Sát Thần

Chương 297




Phía tây nam Nhật đảo có một trang viên yên tĩnh đặc biệt xây bằng gạch hồng, trang viên này vốn thuộc về một vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Tam Thần Giáo, đáng tiếc vị trưởng lão đó tu luyện tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận để thần hồn câu diệt cho nên nơi này trở thành nơi vô chủ.

Trang viên chiếm diện tích ba mươi mẫu, hòn non bộ hồ nước nhỏ trong sân nên có cũng có, có khoảng mười tòa lầu gác đủ loại, người hầu tỳ nữ quanh năm sống ở đây quét dọn nơi này sạch sẽ không dính một hạt bụi.

Ở Tam Thần Giáo, phòng ốc dùng để chiêu đãi khách nhân dựa theo thân phận của khách phân thành các cấp khác nhau.

Tòa trang viên này trong số các phòng khách của Tam Thần Giáo được xem như là loại cao nhất, chỉ có nhân vật thủ lĩnh của các thế lực đến mới được ở đây, trưởng lão hộ pháp bình thường đều không có tư cách vào ở.

Thạch Nham và ba người Dịch Thiên Mạc đến nơi này, nhìn ngắm các trụ gỗ được chạm trổ hoa văn bên cạnh, bàn ghế đồ dùng đẹp tinh xảo, cách bố trí phong phú đa dạng, trong lòng thầm khen ngợi, kinh ngạc mãi một hồi vì sự xa hoa của Tam Thần Giáo.

Những người hầu thì diện mạo anh tuấn, còn có các nha đầu xinh tươi khoảnh 14 15 tuổi, ăm mặc mát mẻ để lộ cánh tay và bụng, nước da bánh mật khỏe khoắn, tay cầm đĩa bạc bên trên chất đầy hoa quả tươi sáng bóng, vẻ mặt cung kính đi đến, nâng cao đĩa trái cây lên.

Thạch Nham mới vừa ngồi xuống trong một phòng khách rộng rãi thì thấy trước mặt xuất hiện bảy thiếu nữ tuổi còn rất nhỏ, ai cũng xinh đẹp đáng yêu, bận ngược bận xuôi mang lên loại trái cây điểm tâm đặt xuống.

- Nơi này chính là một trong những căn nhà tiếp đãi khách cao quý nhất của Tam Thần Giáo, ngay cả lần trước ta cùng thúc thúc tới đây cũng không có tư cách vào ở đây. Bây giờ chính là lúc Tam Thần Giáo đón nhiều khách quý nhất, ta còn tưởng rằng đãi ngộ lần này của ta chắc phải kém hơn, nào có ngờ Lý Phúc kia lại đưa chúng ta đến thẳng nơi này, quả là không thể tin được.

Tào Chỉ Lam ngồi đối diện Thạch Nham, bàn tay ngọc đang ngắt lấy một quả nho sáng bóng cúi đầu lột vỏ, không hề nhìn hắn nhưng miệng lại nhỏ giọng thì thầm.

- Nhất định là Lý Phúc nể mặt Tào gia của cô.

Thạch Lam hờ hững cắn quả lê thủy tinh* trong tay, thuận miệng nói: ( NB: chắc tên gọi lê ở dị giới chứ ko phải trái lê bằng thủy tinh ở TĐ )

- Không phải cô từng nói thực lực của Tào gia ở Vô Tận hải đủ để xếp tốp ba sao?

- Điều này không phải là ta tự đại.

Tào Chỉ Lam gật đầu, đôi môi đỏ mọng nhai quả nho nuốt xuống bụng, sau đó mới mỉm cười ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hàm chứa đầy ẩn ý khác lạ

- Nếu trưởng bối của Tào gia đến, được đón vào ở đây là điều đương nhiên. Nhưng vai vế của ta với ngươi quá thấp, lẽ ra không thể vào ở đây được. Lý Phúc đó trên đường đi đến đây thoạt nhìn dường như luôn để ý đến ta, nhưng ta biết rằng hắn chỉ nói chuyện với ta cho có lệ, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào một người nào đó.

