Sát Thần

Chương 296




Thạch Nham đứng chắp tay sau lưng trên một chiếc xe kéo bằng thủy tinh chỉ thuần màu tím, ba vị thống lĩnh Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba của Âm Mị tộc ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Tào Chỉ Lam mặc một chiếc váy lụa tím, góc áo đính đầy trang sức bằng thủy tinh, đôi mắt đẹp trong veo như đá quý sóng vai với Thạch Nham nhìn về nơi xa, váy lụa của nàng đón ngọn gió thổi phần phật, trang sức bằng thủy tinh nơi tà váy chạm vào nhau phát ra tiếng trong trẻo khá vui tai.

Loại bí bảo phi hành này tên là "Tử Tinh Phi Liên" giống như một chiếc kiệu rộng lớn không có nóc, dưới ánh mặt trời tinh xảo tuyệt đẹp phát ra ra ánh sáng tím rực rỡ.

Tử Tinh Phi Liên là do Tào gia dùng ba trăm khối Tử thủy tinh chứa đầy linh khí hiếm thấy, thêm bảy loại tinh thạch, tinh thiết và kim ngân rèn thành.

Tử Tinh Phi Liên tổng cộng có ba chiếc đều nằm trong tay những nhân vật quan trọng nhất của Tào gia, vừa khéo Tào Chỉ Lam có một chiếc.

Xuất phát từ Tuyết Long đảo, Thạch Nham vốn định để Dịch Thiên Mạc mang theo Tào Chỉ Lam bay đi, không ngờ nàng ta chỉ mỉm cười, Huyễn Không giới lóe lên một tia sáng tím lấy ra Tử Tinh Phi Liên này, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên trên. Sau khi khởi động Phi Liên bay lên, tốc độ còn nhanh hơn cả tưởng tượng của Thạch Nham.

Ngay cả Dịch Thiên Mạc nhìn tốc độ của Phi Liên cũng tự than thở không bằng, nói tốc độ Phi Liên này bay còn nhanh hơn ông ta còn nhanh hơn một chút.

Bởi vậy, Thạch Nham vốn định để Dịch Thiên Mạc mang đi lập tức thay đổi chủ ý, được lời mời của Tào Chỉ Lam không khách khí đi lên Phi Liên, nghĩ ngợi một lúc lại mang theo Tạp Ba, Yết Mãnh cùng đi đến Nhật đảo của Tam Thần Giáo.

- Sắp đến rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tào Chỉ Lam vận váy lụa tím phối hợp với Tử Tinh Phi Liên, dưới ánh sáng tím rực rỡ nàng tựa như một tiên tử mơ ảo, khiến cho người khác có cảm giác đẹp rạng rỡ đến mức không chân thật.

Thạch Nham liếc mắt nhìn nàng ta rồi trong lòng thầm khen, không thể không thừa nhận nữ nhân này quả là mỹ nhân nổi bật nhất, khí chất và dung mạo đều đạt đến đứng đầu, không hề thua kém Hạ Tâm Nghiên chút nào.

- Ta đẹp không?

Tào Chỉ Lam tươi cười, trong mắt đẹp mênh mông sóng biếc, tựa như đang toát lên phong cảnh quyến rũ nhất của Vô Tận hải, khiến người khác không thể kìm được hãm sâu vào bên trong, không muốn tỉnh lại.

- Đẹp.

Thạch Nham nhếch miệng cười rạng rỡ, không có tỏ vẻ nói:

- Trong số những nữ nhân ta biết, dung mạo của cô là số một số hai, chỉ cần liếc nhìn là khắc sâu trong lòng, rất khó quên được.

- Vậy ngươi hãy cưới ta đi.

Đôi mắt sáng của người đẹp cong thành hình trăng khuyết, vẻ tươi cười trên mặt làm say đắm lòng người:

- Cưới ta rồi, không những ngươi có được minh hữu vững chắc là Tào gia, cũng thu được một mỹ nữ được mọi người ao ước, bất kể như thế nào, người cũng đều không thiệt.

- Chuyện cưới vợ sinh con trách nhiệm rất nặng.

