Nói cách khác, chuyện đánh người rất trẻ con, chắc canh phải trả một phần tiền bồi thường khổng lồ.
Cô bây giờ không có tiền.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn anh ta, bình tĩnh mở miệng: "Nghề nghiệp của tôi, là một chuyên gia khuyên nhủ tiểu tam rút lui, Được Kim tiên sinh mời, khuyên nhủ Giai Giai rút lui, vậy nên tôi không có khả năng đánh khách hàng của mình." Cảnh sát nghe nói như thế, nhất thời kinh ngạc đứng lên: "A?" - Cùng lúc đó, trong phòng bên cạnh của cục cảnh sát.
Một người đàn ông, mặc một thân cảnh phục, như là cố tình, áo sơ mi phía trong không có cài kín cúc áo, mặt trên ba cái cúc áo buông ra, lộ ra da thị màu lúa mì gợi cảm.
Đôi mắt sắc của anh hơi hơi híp, khóe môi mang theo ý cười, tựa vào trên ghế, đem chân để ở trên bàn, cầm đi động gọi điện thoại, âm thanh mang theo chút tà mị: "Tôi nói thật, cậu vậy mà lại gọi điện thoai cho tôi? Có phải là muốn tôi hay không?" Đối diện truyền đến âm thanh Hứa Mộc Thâm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Ninh Tà, chỗ cũ." Ninh Tà lập tức ngồi thẳng người, "Ông trời của tôi, cậu hôm nay còn mời tôi uống rượu? Mặt trời mọc phía tây sao? Cậu có chuyện gì buồn sao? "Đừng nói nhảm, tôi cho cậu nữa tiếng." Ninh Tà lập tức mở miệng: "OK! Coi như cậu lòng nóng như lửa đốt muốn gặp tôi, tôi sẽ lập tức đi tới.
Cậu đừng nóng vội, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi....
" Nói còn chưa xong, đầu dây bên kia lấp tức cúp điện thoại.
Ninh Tà bĩu môi, đứng lên, dáng người cao lớn, lộ ra một phần hơi thở bức bức người.
anh cầm lấy áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài, thì cửa có tiếng gõ.
"Mời vào." Có cảnh sát tiến vào, "Ninh đội trưởng, muốn đi ra ngoài sao?" "Tình nhân nhỏ không thể đợi được muốn gặp tôi, ôi, đều do tôi mị lực quá lớn." Cánh sát khóe miệng co rút, tay đưa văn kiện cho Ninh Tà: "Vụ án này có chút không biết xử lý thế nào, Ninh đội trưởng xem qua một chút.
Cô ấy nói cái gì mà chuyên gia khuyên nhủ tiểu tam rút lui....." Ninh Tà cầm lấy văn kiện, thu lại tác phong không đúng đắn vừa rồi, biến thành con người nghiêm túc.
anh nhanh chóng đem vụ án nhìn qua một lần, sau đó đem hồ sơ ném cho cảnh sát viên: "Nghề nghiệp này là cái gì? Nghe cùng chưa từng nghe qua, gạt người phải không? Hơn nữa nơi đây là cục cảnh sát, việc gì phải điều tra thân phận.
Mang Giai Giai này đi xét nghiêm vết thương, điều tra lấy chứng cớ, nếu thật sự là người này làm, vậy cứ thuân theo nước chảy đi, nếu không phải, thì giữ lại người." Cảnh sát viên gật đầu: "Vậy hiện tại, hai người kia phải làm sao bậy giờ?" Ninh Tà phất tay, "Bảo bọn họ kêu người đến nộp tiền bảo lãnh, sau đó chờ kết quả, có kết quả rồi nói sau." Cảnh sát viên đứng thẳng thân thể, "Phải." "Ôi trời, tôi phải nhanh lên, nếu không tiểu tình nhân không thấy toi lập tức muốn chết thì phải làm sao bây giờ?" Xử lý xong chính sự, Ninh Ta quay lại dáng vẻ không đứng đắn, vừa nói xong liền đi nhanh ra ngoài.
Lái xe trên đường, đi tới cái nơi gọi là "Chỗ cũ"--------quán bar tư nhân anh dừng xe đi vào.
Liếc mắt nhìn một cái, liền thấy Hứa Mộc Thâm ngồi ở một góc sáng sủa, đang buồn bực uống rượu.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng xa cách, mang theo bên mình một nỗi cô quạnh ngàn dặm.
Cậu ta là một người luôn luôn ngạo mạn, giờ phút này lại có vài phần cô đơn cùng khổ sở.
Ninh Tà bước tới, cởi áo khoác vứt trên ghế sô pha, "Ôi, Tôi không phải chỉ tới chậm một phút đồng hồ sao? Nhìn bộ dáng cậu bị vứt bỏ này..." Hứa Mộc Thâm thản nhiên nhướng mắt.
Lập tức anh không dám đùa giỡn nữa, hì hì cười giải thích, "Tôi đây là bị một cái vụ án vướng ở chân, nói cho cậu nghe, trên thế giới này đúng là loại nghề nghiệp nào cũng có! Ngày hôm nay nắm, cấu, cào một người phụ nữ khác, còn tự xưng là chuyên gia khuyên nhủ tiểu tam rút lui? Mà tên cũng thật kì quái, cùng họ với cậu, tên là gì nhỉ...Tiễu Tiễu?"