Đôi mắt trong sáng của mỹ nhân chăm chú nhìn vào Thạch Nham, nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ

- Ta chỉ tò mò, từ đầu tới cuối ông ta chưa hề hỏi thân phận của ngươi, vì sao lúc tiếp đãi ngươi lại cẩn thận từng ly từng tí hơn cả khi tiếp đãi một vị cao thủ Thiên Vị chứ? Thậm chí, ông ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt ngươi, chỉ dám ở sau lưng lén lút nhìn ngươi, tại sao lại có sự kính sợ như thế chứ?

Nhún vai, Thạch Nham chỉ ba người Dịch Thiên Mạc nói:

- Có lẽ ông ta phát hiện ra cảnh giới thật sự của bọn họ.

Mỹ nhân mỉm cười lắc đầu

- Khi Võ Giả Thần cảnh cố ý ẩn giấu khí tức, lúc không sử dụng lực lượng Thần cảnh thì ngay cả Võ Giả cùng cảnh giới cũng rất khó phát hiện được, sao ông ta có thể cảm ứng được? Nhất là, ba vị này rất ao hiểm linh hồn áo nghĩa, họ cố ý ẩn giấu khí tức thì e là ngay cả Võ Giả cảnh giới cao hơn cũng khó biết được tu vi thực sự của bọn họ.

Thạch Nham ngạc nhiên, sau đó lắc đầu cười cười không giải thích thêm.

Tào Chỉ Lam thấy hắn không trả lời bèn hung dữ trừng mắt liếc nhìn hắn, bỗng đứng lên bực mình nói:

- Ta đi tới chân núi Thánh Quang sơn đây, ngươi có muốn đi cùng không?

Thạch Nham lắc đầu.

- Nhật đảo có hình tròn, các phòng dành cho khách đều ở rìa đảo. Còn dưới chân núi Thánh Quang sơn là nơi thú vị nhất Nhật đảo, có suối nước nóng Thánh Quang nổi tiếng nhất, có những căn lầu dành cho việc tự do trao đổi các loại nguyên liệu tu luyện và bí bảo, còn có các loại đặc sản của vùng lân cận...

Thấy bộ dạng không có hứng thú của hắn, tâm hồn thiếu nữ của Tào Chỉ Lam thấy chán nản kể rõ tỉ mỉ những nơi thú vị ở đó.

Thạch Nham vẫn lắc đầu cười nhạt, vung tay thúc giục nói:

- Cô đi trước đi, nói không chừng ta nổi hứng sẽ đến đó tìm cô. À, cô cần nhớ rằng chúng ta đã lưu lại cấm chế trên người cô, trước khi Tào gia chưa trả tiền chuộc thì cô cũng đừng nê làm ra chuyện không khôn ngoan.

- Ngươi đừng lúc nào cũng nhắc nhở ta được không?

Tào Chỉ Lam thầm hận.

- Ta sợ cô gặp hoàn cảnh quen thuộc sẽ quên mất trói buộc trên người, ha ha, không có ý gì khác đâu, cô đi đi.

Tào Chỉ Lam liếc xéo hắn, thân hình nổ bật như một đóa hoa tươi xinh đẹp màu tím nở rộ, ung dung lướt đi theo tiếng thủy tinh va chạm nơi tà váy.

Tào Chỉ Lam vừa đi, sắc mặt Thạch Nham bỗng trầm lại đột nhiên đứng khỏi ghế.

Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của ba người Dịch Thiên Mạc, hắn ngồi thẳng xuống đất đồng thời ngay lập tức thả ra thần thức âm thầm cảm ứng quan sát cái gì đó.

Ba người Dịch Thiên Mạc ngạc nhiên, ngẩn ra một lúc liền ngưng tụ một kết giới cấm chế đặc biệt ở trong phòng để ngăn ngừa kẻ lạ xông vào.

Những luồng linh hồn dao động kỳ diệu từ trong thân thể Thạch Nham truyền ra, luồng dao động này vô cùng kỳ dị, mang theo các loại cảm xúc có ý niệm rất nhỏ bé.

Ba người Dịch Thiên Mạc đều là nhân vật đại sư về linh hồn, chú ý theo dõi một lát thì bọn họ phát luồng dao động thần thức của Thạch Nham hình đang như nhận lấy tin tức nào đó, lại như đang truyền đi tin tức, thật quái lạ.

Năm phút sau.