Vẻ mặt Thạch Nham như cực kỳ căm ghét chuyện này, lắc lắc đầu sau đó đột nhiên cười:

- Nhưng mà, nếu cô muốn chơi đùa với thì ta cũng không ngại đâu, trái lại ta còn vô cùng hoan nghênh. Cô biết là ta thực sự rất thích được mỹ nữ ôm ấp thương nhớ. Chỉ cần cô muốn, trên một phương diện nào đó ….. ta có thể sẽ khiến cho cô cực kỳ hài lòng.

Ánh mắt nóng bỏng trần trụi của Thạch Nham bạo gan quét khắp trên thân thể nàng ta, ý tứ trong ánh mắt chỉ cần là nữ nhân thì trong lòng đều hiểu rõ.

Tào Chỉ Lam chán nản, xấu hổ trừng mắt liếc xéo Thạch Nham, oán hận nói:

- Muốn chiếm tiện nghi của ta thì quang minh chính đại cưới ta về, nếu không đừng mong nghĩ đến!

Lắc đầu, Thạch Nham cười rất ái muội, không tiếp tục nói thêm mà dồn toàn bộ sự chú ý trên ba hòn đảo vừa lọt vào tầm mắt.

Giữa đại dương bao la, ba hòn đảo lần lượt hình tròn, hình trăng khuyết, hình thoi phân bố theo hình tam giác. Từ trên không nhìn xuống, ba hòn đảo như những viên ngọc bích được khảm vào mặt biển, vẻ đẹp đến mức làm người khác phải liếc nhìn.

- Hình tròn là Nhật đảo, hình trăng khuyết là Nguyệt đảo, hình thoi là Tinh đảo.

Tào Chỉ Lam thấy hắn chú ý phía trước thì nhỏ giọng giới thiệu:

- Nguyệt đảo và Tinh đảo đang trong tình trạng phong bế, ngay cả giáo đồ của Tam Thần Giáo cũng không được phép tùy tiện bước vào, người ngoài càng không thể lên đảo. Tam Thần Giáo mấy đời nay đều không có xuất hiện Nguyệt thần, Tinh thần cho nên Nguyệt đảo và Tinh đảo luôn ở trong tình trạng không ai quản lý, nhưng mà có lời đồn là dường như năm năm trước Nguyệt đảo có ánh trăng xoay chuyển, hình như có người mang Ngân Nguyệt Võ Hồn xuất hiện. Lời đồn chỉ là lời đồn, bởi vì Tam Thần Giáo che giấu tin tức quá tốt, đến nay cũng không biết tin tức là thật hay giả.

- Tin tức là thật.

Thạch Nham nhíu hàng lông mày, thản nhiên nói:

- Người đó, ta từng gặp qua...

Đôi mắt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam bỗng sáng lên, cực kỳ kinh ngạc:

- Làm sao ngươi gặp được?

Thạch Nham cười cười, không hề giải thích.

- Thật không công bằng!

Tào Chỉ Lam mặt mày tức giận liếc xéo hắn, căm tức nói:

- Vấn đề ngươi hỏi ta đều trả lời nhưng mà ta hỏi ngươi cái gì ngươi cũng che giấu, điều này là sao!

- Đừng quên, cho đến bây giờ cô vẫn là nữ nô của ta, cô do ta dùng yêu tinh để đổi lấy, thỉnh thoảng ta trả lời cô một câu đã là ban ơn cho ngươi, cô còn muốn sao?

Thạch Nham cười như không cười nói.

- Đồ khốn!

Tào Chỉ Lam âm thầm nghiến răng, tức đến mức muốn thổ huyết.

Trên Nhật đảo bóng người lay động. Từng đám mây đỏ sậm trôi nổi trên bầu trời hòn đảo, năng lượng mặt trời bên trong những đám mây cực kỳ mãnh liệt, không ngừng truyền ra khí tức cực nóng.

Ánh mặt trời từ trên chín tầng trời chiếu xuống, những chùm ánh sáng như nước đổ vào trong những đám mây, dường như đã bị những đám mây đó hấp thụ lấy, hóa thành năng lượng kỳ lạ bên trong các đám mây đỏ sậm đó.

