Chương 174:
Bảy ngày sau dưới sự hỗ trợ của Hoa Dung đội của Diệp Anh tới được lãnh địa của bá tước Phù Khang.
Vị trí của lãnh địa nằm khá xa về phía tây so với lãnh địa công tước, muốn tới nơi này từ lãnh địa của Long cần đi qua lãnh địa của công tước và ba quý tộc khác.
Thông thường chỉ cần hai tới ba ngày là có thể tới đây nếu cưỡi ngựa liên tục, nhưng bọn hắn được ngụy trang dưới dạng thương nhân nên cần phải dừng lại từng nơi để buôn bán trao đổi nếu không thật sự có vấn đề.
Dù sao đây mới giống hành động của một đoàn buôn vào thời đại này. Có điều bởi vì đang trong tình trạng c·hiến t·ranh nên an nin của các lãnh địa cũng thắt chặt hơn rất nhiều, dù sao không ai mong muốn rơi vào hoàn cảnh của hầu tước đại nhân bị người khác đột kích vào rạng sáng c·ướp luôn cả nhà mình.
Chính vì thế bọn hắn gặp không ít vấn đề khi phải đi qua các lãnh khu vực này, đặc biệt bởi vì dự đoán có thể phải đối mặt với siêu phàm giả nên bọn hắn cần mang theo không ít đạn dược, khiến việc che dấu chúng trước con mắt kiểm tra của lính canh cũng rất cần thiết. May mắn là thế giới này còn chưa phổ cập kiến thức về súng đạn, nếu là ở Trái Đất cũ chút thủ đoạn này của bọn hắn liền sẽ nhận lại được vô số họng súng đen ngòm chĩa vào.
Vì thế sau bảy ngày bọn hắn mới tới được nơi này.
Lãnh địa của bá tước Phù Khang tuy không phải là lãnh địa gần biên giới với khu vực phía tây, nhưng nơi này cũng đã bất đầu xuất hiện địa hình đồi núi hiểm trở chỉ có một phần phía đông mới bằng phẳng.
Cũng chính vì như vậy nguồn thu nhập chính của lãnh địa không tới từ trồng cây lương thực mà từ các loại sản vật địa phương và một số nguồn tài nguyên khác.
Đội của Diệp Anh không vào thành, bọn hắn dựng trại tại ngoài thành chỉ có Diệp Anh cùng Hoa Dung vào thành điều tra tin tức.
Phải nói hệ thống chân rết của Hoa gia trải ra khắp phương bắc này thật ấn tượng, Hoa Dung chỉ mất không tới một tiếng để hoàn toàn nắm được tình hình hiện tại của Hoa Hướng Vinh.
Chỉ có điều tin tức này không phải tin tức tốt lành gì.
“Như vậy Hướng Vinh thiếu gia đã b·ị b·ắt?” Ngồi trong doanh trại được dựng tạm thời Trần Khắc tựa lưng vào ghề khoanh tay nhìn hai người đối diện mình.
Ngồi tại đối diện Hoa Dung thở dài trả lời.
“Chúng ta đến muộn một ngày.”
“Vậy giờ nên làm gì? Xông vào cứu người!” Diệp Anh ngồi một bên không nhịn được nói.
Trần Khắc trợn mắt với Diệp Anh nói.
“Ngươi muốn c·hết có thể thử, đừng kéo theo chúng ta.”
Quả thật lời này của Trần Khắc không sai, Hoa Hướng Vinh hiện bị giam trong phủ của bá tước. Nhưng nơi như vậy đều có siêu phàm giả bảo vệ, bọn hắn chỉ có ba mươi người t·ấn c·ông khu vực được siêu phàm giả bảo vệ không khác nào muốn c·hết.
Đây cũng không phải trận t·ấn c·ông phủ hầu tước trước kia, lúc đó các siêu phàm giả đã rút đi cùng hầu tước, bọn hắn là bị tập kích và có cả các hiệp sĩ áp trận nữa, bây giờ bọn hắn không có những thứ đó.
Đối phương chỉ cần kéo dài thời gian chờ tiếp viện của ma pháp quân đoàn như vậy tất cả đều c·hết hết.
“Vậy bây giờ phải làm gì? Không lẽ tới rồi về!” Diệp Anh chán nản nói.
“Ta rất thắc mắc tại sao ngươi được chọn làm chỉ huy cho chiến dịch này?” Trần Khắc mỉa mai.
Quả thật hắn vẫn không phục vì quyền chỉ huy lần này lại rơi vào tay Diệp Anh, hắn cũng là đội trưởng thậm chí đội của hắn còn nhiều người hơn đội của Diệp Anh bọn hắn lúc hành động cũng không mất người, chỉ có một người b·ị t·hương trong khi đội của Diệp Anh lại tổn thất người.
