Chương 154: Lê Nguyên Dũng
Lãnh địa hoàng gia, Kim Lăng thành thủ đô của vương quốc, nơi này đã không còn phồn hoa như ngày xưa.
Vốn dĩ là mục tiêu của vô số người trong vương quốc muốn hướng tới nhưng vì cuộc n·ội c·hiến này lãnh địa hoàng gia giờ đây đã bị cô lập khỏi vương quốc, kéo theo đó thành Kim Lăng cũng bị cô lập theo.
Những con đường vốn nên phồn hoa đông đúc giờ đây vắng vẻ đi rất nhiều, mặc dù vẫn còn những tiếng rao bán nhưng nó đã không còn sức sống như xưa.
Học viện hoàng gia. Tòa học viện này vốn dĩ chính là nơi theo học của con cháu quý tộc trong toàn bộ vương quốc hiện tại cũng trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều, bởi vì c·hiến t·ranh diễn ra các quý tộc liên tục chọn phe khiến những con cháu đang theo học trong tòa học viện này để đảm bảo an toàn cũng liên tục lên đường rời khỏi học viên trở về lãnh địa của nhà mình.
Đại hoàng tử cũng không muốn giữ những kẻ này làm con tin, dù sao gia đình quý tộc cũng không chỉ có một con mất đứa này sẽ có đứa khác, nếu hắn giữ đám này làm con tin có khi còn kết thù với toàn bộ quý tộc.
Đại hoàng tử có tự tin đối đầu với tứ đại công tước nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý đối đầu với toàn bộ quý tộc, đặc biệt là những quý tộc trong lãnh địa hoàng gia đại hoàng tử đang còn muốn mượn sức của bọn hắn đây.
Chính vì thế tòa học viện này hiện tại thật sự không có bao nhiêu học sinh, các giáo viên trong học viện bây giờ thật sự cũng rất rảnh rỗi.
Một trong số đó chính là Lê Nguyên Dũng một giáo viên lịch sử của học viện, ông ta giờ này đang an tĩnh ngồi bên cạnh cửa sổ trên tay cầm một quyển sách đang chăm chú nghiền ngẫm.
Đột nhiên một người đi tới bên cạnh Lê Nguyên Dũng thở dài than thở một hơi nói.
“Ai không có học sinh, đám giáo viên như chúng ta cũng chỉ có thể tìm một công việc khác nếu không sợ cũng sẽ c·hết đói.”
Lê Nguyên Dũng nghe được những lời này gấp quyển sách trên tay lại nhìn sang người bạn ngồi bên cạnh của mình chế diễu nói.
“Tới lúc ngươi c·hết đói có lẽ tất cả mọi người ở đây thành bộ xương khô rồi.”
Lê Nguyên Dũng năm nay ba mươi mốt tuổi, hắn trở thành giáo viên lịch sử của học viện hoàng gia cũng bốn năm rồi, có thể nói Lê Nguyên Dũng là người am hiểu lịch sử nhất toàn bộ vương quốc.
Người nói chuyện với Lê Nguyên Dũng chính là một người bạn cũng là đồng nghiệp Chu Huy một giáo viên kiếm thuật.
Chu Huy không quan tâm tới những lời của Lê Nguyên Dũng mà lại hứng thú chuyển đề tài.
“Này ngươi biết không lục hoàng tử ở phương bắc đã dùng một loại v·ũ k·hí mới chiến thắng q·uân đ·ội của hầu tước đấy.”
“Có gì thú vị sao?”
Lê Nguyên Dũng không hiểu sao bạn mình lại nhắc tới chuyện này, cũng chỉ là v·ũ k·hí mới thôi trong lịch sử có bao nhiêu loại v·ũ k·hí như vậy được sinh ra ông ta cũng không biết.
“Không, ngươi hiểu lầm rồi loại v·ũ k·hí này không giống những v·ũ k·hí từng xuất hiện. Nó là v·ũ k·hí đơn binh phàm nhân cũng có thể sử dụng uy lực có thể gây tổn thương cho cả siêu phàm giả.”
Lời của Chu Huy khiến Lê Nguyên Dũng tò mò.
“Nói rõ một chút được không?”
Chu Huy biểu cảm tràn đầy chiến thắng ý tứ muốn nói ta biết thế nào cũng như vậy.
“Ta cũng không quá rõ ràng, chỉ biết loại v·ũ k·hí này tầm sát thương rất xa hơn nữa là v·ũ k·hí đơn binh như cung tên vậy nhưng uy lực cao hơn cung tên rất nhiều nếu siêu phàm giả bị tập trung cũng khó sống sót.”
Những lời này của Chu Huy khiến Lê Nguyên Dũng đôi lông mày nhíu chặt lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ngươi thấy thế nào?”
Chu Huy thấy vậy liền nhỏ giọng hỏi, hắn thực sự rất tò mò về cái nhìn của tên này trước loại v·ũ k·hí mới.
Lê Nguyên Dũng không nhìn Chu Huy chỉ lắc đầu theo bản năng trả lời.
“Thông tin quá ít. Bất quá mỗi lần v·ũ k·hí mới xuất hiện phương pháp tác chiến sẽ có thay đổi, có lẽ loại v·ũ k·hí này cũng sẽ như vậy.”
