Chương 153: Quét dọn.
“Phía giáo hoàng thế nào?”
Lại Nguyệt hỏi, tin tức đế quốc đang sở hữu đồ vật các vị thần mong muốn không khiến nàng bối rối.
“Giáo hoàng không nói gì? Chỉ dặn dò ta thông báo với ngài.”
Nam tu sĩ trả lời.
“Ừm! Không cần để ý chuyện này.”
Lại Nguyệt không nói gì nữa chỉ căn dặn tu sĩ một câu liền bước chân rời khỏi phòng.
Nam tu sĩ thấy thánh nữ và giáo hoàng đều bình tĩnh như vậy không khỏi sốt ruột lên nói.
“Điện hạ, điện hạ nếu như vậy không phải Đế quốc sẽ được thần linh ủng hộ sao?”
Lại Nguyệt dừng chân lại sau lời của nam tu sĩ, nàng quay lại nhìn hắn nở một nụ cười hiền từ nói.
“Thần linh rất công bằng, thần biết công sức của chúng ta bỏ ra. Ngươi đang nghi ngờ thần sao?”
“Xin điện hạ thứ lỗi, ta đã nghi ngờ vào sự vĩ đại của thần, sự ích đã khiến ánh mắt của ta bị che mờ.”
Nam tu sĩ nghe vậy sợ hãi vội vã cầu xin, những lời của hắn hoàn toàn có thể bị kết tội tiết độc thần linh, đây là tội cực kỳ nặng.
“Thần sẽ tha thứ ngươi, nhưng ngươi nên sám hối tại giới luật đường xem như trừng phạt cho những suy nghĩ của mình.”
Lại Nguyệt nói xong liền quay người rời đi, để lại nam tu sĩ sau lưng đang vô cùng thành kính lễ bái.
“Tạ ơn điện hạ.”
Hắn không nhìn thấy được cũng không nghe thấy được sau khi thoát khỏi tầm nhìn của hắn Lại Nguyệt lại lẩm bẩm một câu.
“Bởi vì thần không quan tâm.”
Nam tu sĩ đương nhiên không biết được những lời đó hắn chỉ đang thành kính tạ ơn thánh nữ điện hạ đã tha thứ cho những lời của hắn.
Thánh nữ điện hạ rời khỏi phòng cầu nguyện, một nữ tu sĩ đi tới hầu cạnh nàng nói.
“Điện hạ phía Nam Tinh vương quốc truyền tin tới tên đại hoàng tử kia đang chuẩn bị t·ấn c·ông quý tộc phía tây, hắn mong rằng ngài có thể đánh tiếng với phía Gray để bọn họ phối hợp với hắn.”
Lại Nguyệt ngoại trừ là người quyền lực thứ hai Thánh quốc nàng hiện tại còn phụ trách kế hoạch tại vương quốc Nam Tinh, toàn bộ kế hoạch từ đầu đến cuối đều do nàng vạch ra. Mặc dù kế hoạch hiện tại có một chút ngoài ý muốn nhưng xét về tổng thể mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
“Phía Đế quốc thế nào?”
“Vương quốc Thái Nguyệt nằm sâu trong tầm ảnh hưởng của Đế quốc chúng ta không có cách nào gây áp lực lên vương quốc đó cả. Có điều phía Đế quốc gần đây dường như đang có hành động tại khu vực trung bộ.”
Thánh nữ nghe vậy cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ nói.
“Ta không phụ trách nơi đó, hiện tại mối quan tâm hàng đầu của chúng ta là Nam Tinh.”
Nam Tinh có thể nói là vị trí rất quan trọng với Thánh quốc, bởi vì các tuyến đường tiếp cận tinh linh tộc của Thánh quốc đều nằm trong tầm kiểm soát Đế quốc, nên mỗi khi xung đột xảy ra Đế quốc đều phong tỏa các tuyến đường này.
Phải biết nhu cầu về vật phẩm ma pháp của tinh linh tộc rất lớn, những vật phẩm này có chất lượng tốt hơn hẳn so với vật phẩm của nhân loại vì thế các quốc gia nhân loại và cả thú nhân đều rất ưa thích các loại vật phẩm này trong c·hiến t·ranh đặc biệt với chiến lực cấp cao thường được trang bị vật phẩm ma pháp của tinh linh tộc nhưng thông thường nguồn cung này đều bị cắt chỉ có thể sử dụng hàng dự trữ khiến cho Thánh quốc luôn yếu thế hơn Đế quốc trong các cuộc xung đột.
Vì thế Thánh quốc luôn muốn kiểm soát Nam Tinh từ đó bọn hắn có thể duy trì được nguồn cung hậu cần mặc cho sự kiểm soát của Đế quốc, như vậy Thánh quốc có thể thoát khỏi sự yếu thế trên chiến trường. Với Đế quốc bọn hắn đương nhiên không muốn chuyện này xảy ra, Nam Tinh luôn là mắt xích cuối cùng trong vòng vây của bọn hắn với Thánh quốc, Đế quốc sẽ không muốn những ưu thế của mình bị san lấp vì thế trong hàng trăm năm qua Nam Tinh luôn là một quốc gia rất trung lập và không đứng về phía ai, bởi vì các đời vua của đất nước này biết chỉ có như vậy mới đem lại lợi ích lớn nhất cho quốc gia và cho cả chính mình.
Cho dù là những vị vua lên ngôi nhờ sự ủng hộ của Đế quốc hay Thánh quốc đều như vậy, bọn hắn chỉ cần lên ngôi đều sẽ tìm mọi cách tạo thế cân bằng với hai thế lực này cùng lắm thì cho thế lực hỗ trợ mình thêm một chút chỗ tốt, bọn hắn không bao giờ chấp nhận nghiêng hẳn về một phía.
