Hứa Mộc Thâm từ trong phòng đi ra, liên tục đi nhanh về phía trước.
Anh không biết vừa rồi bản thân bị làm sao, lúc cô vừa hôn tới, anh vậy nhưng có cảm giác, có chút..
Khó có thể kháng cự.
anh trong lòng rất phiền muộn, khuôn mặt u ám.
Trên người đàn ông thở ra cảm xúc thô bạo, làm cho người lái xe, đều cảm giác được khủng bố.
Đi theo giám đốc lâu như vậy, chưa từng thấy anh tức giận như vậy bao giờ.
Nhưng mà...Mới vừa rồi còn tặng di động cho Hứa tiểu thư đó sao? Như thế nào lại tức giận rồi? Đang tự hỏi, Hứa Mộc Thâm liền lên xe.
Lái xe thở cũng không dám thở mạnh, sau đó nghe được anh nói một câu: "Đi quán bar." Tài xế ngây ngẩn cả người, nhìn di động của chính mình đang có bảy tám cuộc gọi từ thư kí công ty, vẫn là lấy dũng khí, trong lòng run sợ hỏi: "Giám đốc, phía công ty bên kia..." "Hội nghị dời đến ngày mai." Tài xế:...Tài xế một câu cũng không dám nói.
Trước khi tiếp quản công ty, đây vẫn là lần đầu tiên giám đốc vắng mặt trong cuộc họp hội nghị trọng đại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a? Đợi ở quán bar, Hứa Mộc Thâm không nói một lời, liền liên tục uống rượu.
Hình dáng cô gái hiện lên ở trước mắt.
Cô hoạt bát, thông minh.
Cô cũng tốt bụng, hồn nhiên.
Cô bướng bỉnh, kiên cường.
Cô tính tình không bình thường, khó nắm bắt.
Một hình dáng phụ nữ này, làm cho anh nhìn không thấu.
Hứa Mộc Thâm nắm chặt chén rượu.
Trước mắt anh hiện lên hình ảnh của ngày hôm nay, làm cho tâm anh đều xoắn lại thành một chỗ.
Sau đó anh mắng cô ấy, ánh mắt cô nhìn chằm chắm chính mình, mang theo đoạn tuyệt, xa cách.
Như kiểu từ nay về sau, cùng anh phân rõ ranh giới.
Không đúng...Hai người bọn họ vẫn rất xa cách, bất kể là ở thời điểm nào? anh nhìn ánh mắt của cô, luôn mang theo một chút giảo hoạt, còn mang theo một chút tín nhiệm.
Vậy mà một chút tín nhiệm đó, ngày hôm nay hoàn toàn tan rã.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng thêm buồn bực.
anh bưng chén rượu trước mắt, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Sâu trong nội tâm anh, thực ra rất mông cô không phải cái loại tiểu tam.
Nhưng là lúc đó cô với Giai Giai ở trong ghế tự mình thừa nhận, hơn nữa...Thật sự là không thể tưởng tượng được lý do, cô có thể cùng Giai Giai và Kim tiên sinh dây dưa một chỗ.
Đến tận lúc Ninh tà đến.
"....Tự xưng là chuyên gia khuyên nhủ...Tên là Tiễu Tiễu? anh tay nắm chén rượu khẽ run lên, nước rượu đều sánh ra ngoài.
Sau đó, anh lập tức ngẩng đầu, khiếp sợ nhì về phía Ninh Tà, một đôi mắt đen sâu thẳm, trong giọng nói có cảm giác có ba phần run rẩy, "Cậu nói cái gì?" Ninh Tà hoảng sợ.
anh sợ hãi lui về phía sau: "Tôi đi~tôi, tôi dám đùa giỡn lúc cậu không khỏe?" Hứa Mộc Thâm nhìn anh, "Vụ án kia." Ninh Tà sửng sốt, "A?" "Tên gọi là gì?" Ninh Tà phản ứng trong chốc lát, lúc này mới ý thức được, "Hứa Tiễu Tiễu a! Là chuyên gia khuyên nhủ tiểu tam rút lui." Một lời nói làm tỉnh cơn mê.
Hứa Tiểu Tiểu...Chuyên gia, khuyên, nhủ, tiểu, tam, rút, lui! Công việc này, tuy là lần đầu tiên nghe nói, nhưng trong một khoảnh khắc này, anh đột nhiên liền hiểu ra, hôm nay Hứa Tiễu Tiễu nhìn anh với ánh mắt.
Cái này là do trong lời nói của anh đem tới sự bị thương, khiếp sợ, kinh ngạc, không dám tin, rồi lại có chút ngang ngược, toàn thân dựng lên gai nhọn, ánh mắt chống cự.
Hứa Mộc Thâm lập tức đứng lên, "Cô ấy đang ở đâu?" Ninh Tà: "Cục cảnh sát a.
đang chờ người nộp tiền bảo lãnh?" Hứa Mộc Thâm không nói hai lời, áo khoác cũng không thèm lấy, đi thẳng ra ngoài cửa.
Ninh Tà:....
Haiz… anh sao lại đột nhiên bị cho leo cây rồi?