Lê Nguyên Dũng là giáo viên lịch sử, hắn đương nhiên nghiên cứu rất nhiều về lịch sử đặc biệt là lịch sử c·hiến t·ranh đây chính là niềm đam mê của hắn, thực chất hắn và Chu Huy có thể thân thiết với nhau như vậy cũng bởi vì cả hai có cùng sở thích chung về nghiên cứu lịch sử c·hiến t·ranh. Chỉ cần là thứ liên quan tới c·hiến t·ranh hai người đều cực kỳ quan tâm.
Những lời vừa rồi của Lê Nguyên Dũng cũng thật sự không sai, mỗi khi v·ũ k·hí mới xuất hiện phương pháp tác chiến đều có thay đổi, trong suốt chiều dài lịch sử mọi chuyện đều như vậy. Bất quá những v·ũ k·hí này cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi hoàn toàn phương pháp c·hiến t·ranh.
Lượng thông tin Lê Nguyên Dũng có được rất ít hắn cũng thực sự cho rằng phương pháp tác chiến có thể phần nào thay đổi nhưng hắn không thể hướng tới cao hơn suy nghĩ.
“Ta có ý tưởng, ngươi có muốn nghe.”
Chu Huy nghe vậy nụ cười trên môi nở ra.
“Ý tưởng gì?”
“Chúng ta không thử đi phía bắc một chuyến tìm hiểu rõ xem rốt cuộc loại v·ũ k·hí mới này là gì.”
Lê Nguyên Dũng không trả lời chỉ quan sát Chu Huy nói.
“Ngươi chắc chắn. Bây giờ là thời điểm c·hiến t·ranh, chúng ta cũng không phải siêu phàm giả không có bao nhiêu khả năng tự vệ, trên đường đi gặp chuyện gì lúc đó hối hận không kịp.”
Lê Nguyên Dũng nói không sai, c·hiến t·ranh thế này dân chạy nạn ở khắp nơi Kim Lăng cũng không phải sắp thất thủ để mà chạy nạn những người thường như bọn hắn nếu không được bảo vệ muốn rời khỏi kinh thành khác nào rước khổ vào người, đã vậy còn đi tới lãnh địa khác nữa.
Chu Huy nghe vậy thái độ khinh miệt không che dấu nhìn người bạn này của mình nói.
“Ngươi cũng không chịu nghe ngóng một chút đại hoàng tử và lục hoàng tử đã hoàn thành hiệp ước, đoàn đàm phán của lục hoàng tử mấy ngày nữa còn trở về phương bắc kìa. Sau này sẽ có rất nhiều thuyền bè qua lại hai lãnh địa. Nhà lão tử cũng có quen biết với một vài thương nhân tìm bọn hắn hỗ trợ một chút không phải là ổn thỏa sao.”
Lê Nguyên Dũng không hề tức dận với thái độ ông bạn của mình, hai người bọn hắn cũng không phải lần đầu thể hiện thái độ như vậy với đối phương. Hắn thậm chí còn nở một nụ cười chế giễu ông bạn của mình nói.
“Rồi sau đó ngươi làm gì? Không lẽ ngươi tới trước mặt người ta yêu cầu nghiên cứu thứ v·ũ k·hí đó, ta tin tưởng vị lục hoàng tử kia sẽ ném ngươi cho chó ăn như cách hắn làm với vị hầu tước kia vậy.”
Nhắc tới chuyện này hai người đều rùng mình, cái uy danh này của lục hoàng tử quả thật đã vang khắp vương quốc không ai không biết, bất quá những lời vừa rồi của Lê Nguyên Dũng cũng khiến Chu Huy không biết nói gì hơn.
“Cứ tới đó một chuyến rồi tính, nếu không được chúng ta lại trở về, có mất gì đâu. Hơn nữa bây giờ chúng ta đều rất rảnh rỗi không có việc gì làm đi ra ngoài hít thở không khí một chút cũng rất tốt, tiện thể tìm cho ngươi một cô vợ.”
Chu Huy thật sự không có lý lẽ nào thuyết phục ông bạn này của mình, chỉ có thể quàng lấy vai Lê Nguyên Dũng thuyết phục. Lê Nguyên Dũng cũng rất nổi tiếng trong thành Kim Lăng, nổi tiếng không chỉ vì kiến thức và năng lực của hắn mà còn rất nổi tiếng vì ở cái độ tuổi này rồi hắn còn chưa có vợ, thế giới này còn chưa có cái gì gọi là tảo hôn thông thường nam nữ mười lăm mười sáu tuổi lập gia đình là chuyện bình thường, ngay cả Chu Huy cũng được gọi là quá hạn con cũng đã mười tuổi thì một kẻ khác loại như Lê Nguyên Dũng làm sao không khiến người chú ý.
Nghe những lời này của ông bạn thân Lê Nguyên Dũng thực sự có chút khó chịu, nhưng hắn có thể làm gì cơ chứ bây giờ khắp thành Kim Lăng nhìn hắn đều như nhìn loài vật quý hiếm vậy, cũng không có nữ nhân nguyện ý gả cho lão già hết đát như hắn. Lê Nguyên Dũng cũng rất có tiền, nhưng hắn thật sự không muốn dùng tiền đi mua vợ, việc này khiến cảm xúc của hắn không tốt.
“Được rồi đi thì đi! Tới lúc đó nhà có sập cũng đừng trách ta.”
“Hắc hắc cột chống nhà lão tử rất tốt không cần ngươi phải lo.”