Điều này khiến Trần Khắc bất mãn, mặc dù lệnh của cấp trên không thể cãi nhưng tâm lý bất mãn thì chắc chắn không thể gạt đi.
“Làm sao! Ngươi bất mãn với quyết định này?” Diệp Anh không tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn Trần Khắc.
“Hai vị, hai vị chúng ta nên tập trung vào vấn đề hiện tại. Làm sao để cứu thiếu gia nhà ta.” Hoa Dung vội vã xen vào hòa giải tình thế hiện tại.
Ít ra hai người này vẫn biết chuyện gì quan trọng hơn, cả hai chỉ hừ một tiếng rồi quay đi.
“Không biết tiên sinh có chủ ý gì không?” Diệp Anh quay sang Hoa Dung hỏi.
Hoa Dung là người đã lăn lộn nhiều năm, hơn nữa ông ta lại còn là người phụ trách phần tin tức của Hoa gia vì thế ông ta cũng rất nhanh đưa ra được chủ ý.
“Lệnh truy nã thiếu gia được công tước ban hành, vì thế có khả năng bá tước sẽ giao thiếu gia cho công tước. Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu xem thời điểm thiếu gia bị áp giải.”
Lời của Hoa Dung không sai, công tước đã treo thưởng không nhỏ cho Hoa Hướng Vinh nếu bá tước muốn nhận thưởng vậy liền phải giao hắn cho công tước. Như vậy sẽ tới lúc Hoa Hướng Vinh sẽ được áp giải tới lãnh địa công tước và lựa chọn tốt nhất của bọn hắn chính là tìm một địa điểm tốt.
…
Cùng thời gian đó tại thành Vĩnh Đông đang chuẩn bị ráo riết cho lần xử tử công khai này.
Có thể nói suốt hàng trăm năm qua đây là lần đầu tiên nhiều quý tộc như vậy bị xử tử, vì thế đã có không ít người đổ về chứng kiến. Thật buồn cười làm sao khi g·iết người lại khiến nhiều người hứng thú tới vậy.
“Gần đây có không ít người của các quý tộc vào thành, bọn hắn mang theo không ít siêu phàm giả. Theo thống kê đã có ba mươi sáu siêu phàm giả có mặt tại thành Vĩnh Đông. Các cuộc p·há h·oại đã tăng lên đáng kể trong thời gian ngắn.”
Ngồi trên chủ vị của bàn họp Long đang lắng nghe báo cáo từ Mục Lâm, hệ thống tình báo hiện tại đã phần nào bao phủ được lãnh địa khiến sự kiểm soát của Long với lãnh địa đã tăng lên rất nhiều.
“Cục trưởng báo về ngài ấy phát hiện một số dấu vết đáng chú ý. Dường như Kim Hòa chỉ là một bức màn để yểm hộ cho một người khác.”
Cục trưởng ở đây chính là Cồ Lâm Biên, hắn theo dấu Kim Hòa đã được một thời gian tuy không bắt được kẻ này nhưng lại có thể phát hiện ra không ít chân rết của tên này, điều tra từ đây Cồ Lâm Biên phát hiên giống như không chỉ có một người là Kim Hoa có mặt trong lãnh địa.
“Báo cáo mới nhất từ lãnh địa của công tước. Lý Duy Khánh đã một thời gian dài không xuất hiện. Thần nghi ngờ rất có thể hắn đã ẩn mình tại một nơi nào đó trong lãnh địa, hắn đang âm mưu một kế hoạch nào đó.”
Trong phòng này không chỉ có hai người, cả Đức Bình và Luna còn có Đỗ Phong Nam cũng ở đây, quân đoàn hai hiện tại đã được trang bị một đội năm trăm người với M1 hơn nữa là tướng quân ông ta đương nhiên có thể ngồi tại vị trí này.
“Các ngươi cảm thấy Lý Duy Khánh đang âm mưu điều gì?” Long hỏi.
Mọi người trong phòng đều hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Cuối cùng Đỗ Phong Nam sau một lúc suy nghĩ cũng lên tiếng.
“Thần cho rằng rất có thể bọn hắn sẽ có hành động vào ngày xử chém. Bọn hắn phải cho các quý tộc đang đứng ngoài thấy năng lực của mình, cũng phải chứng minh cho những quý tộc kia thấy thực chất điện hạ ngài không đáng sợ như trong tưởng tượng.”
Đỗ Phong Nam cũng là một quý tộc, hắn cũng là một nhà chính trị. Với sự hiểu biết của mình về cấu trúc chính trị trong thời đại này hắn nhanh chóng đưa ra các phán đoán về các hành động có thể gây bất lợi nhất cho Long.
“Ngươi thấy bọn hắn sẽ làm gì?” Long hỏi.
Nhưng Đỗ Phong Nam chỉ lắc đầu trả lời “Thần không biết.”