Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 182: Dương đông kích tây?




Chương 182: Dương đông kích tây?

Chương 182: Dương đông

Đứng trên ban công phủ thành chủ mọi chuyện xảy ra đều bị Long thu hết vào tầm mắt, đối phương hoàn toàn không thể tiếp cận phủ thành chủ, nhưng sự hỗn loạn chúng gây ra lại không thể kiểm soát được.

Long thở dài một hơi, sức sát thương của siêu phàm giả quả thật không thể xem thường, mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng hắn cũng không ngờ được đối phương có thể làm tới mức này t·ấn c·ông cả dân thường.

“Phong Nam tướng quân, đưa quân của ngươi vào dẹp yên đống hổ lốn này đi.” Long ra lệnh, bây giờ thật sự không còn cách nào để ngăn chặn sự hỗn loạn trước mắt nếu không dùng tới q·uân đ·ội.

Xem ra kế hoạch hôm nay của Long đã thất bại, đã vậy hắn phải lợi dụng chuyện này thật tốt.

Keng keng keng!

Đột nhiên tiếng chuông cảnh báo vang lên thu hút sự chú ý của Long cùng những người bên cạnh. Nghe thấy tiếng chuông trong lòng Long không khỏi nổi lên dự cảm không tốt.

Bởi vì tiếng chuông này phát ra từ cổng thành bắc, chính là cái chuông đó chỉ vang lên khi quân xưởng bị t·ấn c·ông. Không lẽ đối phương…

“Đức Bình.” Long nhìn sang Đức Bình đang canh giữ bên cạnh.

Đức Bình không nói hai lời hành lễ hiệp sĩ với Long rồi trực tiếp nhảy xuống từ ban công, ông ta mang theo ba trong năm người sở hữu QL-2 rồi chạy thẳng về phía cổng thành bắc.

Bốn người Đức Bình dùng ma pháp đẩy đám đông hỗn loạn ra hai bên chạy thẳng một mạch về phía cổng thành bắc.





Rống!

Tiếng gầm đe dọa của con rồng đang lao xuống với tốc độ khủng bố khiến binh sĩ trên tháp canh sợ hãi, nhưng với tố chất của một người lính đã qua đào tạo hắn vẫn duy trì động tác tìm cách đưa khẩu súng chống tăng PTRS vào góc bắn có thể với tới con rồng.

Bởi vì thiết kế của những khẩu súng chống tăng này đều là nhắm thẳng cũng nhắm xuống vì thế khi con rồng bay từ trên cao xuống góc bắn của PTRS không thể chạm tới đối phương, binh sĩ phát hiện con rồng muốn ngắm bắn nó nhưng phát hiện ra góc bắn của mình không thể chạm tới độ cao của rồng.

Trên tháp canh này ngoại trừ vị trí được thiết kế cho nhắm bắn không còn nơi nào để binh sĩ có thể mượn lực được nữa. Đối phương đã tới rất gần đồng đội của hắn bên cạnh đã dơ cả khẩu M1 lên bắn đối phương, binh sĩ thậm chí còn nhìn thấy cái miệng đầy răng nanh của nó mở ra bên trong có ánh sáng của ngọn lửa.

Những người canh gác xung quanh cũng thấy con rồng đang lao tới v·ũ k·hí trên tay bọn hắn đều như phản ứng nhắm về phía con rồng, nhưng tất cả đều chỉ là những khẩu M1, không thể đe dọa tới con rồng, còn chưa kể có thể bắn trúng hay không là một vấn đề.

Xạ thủ súng máy M1917 cũng muốn giúp đỡ, nhưng cũng giống như PTRS góc bắn của hắn không thể với tới con rồng. Thiết kế các công sự phòng thủ đã quên mất sự tồn tại của hiệp sĩ rồng.

Đồng đội của binh sĩ vẫn đang vô vọng dùng khẩu súng M1 trên tay nã từng phát đạn yếu ớt về phía con rồng, trong khi binh sĩ vẫn đang cố gắng tìm cách nâng góc bắn của PTRS.

Nhìn thấy ánh lửa trong miệng con rồng càng lúc càng sáng xạ thủ đã không còn lo được những quy tắc an toàn nữa, hắn trực tiếp cầm lên khẩu súng nặng hơn 20 kg này hướng thẳng nóng súng về phía con rồng rồi bóp cò.

Có lẽ do vội vã khiến bình sĩ trượt chân ngã xuống khiến cho nòng súng bị chệch đi tới khi viên đã thoát khỏi nòng nó chỉ sượt qua lớp vảy của con rông rồi chệch hướng đi.

Ngay sau đó một ngon lửa thoát ra từ miệng con rồng hướng thẳng về phía tháp canh.

Từ góc nhìn của những người lính khác tháp canh bị ngọn lửa phun ra từ miệng con rồng nuốt trọn, nhưng con rồng vẫn tiếp tục chao lượn duy trì độ cao này ngọn lửa trong miệng nó quét qua một đường thẳng nuốt chửng những người trên đường đi.

Chỉ với một đòn cấu trúc phòng thủ của quân xưởng đã bị đục thủng một lỗ hổng.

“Mau bắn đi.”



Nhưng chính vì hành động này con rồng đã tiến vào góc bắn của súng máy M1917, ngay cả những khẩu chống tăng PTRS được bố trí tại những vị trí khác cũng đã tìm được góc bắn của con rồng, nó đã xuống quá thấp.

