Chương 173: Bí mật.
Xe ngựa tiến vào từ cổng thành đông, Luna thông qua cửa sổ của xe ngựa quan sát khung cảnh bên ngoài. Nơi này hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào vừa trải qua c·hiến t·ranh hai tháng trước.
“Điện hạ muốn gặp ngươi ngay bây giờ, hãy chuẩn bị đi.”
Ngồi đối diện với nàng Đức Bình lên tiếng.
“Hoàng tử điện hạ vội vã gặp ta như vậy sao?” Luna tò mò hỏi.
“Ai biết chờ ngươi gặp ngài hẳn sẽ rõ.” Đức Bình thản nhiên trả lời.
Nghe vậy Luna cũng không biết nói gì hơn chỉ đành im lặng tiếp tục nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, bên trong xe ngựa lại trở về yên tĩnh, thật khó để mọi thứ có thể vui nhộn hơn một chút khi hai người này đều là những người kiệm lời. Luna từng dò hỏi Đức Bình một chút về Long, ông ta cũng có trả lời nhưng sau đó là một quãng yên lặng dài suốt đường đi số lần họ mở miệng thực sự quá ít.
Lần trước sau khi Luna và người áo đen gặp mặt, không biết hai người đã nói gì nhưng sau đó bọn hắn đã đồng ý yêu cầu của Long. Nó khiến Đức Bình bất ngờ tới nỗi buột miệng hỏi bọn hắn không cần sự đồng ý của những tinh linh khác sao?
Có lẽ vì nhận biết được câu hỏi của mình có chút bất lịch sự nên Đức Bình cũng không nói gì thêm sau đó nữa, hai tinh linh cũng không nhắc gì về chuyện này nữa cứ như vậy Luna liền theo Đức Bình trở về thành Vĩnh Đông ra mắt chủ nhân trong một trăm năm mươi năm tới của mình. Luna ban đầu còn thắc mắc lục hoàng tử chỉ là phàm nhân làm sao có thể sống được tới một trăm năm mươi tuổi.
Nàng thực chất đã đoán được lý do, nhưng sau khi nghe chính Đức Bình khẳng định Long là siêu phàm giả nàng không nhịn được thất vọng, dù sao nàng còn mong người ta c·hết sớm để nhanh chóng được giải phóng đây.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng trước phủ thành chủ, hai người một trước một sau xuống xe, ngoại trừ xa phu xe ngựa hoàn toàn không có người hộ tống.
Cũng đúng thôi một siêu phàm giả, một cao cấp siêu phàm giả trong lãnh địa có thể đe dọa được hai người này còn chưa có ai đâu.
Luna còn đang suy nghĩ làm sao tìm cơ hội để trốn đi, dù sao quy tắc của lâu đài chỉ cần không tuyên thệ thì mọi thứ đều có thể xảy ra, nếu nàng thành công trốn đi cái gì đề nghị cái gì yêu cầu tất cả đều có thể vứt đi. Nhưng nếu một khi đã tuyên thệ như vậy với quy tắc của lâu đài nàng sẽ phải hoàn thành lời thề của mình nếu không muốn bị người của lâu đài t·ruy s·át, cho dù nàng là người thừa kế cũng không thể đứng ngoài quy tắc.
Bất quá muốn trốn thoát trước mắt một hiệp sĩ, nàng thật sự quá lạc quan rồi.
Đi theo Đức Bình tiến vào phòng tiếp khách, nhìn thấy thanh niên đang ngồi tại chủ vị, Luna biết người trước mặt chính là người mình phải phục vụ trong một trăm năm mươi năm sắp tới.
Nàng không khỏi thở dài một hơi trực tiếp quỳ một chân xuống trước mặt Long, lấy trên cổ mình xuống vòng cổ nanh sói đưa tới trước mặt hắn nói.
“Lâu đài không có truyền thống tuyên thệ trung thành với một người vì thế tôi dùng cách mà hắc tinh linh ký kết một giao ước. Sói là sinh vật của bóng đêm, trong tín ngưỡng của hắc tinh linh sói chính là sứ giả của thần nanh sói là một đồ vật có ý nghĩa đặc biệt. Tôi xin dâng lên nanh sói cho ngài nguyện giao ước của chúng ta sẽ trường tồn.”
Long đứng dậy, đi tới trước mặt Luna nhận lấy nanh sói trên hai tay nàng, hắn cũng lấy ra trong người một cái nhẫn đặt lại hai bàn tay vẫn đang mở ra kia của nàng nói.
“Chiếc nhân này là của mẹ ta tặng nhân ngày sinh nhật mười tuổi, nó là một trong những đồ vật quan trọng nhất đối với ta. Hãy bảo quản nó thật tốt. Nguyện giao ước của chúng ta trường tồn.”
Đây là một văn hóa của hắc tinh linh khi thiết lập những giao ước quan trọng, bọn hắn sẽ trao cho đối phương nanh của con sói đầu tiên bọn hắn bắt được, đổi lại đối phương cũng phải trao cho bọn hắn một đồ vật quan trọng nhất. Bọn họ cho rằng với nghi lễ này sứ giả của thần sẽ là người chứng kiến và giá·m s·át giao ước.
Tôn trọng văn hóa là một điều tốt, đặc biệt với những trường hợp như thế này vì thế Long không do dự khi thực hiện giao ước, chỉ có điều hắn hơi bất ngờ bởi vì hắc tinh linh trước mặt lại thực hiện giao ước mà không nói một lời.
Không than thở, không mặc cả, không gì cả nàng cứ như vậy nhắc lại giao ước còn Long phối hợp hoàn thành nó.
Cho tới khi mọi thứ hoàn thành Long còn có chút mơ hồ không hiểu tại sao.