Thạch Nham chầm rãi mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp lặng lẽ đứng lên, trầm ngâm một lúc bỗng nói:

- Theo ta đến một nơi.

- Được.

Ba người Dịch Thiên Mạc cùng gật đầu nhưng không chủ động hỏi gì.

- Không biết vì sao mà sau khi đến đây ta cảm ứng được có hai gia hỏa luôn kêu gọi ta...

Nhíu chặt mày, Thạch Nham nghĩ kỹ mới nói

- Hai gia hỏa đó hình như mới mở linh trí, linh hồn còn rất ngây ngô. Bên trong hồn phách hình như thiếu các loại tình cảm của sinh mệnh cấp cao, vô cùng đơn thuần trực tiếp nhưng lại không ngừng phát ra tình cảm thân thiết dựa dẫm ta, thật sự là khó hiểu nỗi.

Ba người Dịch Thiên Mạc liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt cũng hơi mơ màng không thể hiểu được cảm giác của hắn.

- Dường như ta có quen bọn chúng, hình như đã từng gặp bọn chúng ở nơi đâu đó nhưng ta suy nghĩ kỹ lại cũng không nhớ ra được.

Thạch Nham lắc đầu, mặt ủ mày chau

- Cảm giác thật cổ quái, thật bất thường, có lẽ vẫn đến nơi đó xem thử sao, nếu không chỉ dựa vào cảm ứng e là không thể thu được gì.

Ba người Dịch Thiên Mạc gật đầu lần nữa.

Theo Thạch Nham ra hiệu, ba người Dịch Thiên Mạc thu lại kết giới cấm chế, dặn dò quản gia trông coi trang viên này. Một nhóm bốn người ra khỏi trang viên đi về hướng Tây của Nhật đảo.

"Két két! Két két!"

Trong thạch thất có âm khí dày đặc, hai quan tài âm mộc phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.

Thiên thi trong quan tài hình như đang dùng móng tay dài sắc nhọn cào vào nắp quan tài, giống như muốn để mở nắp quan tài đi ra.

Doãn Hải lúc này không có ở đây, ông ta được giáo chủ của Thi Thần Giáo triệu tập đi cùng với trưởng lão khác đi đến nghe phân phó của giáo chủ.

Mật thất có âmm khí và thì khí lượn lờ, đây là hầm ngâm lạnh lẽ sâu mười mét trong lòng đất lạnh lẽo, ánh đèn thì u ám.

Lúc này trong mật thất chỉ có đồ đệ của Doãn Hải đang ngủ gà ngủ gật, hắn tựa trên giường gỗ ở đằng xa đang cưỡi mây ngao du.

Tiếng vang trong quan tài âm mộc càng lúc càng lớn, dần dần âm thanh đó to đến mức khiến hắn khó ngủ say tiếp nên hắn giật mình tỉnh lại.

Thanh niên này hoảng sợ biến sắc, nhìn chằm chằm vào hai quan tài âm mộc trong năm giây bỗng nhiên tái mặt vộ vàng chạy đi, hình như là đi tìm Doãn Hải.

"Rắc rắc!"

Một móng vuốt trắng bệch sắc bén bỗng thò ra khỏi nắp một quan tài, sau đó nắp quan tài bị phá vỡ hất tung. Thiên thi nam từng bị Thạch Nham khống chế ở bãi chôn xác số 93 cứ như thế chầm chậm ngồi dậy.

Trong hai hốc mắt trống rỗng của nó lóe lên rất nhiều điểm sáng kỳ dị, nhìn kỹ thì đúng là có hình dạng của Sinh Ấn trong Sinh Tử Ấn của Thạch Nham.

Những khối Sinh Ấn tý hon lóe sáng trong con mắt dần rõ ràng hơn. Một loại lực lượng khó có thể diễn tả bằng lời hình như đang lặng lẽ sinh ra, đang xảy ra kỳ tích gì đó...

"Rắc rắc!"

Trong quan tài âm mộc còn lại, Thiên thi nữ cũng ngồi dậy. Sâu trong con mắt trống rỗng cũng lóe lên tia sáng kỳ dị, làn da trắng bệch của nó dần dần phát ra vẻ sáng bóng, thân thể tựa như một lần nữa có được sức sống.

