầng hai căn nhà gần đó được bắn ra. Mặc dù Long đã điều đi không ít lực lượng chống pháp sư nhưng không hẳn tất cả đều rời vị trí, vẫn còn những người ẩn nấp đề phòng có chuyện xảy ra.

Người vừa khai hỏa chính là một trong những người còn ở lại.

Bất quá hiệu quả của phát bắn lại không lý tưởng như người lính nghĩ, viên đạn xuyên giáp vốn có thể gây tổn hai tới cả ma pháp phòng thủ của siêu phàm giả tiêu chuẩn lại vỡ nát ngay khi v·a c·hạm với ma pháp phòng ngự của đối phương.

Người lính thấy vậy không tin tà, tiếp tục bóp cò súng, lại một tiếng súng vang lên, nhưng không có bất kỳ sự thay đổi nào viên đạn vẫn vỡ nát ngay khi v·a c·hạm với phòng ngự của đối phương.

Người lính lần này thật sự có chút hoảng hốt, khi hắn định bốp cò lần nữa thì một q·uả c·ầu l·ửa bay tới nuốt chửng vị trí của hắn.

“Đại nhân!”

Một pháp sư đi tới cúi đầu hành lễ với người đội mũ trùm đầu, sau đó khoảng mười hai người xuất hiện phía sau hắn. Tất cả đều là những siêu phàm giả tiêu chuẩn.

“Chúng ta không có nhiều thời gian nhanh chóng hành động đi.”

Người đội mũ trùm không chào hỏi mà trực tiếp ra lệnh vào việc.

Những siêu phàm giả này cúi đầu hành lễ với người đội mũ trùm rồi đi trước chạy về hướng phủ thành chủ. Hiệp sĩ dẫn đầu, bọn hắn mang theo tấm khiên trên tay trái ma pháp sáng lên bao phủ bọn hắn trong vòng bảo hộ, pháp sư chạy ngay theo phía sau nấp dưới sự bảo vệ của hiệp sĩ. Còn người đội mũ trùm đầu đi sau cùng.

“PTRS khai hỏa.”

Bởi vì Tiền Phong đang b·ị t·hương nên đội phó của lực lượng hộ vệ dưới trướng hắn trở thành người chỉ huy.

Là hộ vệ của Long những thành viên trong đội hộ vệ đương nhiên là những người tinh nhuệ nhất, trung thành nhất và đương nhiên được trang bị tốt nhất.

Đòn vừa rồi chỉ nhắm vào tầng hai, nên phần lớn đội hộ vệ vẫn còn có khả năng chiến đấu, ngoại trừ một phần đang tiến hành cứu hộ ra tất cả những người còn lại đã vào vị trí phòng thủ ngay sau khi biết tin Long vẫn còn sống.

Khai hỏa đầu tiên chính là đội súng chống tăng PTRS, bọn hắn tìm tới phần còn lại của tầng hai phủ thành chủ thông qua ống ngắm quan sát đá·m s·át thủ đang tiếp cận nhận lệnh từ đội phó trực tiếp nổ súng.