“Thực ra ta có một điều rất muốn hỏi ngươi.” Sau khi hoàn thành giao ước Long nhanh chóng ổn định lại thái độ của mình, hắn ngồi trở lại chủ vị hai bàn tay giao nhau nói.
“Chỉ cần có thể trả lời ta sẽ không giấu giếm.” Luna tuy đã tuyên thệ nhưng cũng không phải cái gì đều phải nói, nàng vẫn có quyền giữ bí mật cho riêng mình, chỉ cần nàng không vi phạm các quy tắc của hiệp ước là được.
“Cái tên Hassan của các ngươi từ đâu mà có.” Hassan một cái tên không hề xa lạ với Long hơn nữa cái tên này lại còn gắn liền với cái nghề sát thủ nó thật sự khiến Long nghi ngờ về vấn đề của thế giới này, nó khiến trong lòng hắn lại có một quả cân đè nặng lên.
Luna nhíu mày không trả lời mà hỏi lại.
“Tại sao ngài muốn biết việc này?”
“Làm sao? Ta không thể biết.” Long lại không trả lời nàng mà hỏi lại.
Luna nghe vậy nhún vai nói.
“Kỳ thực đây là một truyền thuyết. Hassan đời đầu vốn dĩ không phải tên Hassan, ngài ấy sau khi trở về từ chuyến lữ hành tới phía nam lục địa liền từ bỏ tên thật tự gọi mình là Hassan. Từ đó Hassan trở thành biệt danh của tất cả những người đứng đầu lâu đài. Không ai biết cái tên này từ đâu mà có.”
“Hassan đời đấu xuất hiện từ khi nào?” Long vẫn không từ bỏ tiếp tục hỏi.
“Khoảng tám mươi ngàn năm trước!”
Tám mươi ngàn. Long nhíu mày suy tư, đây là khoảng thời gian trùng với những ghi chép cổ xưa nhất của con người, thực ra đây là những gì được đồn đoán lại mà thôi, bởi vì nhân loại hiện này không thừa kế bất kỳ ghi chép nào còn tồn tại từ thời kỳ đó cả. Nghe nói những cổ vật này đã bị bỏ lại tại ma địa.
“Ngươi không có bất kỳ thông tin nào nữa sao?” Long tiếp tục hỏi.
“Truyền thuyết kể lại rằng đây là cái tên một người đặt cho ngài ấy.” Luna suy nghĩ một lát rồi nói.
“Người!” Long để ý tời vấn đề trong lời của nàng. Nếu là ở Trái Đất từ này hoàn toàn không có vấn đề, nhưng nếu là ở thế giới này đây lại là một từ vấn đề.
[Người] là để chỉ nhân loại, nhưng thế giới này có tinh linh, thú nhân, cả hải yêu. Mỗi chủng tộc có cách xưng hô khác nhau, và ở đây một con người đã đặt một cái tên đã gắn liền với một trong những tổ chức lâu đời nhất của tinh linh tộc, vấn đề này không phải bình thường.
“Đúng vậy là người.” Luna gật đầu khẳng định.
Long không nói gì thêm, hắn chụp hai bàn tay lại với nhau, lưng dựa vào ghế. Sau một lúc hắn mới lên tiếng.
“Ngươi hẳn đã đi đường mệt mỏi rồi, ngươi có thể nghỉ ngơi.” Hiển nhiên đây là lệnh đuổi người, Luna cũng không nói gì đi theo Linh Uyên tới phòng của mình.
Nơi này bây giờ chỉ còn lại Đức Bình và Long, không gian im ắng một cách lạ thường.
“Đức Bình này!” Long lên tiếng.
“Thần ở đây thưa điện hạ.” Đức Bình đứng nghiêm đáp lời. Nhưng trả lời hắn lại là những tiếng vọng lại của chính giọng nói của mình.
Phải một lúc sau Long mới nói.
“Ông vẫn sẽ trung thành với ta chứ?” Việc Đức Bình biết về sự tồn tại của Hassan là điều khó có thể tưởng tưởng với Long. Theo mô tả của ông ta lâu đài Anmat là một tổ chức cổ xưa cực kỳ thần bí, chỉ có những quan chức cao cấp nhất của các đế quốc mới biết tới sự tồn tại của bọn hắn. Vậy mà Đức Bình, một hiệp sĩ hết sức bình thường lại biết tới sự tồn tại này, điều đó làm sao khiến hắn không lo lắng.
Long biết mỗi người đều có bí mật của riêng mình, vì thế hắn không hỏi ông ta có được những thông tin đó từ đâu. Thứ duy nhất hắn muốn biết bây giờ chính là Đức Bình có thật sự trung thành với hắn hay không.
Long không do thám hay gì cả hắn trực tiếp hỏi ra thắc mắc của mình, với một người như Đức Bình hắn lựa chọn làm như vậy.
Đức Bình nghe vậy không do dự quỳ một chân xuống nói.
“Điện hạ! Thần đã tuyên thệ trung thành suốt đời với gia tộc của ngài, và đã phục vụ hai đời gia chủ, ngài chính là chủ nhân duy nhất của thần.”
“Ngươi nhắc chuyện này ta mới để ý. Từ trước tới này ta không hề nghe thấy một chút phong thanh nào từ thân phận của mẫu thân, bà ấy không phải quý tộc, cũng không có anh em gì cả. Bà ấy tựa như từ trên trời rơi xuống vậy.” Nói tới đây đôi mắt của Long mới nhìn xuống Đức Bình đang quỳ dưới chân.
“Ngươi sẽ cho ta biết chứ?”
Đức Bình ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt của Long không hề né tránh nói.
“Đến thời điểm ngài sẽ biết.”
Long thở dài một hơi ánh mắt cũng không né tránh nói.
“Như vậy ta sẽ chờ.”