Những đám mây đó rải rác tạo thành một trận pháp kỳ dị huyền ảo khó mà phát hiện được.

Tử Tinh Phi Liên chưa tới gần vùng đó, giữa một đám mây bên trong đã có ba ngàn luồng năng lượng mặt trời nóng rực tỏa ra, hóa thành tấm lưới ánh sáng mặt trời chậm rãi hiện ra bên trong đám mây kia.

Vẻ mặt Tào Chỉ Lam không đổi sắc, ngón tay như ngọc thon dài nhẹ nhàng vỗ lên tay nắm của Phi Liên, Tử Tinh Phi Liên bỗng nhiên hạ xuống, chầm rãi hạ xuống Nhật đảo nhìn càng lúc càng rõ.

"Vù vù vù!"

Mấy chục vạn tia sáng mặt trời từ trong đám mây lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, đan thành một tấm lưới ánh sáng vô cùng kín kẽ, đã mơ hồ bao phủ toàn bộ Nhật đảo vào bên trong.

Tấm lưới ánh sáng mặt trời kia chỉ lóe lên rồi biến mất, đột nhiên thu lại toàn bộ vào trong đám mây.

Nhưng mà năng lượng dao động khổng lồ hiện ra giữa đám mấy trong chốc lát đã cho ba người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh đều bị chấn động, đều từ trong trạng thái dưỡng thần tỉnh lại, đều có vẻ mặt ngạc nhiên.

- Dao động năng lượng thật mạnh mẽ.

Dịch Thiên Mạc khẽ biến sắc, nghiêm túc nói:

- Năng lượng dao động bao phủ phía trên hòn đảo này còn mạnh hơn gấp mười lần thiên địa linh khí trên Tuyết Long sơn hiện tại! Lực lượng phòng ngực mạnh như thế này thì sợ là cho dù là cao thủ Thần cảnh cũng khó phá vỡ được.

- Năm trăm năm trước từng có ba Võ Giả cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên bảy ngày bảy đêm toàn lực bắn phá cũng chưa thể phá vỡ Đại Nhật Thánh Quang Thiên Mạc phía trên Nhật đảo. Mấy ngàn năm nay Đại Nhật Thánh Quang Thiên Mạc phía trên Nhật đảo cũng chỉ bị phá vỡ ba lần.

Tào Chỉ Lam nghiêm túc nói.

- Lợi hại như vậy mà vẫn bị phá vỡ ba lần, thế lực nào mạnh mẽ như vậy?

Tạp Ba kinh ngạc nói.

- Nói chính xác là bị ba người phá vỡ.

Lông màyTào Chỉ Lam hơi nhíu lại, sau đó bỗng mỉm cười, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thạch Nham rồi ngậm miệng không nói nữa.

Dáng vẻ Thạch Nham đang chăm chú lắng nghe, nhìn thấy nàng ta đột nhiên không nói nữa nên khuôn mặt hơi nheo lại, lập tức bật cười khanh khách lắc đầu, không có hỏi nữa.

Tạp Ba hừ lạnh một tiếng, trong mắt lấp lóe tia sáng hung tợn, căm hận trừng mắt liếc xéo nàng rồi cũng im lặng không lên tiếng.

Tử Tinh Phi Liên chầm chậm hạ xuống, từ từ đến gần Nhật đảo nhưng như vô ý lại như có ý tránh khỏi đám mây hồng trôi nổi trên đỉnh đầu, tựa như biết được phạm vi phòng ngự của đám mây đó.

Một bóng người cao lớn bỗng từ Nhật đảo bên dưới bay đến. Không lâu sau đã xuất hiện tại chỗ trước Phi Liên mười mét.

Đó là một vị Võ Giả trung niên thân mặc áo bào của Tam Thần Giáo có tu vi cảnh giới Thiên Vị.

Người này tai to mặt lớn, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, trong hai tay ông ta có ánh lửa rực rỡ bay lượn hỗn loạn, mở ra kết giới vô hình nào đó ở trước mặt ra, từ xa hướng về Tào Chỉ Lam cười to ha ha:

- Là Tào tiểu thư sao?