Xạ thủ M1917 đương nhiên không bỏ qua cơ hội này cò súng nhấn xuống những viên đạn như mưa bay về phía con rồng. Nhưng những viên đạn 7.62mm làm sao có thể gây nguy hiểm tới rồng phải biết năng lực phòng thủ của loài rồng gần bằng với một siêu phàm giả bình thường thậm chí nó còn mạnh hơn cả siêu phàm giả nếu nói về việc đối phó với súng đạn.

Bởi vì ma pháp phòng thủ của siêu phàm giả có mạnh tới đâu cũng có thể bị tiêu hao nếu trúng quá nhiều đạn, nhưng lớp vảy của rồng lại khác nó giống như lớp giáp của xe tăng hơn. Chỉ khi bắn trúng một vị trí liên tiếp nhiều lần mới có khả năng xuyên thủng lớp vảy đó.

Có thể sao?

Đương nhiên là không rồi, đừng nói là người cho dù máy móc hiện đại cũng không làm được việc đấy.

Vì thế thứ duy nhất có thể đe dọa tới con rồng lúc này chính là những khẩu chống tăng.

Dưới mặt đất các xạ thủ có nhiều lựa chọn hơn vì thế bọn họ có thể nhanh chóng tìm được một vị trí ngắm bắn tốt.

Nhưng cho dù con rồng đang bay ở độ cao thấp, chỉ hơn 100m thì với tốc độ bắn đáng thương của một khẩu súng bán tự động cùng tốc độ bay của mục tiêu khiến hầu hết các phát bắn đều không chính xác.

Bất quá nó không có nghĩa tất cả phát bắn đều không chính xác, vẫn có những phát đạn đánh trúng con rồng, viên đạn xuyên giáp trực tiếp bắn nát lớp vảy của rồng khiến nó kêu lên đau đớn, nhưng cũng chỉ như vậy con rồng vẫn có thể di bay mặc dù những miếng vảy của nó bị phá hủy.

Hiệp sĩ rồng thấy người bạn của mình phải chịu hỏa lực như vậy cũng rất lo sợ, hắn vội vã điều khiển cho con rồng bay lên vượt ra tầm bắn của những khẩu súng.

Nhưng hiệp sĩ rồng vẫn không rời đi, hắn vẫn tiếp tục bay vòng trên bầu trời khiến những binh sĩ bên dưới không thể không cảnh giác.



Cho tới khi Đức Binh tới con rồng này vẫn không rời đi.

Nhìn con rồng đang lượn vòng trên không trung Đức Bình nhíu mày quay sang hỏi người chỉ huy bên cạnh.

“Chỉ có một hiệp sĩ rồng, không có bất kỳ kẻ nào t·ấn c·ông quân xưởng nữa?”

Đây là một mối nghi ngờ cực lớn của Đức Bình, ông ta cứ nghĩ rằng đối phương làm loạn trong thành thực chất là để đánh lạc hướng t·ấn c·ông vào quân xưởng.

Ngay cả Long cũng nghĩ như vậy vì thế ngay khi nghe tiếng cảnh báo hắn đã không do dự lệnh cho Đức Bình nhanh chóng đi tiếp viện.

Phải biết ngày hôm này Long đã bố trí không ít lực lượng chống siêu phàm giả trong thành, lực lượng phòng thủ còn lại của quân xưởng cùng doanh trại của quân đoàn một đã mỏng đi không ít, vì thế ngay khi nghe tin quân xưởng bị t·ấn c·ông Long mới lo lắng như vậy.

Thậm chí sau đó Long còn cho tập hợp lực lượng quân đoàn một đang làm nhiệm vụ trong thành lại gấp rút tiếp viện. Nhưng tất cả không lẽ lại chỉ để đối phó với một con rồng.

Đức Bình nhíu chặt lông mày quan sát con rồng đang bay trên không, đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu ông ta.

“Nhanh theo ta về thành.”



Phía bên này sau khi Đức Bình rời đi không lâu phần lớn lực lượng của quân đoàn một cũng bị Long khẩn cấp điều động tiếp viện cho quân xưởng. Thành Vĩnh Đông sau đó được những binh lính phàm nhân của quân đoàn hai tiếp quản, quả nhiên lưỡi kiếm ở thời đại này vẫn có tính đe dọa hơn rất nhiều so với nòng súng, quân đoàn hai sau khi tiếp quản đã nhanh chóng ổn định tình hình.

Dương Lục đang chịu trách nhiệm áp giải tù nhân trở lại phòng giam, chuyện của hôm nay khiến việc hành quyết đã không thể thực hiện vì thế chỉ còn cách dựa bọn hắn trở lại phòng giam chờ ngày khác.

Bất quá khi vừa mới đi tới ngõ rẽ gần phủ thành chủ Dương Lục đột nhiên cảm nhận được giao động ma năng cực kỳ mạnh mẽ.

Dương Lục chỉ là một siêu phàm giả học đồ nhưng hắc chỉ cần dựa vào sự giao động ma năng này hắn cũng biết ma pháp đang được thi triền không phải một ma pháp cơ bản, nó ít nhất là loại cao cấp ma pháp thứ chỉ có các siêu phàm giả cao cấp mới có thể sử dụng.

Quả nhiên ngay sau đó một cột sét lớn từ trong đám đông quét qua toàn bộ quảng trường đâm thẳng về phía ban công phủ thành chủ.

Hứng chịu đòn t·ấn c·ông toàn bộ ban công cùng một nửa tầng hai phủ thành chủ bị thổi bay.