Thực chất Đế quốc cũng rất vừa lòng với thái độ này, bởi vì như vậy cũng quá đủ cho kế hoạch của Đế quốc, nhưng Thánh quốc lại khác bọn hắn cần nhiều hơn nữa mới có thể đạt được mong muốn. Chính vì thế có không ít lần Thánh quốc chủ động can thiệp vào Nam Tinh, nhưng hầu hết đều thất bại bởi vì một khi Thánh quốc can thiệp Đế quốc cũng sẽ không ngồi yên.
Cứ như vậy trong suốt hàng trăm năm qua cho dù Thánh quốc có cố gắng thế nào cũng không thể hoàn toàn chưởng không Nam Tinh hoàn toàn chưởng khống vương quốc này chính xác phải bước qua xác Đế quốc.
Lại Nguyệt ban đầu không ôm hi vọng nhiều như vậy, trong kế hoạch nàng chỉ muốn áp chế ảnh hưởng của Đế quốc tại Nam Tinh, bởi vì nàng biết mục tiêu hợp tác của nàng rất thông minh sẽ không thực sự đứng về phía Thánh quốc.
Nhưng lần này Lại Nguyệt lại nhìn thấy một cơ hội, nếu nàng tiếp tục duy trì sự chia cắt của đất nước này thì sao, để cho Đế quốc tại phương nam tiếp tục duy trì sức ép lên đại hoàng tử. Lúc đó tên kia sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải phụ thuộc vào Thánh quốc, dù sao thứ Thánh quốc cần là một tuyến đường chứ không phải cái quốc gia đấy, chỉ cần đả thông liên hệ với vương quốc Gray là được. Nghĩ tới đây Lại Nguyệt không khỏi dặn dò.
“Nhắn với Gray để bọn hắn tận lực kéo dài tiêu hao sức mạnh của Ngô Bá Quang.”
Nếu tiêu hao nguồn lực của đại hoàng tử nàng có thể đổi khách thành chủ biến Ngô Bá Quang trở thành con rối đúng nghĩa, như vậy Đế quốc sẽ không còn cơ hội ngăn cản Thánh quốc nữa.
Tu nữ nhận lệnh liền lui ra, suốt cuộc trò chuyện nàng chỉ có trách nhiệm báo cáo gần như không thể hiện ý kiến của mình, phải nói nàng là một người hầu xuất sắc.
…
Diệp Anh cùng đồng đội của mình vừa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện bọn hắn lại bị tập hợp trước sân huấn luyện, bây giờ sân huấn luyện này chỉ còn một trăm mười hai binh sĩ ngay cả giáo quan cũng chỉ còn năm người.
Giáo quan trưởng đứng trước mặt bọn họ khuôn mặt hung thần ác sát nói.
“Các binh sĩ. Các ngươi đã trải qua hai tháng huấn luyện, bây giờ chính là lúc các ngươi thể hiện năng lực của mình. Bây giờ ta xin tuyên bố chiến dịch đầu tiên của lực lượng trinh sát đặc nhiệm, chiến dịch có tên ‘Quét Dọn’.”
Giáo quan nói xong dừng lại nhưng những binh sĩ bên dưới vẫn đứng nghiêm không một người nhúc nhích. Thấy vậy giáo quan ra hiệu, từ phía sau hai người khác mang ra một tấm da dê mở ra treo trước mặt mọi ngươi, đây là một tấm bản đồ, bản đồ của toàn bộ lãnh địa.
Giáo quan đi tơi bên cạnh bản đồ dùng cây thước không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay chỉ về phần phía tây của lãnh địa nói.
“Các ngươi sẽ chia thành sáu đội năm đội hai mươi người và một đội mười hai người tiến hành tìm kiếm và tiêu diệt toàn bộ lũ c·ướp trong khu vực này, đã rõ chưa?”
“Báo cáo.”
Giáo quan vừa nói xong một binh sĩ đã không nhìn được giơ tay lên muốn phát biểu.
“Hạ sĩ ngươi có thắc mắc gì?”
“Báo cáo tại sao lại có một nhóm chỉ mười hai người?”
Giáo quan nở một nụ cười quan sát những người khác, tuy bọn họ đều đang đứng nghiêm nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không dấu được tò mò.
“Các ngươi hẳn cũng cảm thấy chuyện này rất bất công, đặc biệt là những người có thể sẽ tham gia vào đội mười hai người kia.”
Giáo quan đi một vòng quanh trước mặt toàn bộ sau đó hắn nở một nụ cười ai cũng muốn đấm nói.
“Bởi vì chúng ta không chia đều được nên mới quyết định như vậy, thế thôi!”
Diệp Anh thực sự rất muốn đấm nát mặt tên giáo quan này, nhưng hắn chỉ có thể nhịn chưa nói đến đây là cấp trên của hắn vị giáo quan này còn là hiệp sĩ bên cạnh hoàng tử điện hạ cũng khiến Diệp Anh không có dũng khí làm việc đấy.
“Các binh sĩ, bởi vì đội của các ngươi không đầy đủ nên chúng ta đã sắp xếp lại. Trở về và làm quen với đội của mình chúng ta đã phân công rõ ràng khu vực phụ trách của các ngươi, hãy xây dựng một kế hoạch tác chiến rõ ràng. Xây dựng kế hoạch thế nào hẳn các ngươi đã biết, đây cũng là một bài kiểm tra. Giải tán!”