Tào Chỉ Lam ở đằng xa mỉm cười gật đầu.

- Mời vào trong.

Võ Giả này vẻ mặt trang nghiêm, khẽ khom mình làm động tác mời vào.

Tào Chỉ Lam mỉm cười không nói, âm thầm thúc giục Tử Tinh Phi Liên, dựa theo chỉ dẫn của vị Võ Giả cảnh giới Thiên Vị này đưa Tử Tinh Phi Liên bay vào vùng trời của Nhật đảo, lại đi theo sự dẫn đường của người này đi tới giữa những toà lầu đỏ thẫm ở hướng tây nam Nhật đảo.

- Sáng sớm ngày kia, hội nghị sẽ chính thức cử cành ở Đại Nhật Thần điện, tiểu thư là người đầu tiên của Tào gia đến, không biết Tào gia có còn phái người khác đến không?

Người này dẫn Tào Chỉ Lam đến một một trang viên tao nhã trang nghiêm yên tĩnh, nhã nhặn dò hỏi.

- Ta đến đây vẫn chưa nói với gia tộc, có lẽ Tào gia chúng ta sẽ còn có người đến.

Tào Chỉ Lam cười cười, theo sự chỉ dẫn của người này trực tiếp đi đến trang viên yên tĩnh đó.

Thạch Nham tự nhiên sẽ không khách sáo, gật đầu với ba người Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba rồi cũng tự mình đi vào bên trong.

Bộ dáng vị Võ Giả cảnh giới Thiên Vị của Tam Thần Giáo này dường như không chú ý đến Thạch Nham, nhưng mà sau khi Thạch Nham quay lưng về phía hắn đi vào trong trang viên, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, sắc mặt trong chốc lát trở nên vô cùng kỳ lạ.

Sau khi chờ cho Thạch Nham và Tào Chỉ Lam đi vào trong trang viên, người này ôm ngực, sắc mặt đỏ ửng lên, ngực không ngừng chấn động, tựa như tim muốn nhảy ra ngoài.

- Không thể, điều này sao có thể...

Rất lâu sau, ông ta mới ổn định được nóng bức trong thân thể, thần sắc như không thể tin

- Trong thân thể hắn sao có thể có Võ Hồn cùng hệ cấp bậc cao hơn ta, Võ Hồn của hắn lại dẫn đến sự cộng hưởng của thân thể ta, khiến ta không thể có được chút ý nghĩ phản kháng...

Ông ta đứng đó sắc mặt liên tục biến đổi, lúc lâu sau mới vội vàng rời đi.

Nửa giờ sau, ông ta qua một người bẩm báo đi vào bên trong một gian mật thất do Hỏa Kỳ Lân canh giữ, sau khi bái lễ xong với dáng vẻ cung kính nói:

- Giáo chủ, người mà ngài bảo chúng tôi chú ý, vừa mới đi vào Nhật đảo...

Toàn thân Đường Uyên Nam có ánh sáng mặt trời xoay chuyển, những vòng ánh sáng mặt trời từ phía sau đầu ông ta liên tục lan tỏa ra, quả thật giống hệt vị thần mặt trời, tỏa ra hào quang vạn trượng.

Nghe được bẩm báo, sắc mặt Đường Uyên Nam không đổi, chỉ có ánh sáng trên mặt đang chầm chậm rút đi

- Ngươi cảm giác được gì?

- Lúc đối mặt với hắn, Võ Hồn trong thân thể tôi sinh ra cộng hưởng, lại khiến cho tôi sinh ra có cảm giác kỳ dị không tự chủ được muốn quỳ bái mà khi đối diện giáo chủ mới có, chẳng qua loại cảm giác đó không mạnh mẽ bằng lúc đối diện giáo chủ, nhưng tôi dám khẳng định tôi thật sự có cảm giác đó!

Đường Uyên Nam bỗng nhiên mở mắt, hai con ngươi như hai vầng mặt trời, ánh sáng chói mắt như kim đâm vào mắt người khác.