Những bụi cây um tùm rải rác khắp Nhật đảo, trên đảo bốn phía thông suốt, có các con đường lớn lát đá xanh.

Rất nhiều Võ Giả đến từ các hải vực khắp nơi tụm ba tụm năm dạo chơi chung quanh, đa số đều là đi về hướng Thánh Quang sơn, trong miệng thì thầm to nhỏ, nụ cười ám muội.

Thạch Nham nhíu mày, dưới ánh mặt trời chhói chang nhưng thân thể lại hơi âm u lạnh lẽo.

Hắn đã vô ý hấp thu một phần hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm, khiến di chuyển toàn thân. Trên Nhật đảo nóng rực mà cả người hắn mát lạnh như băng, có chút tương tự như một vài giáo đồ lợi hại của Thi Thần Giáo, khiến cho người khác có cảm giác hắn âm trầm khó có thể tiếp cận.

Ba người Dịch Thiên Mạc tu luyện đều là loại công pháp âm nhu, thêm vào kết cấu thân thể khác với nhân loại, người nào cũng sắc mặt tái nhợt, trên người tự nhiên tỏa ra khí tức lạnh lẽo âm trầm.

Bốn người này trên đường đi, sức nóng quanh thân thể đều tự động bị đẩy ra, ngay cả ánh mặt trời chói chang dường như cũng không thể chiếu lên thân thể bọn họ.

Rất nhiều Võ Giả trên đường một khi đến gần bọn họ quá mười mét lập tức toàn thân run rẩy, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng theo bản năng tránh xa bọn họ, trên mặt lộ ra biểu cảm căm ghét kèm theo sợ hãi.

Bọn họ cho rằng nhóm bốn người Thạch Nham chính là giáo đồ cao cấp của Thi Thần Giáo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ở Vô Tận hải, chỉ có giáo đồ của Thi Thần Giáo mới tu luyện bí pháp âm hàn như thế, cho dù là mùa hè thì người nào cũng toàn thân lạnh lẽo, mặc áo bào dày cộm, bộ dạng như nói rằng người sống đừng lại gần.

Thi Thần Giáo không phải là thế lực lợi hại nhất ở Vô Tận hải nhưng lại là một thế lực thần bí nhất, khiến cho rất nhiều Võ Giả kinh sợ khiếp đảm.

Nếu không cần thiết, Võ Giả bình thường chưa bao giờ muốn qua lại với giáo đồ của Thi Thần Giáo. Đây là kháng cự theo bản năng, mọi người đều có tiềm thức sợ hãi Thi Thần Giáo, sợ hãi một ngày nào đó sẽ bị bọn họ luyện chế thành thi nô.

Hai luồng khí tức linh hồn mơ hồ từ đằng xa truyền lại, lặng lẽ đi vào thức hải của Thạch Nham. Trôi nổi bồng bềnh trong thức hải của hắn nhưng không được chủ hồn hắn đón nhận.

Hai luồng khí tức linh hồn này là nhắm đến hắn, không có chút ác ý, không có chút khí tức công kích nào, chỉ có sự vui mừng muốn nói.

Bởi vì hai luồng khí tức ẩn nấp này vốn mơ hồ, thêm vào trực tiếp hướng đến hắn cho nên ngay cả ba người Dịch Thiên Mạc tu vi linh hồn tinh thâm cũng chỉ vì ở gần hắn mới có thể mơ hồ cảm ứng được chút ít. Người khác tuyệt đối không thể phát hiện ra được.

Hai luồng khí tức di chuyển trong thức hải được hắn dùng chủ hồn âm thầm khống chế, lặng lẽ cảm ứng ý niệm đơn thuần trong đó, muốn thông qua hai luồng ý niệm ý này để biết được thân phận và lai lịch của đối phương.

Nhưng hai luồng khí tức này quá mơ hồ, người phát đi hiển nhiên không hiểu được cách vận dụng lực lượng linh hồn. Ngay cả việc gia tăng linh hồn ý niệm cũng không biết. Thạch Nham mặc dù rất dụng tâm cảm ứng nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Ngũ ma trong thức hải lại khá hứng thú với hai luồng khí tức này, như hung thần muốn lôi kéo nuốt lấy nhưng bị chủ hồn của hắn áp ngăn chặn, vẫn không thể thành công.

- Rốt cuộc là ai chứ?

Thạch Nham rất nghi hoặc, nhíu chặt mày, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Thạch Nham thu lại những ý nghĩa nghi hoặc trong đầu ngẩng đầu nhìn về phía trước, hai mắt khẽ nheo lại, khóe miệng bỗng tạo thành một đường cong lạnh lùng vô tình.

Phía trước là một đám nam nữ cười cười nói nói đối diện đi tới, xem ra đang có tâm tình rất tốt.

Một nữ nhân lẳng lơ thân mặc váy lụa mỏng màu đỏ, vùng sáng trắng như tuyết dưới lớp lụa mỏng rất chói mắt.

Nữ nhân mang nụ cười quyến rũ, mặt xinh như hoa đào, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh đầy vẻ khát tình, giống như vừa được mây mưa nên bộ dạng rất thỏa mãn.

Bên cạnh nàng ta là một tên béo mặt đầy mỡ, mắt nhỏ như hạt đậu, mặt mày hớn hở, trong lúc nói chuyện thịt mỡ toàn thân rung lên. Trên ngón tay to mập của hắn mang đủ loại nhẫn đá quý đủ màu sắc. Mỗi một chiếc nhẫn đều là Huyễn Không giới có công dụng trữ vật, không biết đã cất chứa bao nhiêu kỳ trân dị bảo.

Một văn sĩ trung niên mặc áo xanh với vẻ mặt lạnh lùng, bề ngoài hung ác nham hiểm chắp tay sau lưng vừa đi vừa suy nghĩ gì đó.

Bảy nam nữ tu vi cao thấp không đều, thân mặc trang phục khác nhau theo sau ba người này, vẻ mặt cung kính vừa nhỏ giọng bàn tán gì đó vừa âm thầm quan sát ba người đối diện, sợ là âm thanh của mình quá cao sẽ bị ba người phía trước trách mắng.

Ba người dẫn đầu cười cười nói nói, từ từ đến gần bốn người Thạch Nham đối diện.

Nữ nhân lẳng lơ trước mặt vô ý liếc mắt nhìn Thạch Nham rồi lập tức quay đầu tiếp tục cười nói với tên mập bên cạnh, nhưng nàng ta vừa đi được mấy bước như là đột nhiên nhớ ra gì đó đột nhiên nhìn lại Thạch Nham sau đó chìa ngón tay sơn hết móng tay chỉ về hướng Thạch Nham đằng xa kinh ngạc nói:

- Ngươi, ngươi là tiểu tử đó?

Mấy ngày nay Doãn Hải không ngừng phái đệ tử đến chỗ nàng hỏi thăm tin tức, hình bóng của Thạch Nham thỉnh thoảng cũng thoáng hiện lên trong đầu ả. Bất thình lình đột nhiên nhìn thấy ở Nhật đảo của Tam Thần Giáo, nàng lập tức nhớ ra nhgay.

- Sư hộ pháp, đã lâu không gặp!

Thạch Nham nhếch miệng cười hì hì.

Người phụ nữ lẳng lơ chính là Sư Nguyệt Như của Âm Dương Động Thiên.

Lúc đầu hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên bị kẹt ở đảo hoang đã lên một chiếc thuyền sắt của Âm Dương Động Thiên, từng giao tiếp với Sư Nguyệt Như một thời gian. Bởi vì từ chối trở bề tôi dưới váy nữ nhân này mà hắn bị ả cùng Lý Trang liên thủ hãm hại, thiếu chút nữa trở thành thi nô của Thi Thần Giáo.

Tên béo bên cạnh Tùy Nguyệt Như chính là trưởng lão Trần Phong của Linh Bảo Động Thiên, văn sĩ áo xanh hung ác nham hiểm chính là Đông Phương Hạp.

Khi ở Môn La đảo, vì Huyền Băng Hàn Diễm hắn từng chịu thiệt trong tay Trần Phong, Đông Phương Hạp, nếu không phải hắn phúc lớn mạng lớn cũng thiếu chút nữa đã bị hai người này hại chết.

Đôi mắt Thạch Nham khẽ nheo lại, vẻ mặt thật quỷ dị khó đoán, mỉm cười hì hì.