Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 79




Edit: Vy Mèo

Beta: Cy



Nhan Lộ Thanh lại ngồi lên xe đạp lần nữa.

Trong đầu cô toàn là mấy câu nói vừa rồi của Cố Từ, nên không chú ý đến rất nhiều người đang nhìn bọn họ, bao gồm cô bạn thân lớp bên cạnh vừa tách ra. 

Cô ngẩn người chăm chú nhìn con đường phía trước, phía sau đột nhiên có tiếng nói của Cố Từ truyền đến cách cô rất gần: “Tìm một nơi ăn cơm đi.”

“…” Nhan Lộ Thanh ngẩn ra một lúc rồi quay nửa đầu lại: “Buổi sáng không phải anh nói là muốn tôi…”

Cố Từ “Ừ” một tiếng, trong giọng nói của thiếu niên mang theo một chút giọng mũi như đã bị đóng băng từ lâu, anh nói như điều đương nhiên: “Bây giờ tôi muốn ở lại đây ăn cơm.”

Nhan Lộ Thanh: “Tại sao?”

Cố Từ: “Muốn thử.”

Cô bối rối: “Thử… cái gì?”

“Thử những thứ ở đây có bao nhiêu loại khác biệt.” Anh cười nói: “Nếu không làm sao mỗi lần đưa cô gì đó để ăn, thì dáng vẻ của cô ăn ngon đến nỗi như được lên trời vậy.”

Nhan Lộ Thanh lập tức không nói nên lời, hoàn toàn quay đầu lại nhìn anh: “…Ơ kìa, đó là bởi vì dì ở nhà anh nấu ăn thật sự rất ngon mà!!!”

Biên độ cô quay đầu lại hơi lớn nên đã khiến xe đạp có chút lắc lư. 

Nhưng Cố Từ nhanh chóng dùng một tay để ổn định tay lái, đưa tay còn lại đặt lên đỉnh đầu cô rồi nhẹ nhàng xoay lại.

“Biết rồi, ngồi vững đi.”

“…”

Mặc dù anh vẫn còn âm mũi, nhưng Nhan Lộ Thanh mơ hồ cảm thấy hành động quay đầu cô lại đó rất cool ngầu. 

Cô không nói gì cả, rồi lại nhìn ở phía trước lần nữa.

Ngoài địa danh ra, ở hai thế giới này gần giống nhau đến từng chi tiết như vậy, cô rõ ràng cũng không phải là người ngoài hành tinh, Cố Từ sẽ không thật sự cho rằng mình ở bên này đang ăn đồ ăn bất thường đó chứ.

“Tôi dẫn anh đi ăn.”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên nói, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng anh phải quay về nhà mặc áo khoác trước.”

*

Xung quanh trường trung học Hoài Du có hai quán ăn mà Nhan Lộ Thanh rất thích, cô nhìn Cố Từ mặc áo khoác dày của anh vào, sau đó chỉ Cố Từ đạp xe qua đó, để anh chọn một trong hai quán đó. 

Tóm lại là đồ ăn ở đây cũng không có gì lạ hết. 

Sau khi hai người ăn cơm xong, cô lại hưởng thụ dịch vụ đưa đón này lần nữa. Khi Cố Từ đưa cô đến trường học, Nhan Lộ Thanh nghĩ đến khung cảnh lúc tan học ở cổng trường vào ban đêm, sợ Cố Từ sẽ bị chặn lại nên cô nói: “Anh về nhà đi, buổi chiều sau khi tan học tôi với bạn học đi uống chút gì đó, muộn một chút tôi sẽ tự đi về.”

Cố Từ nhìn cô ba giây, không nói gì rồi gật đầu. 

Nhan Lộ Thanh đến trường rồi mới bắt đầu hối hận. 

Tại sao cô phải lắm lời thêm một câu đó chứ?

Thực ra cũng chính là ngày hôm nay. 

Ngày hôm nay ở bên Cố Từ là chủ nhật, mà ở bên cô là thứ hai nên anh không cần đi học, cho nên mới có cơ hội ngồi xe đạp của anh. 

Với lại không phải thứ hai nào cô cũng dậy trễ, rất có thể đây là lần đầu tiên cũng chính là lần cuối cùng được ngồi rồi.

Nhan Lộ Thanh ngồi trong lớp học càng nghĩ thì càng thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra rồi có hối hận cũng không có tác dụng gì. Cô nghĩ đến lời oán trách của Thu Noãn Lâm trước đó, nhân lúc tan học ngày hôm nay hẹn cô ấy đi uống trà sữa ở gần đây. 

Thu Noãn Lâm còn gọi thêm hai chị em khác trong lớp, tan học thì bốn người đi thẳng đến quán trà sữa, mỗi người một ly trà sữa rồi ngồi xuống nói chuyện.

Nội dung trò chuyện của tụi con gái với nhau khá là cố định, có lúc thì nói chuyện hóng hớt tin đồn nhảm, không hóng hớt thì hỏi chuyện của nhau, hóng hớt chuyện của đối phương.    

Lại là những chủ đề không bao giờ thay đổi như “Có đang thích ai không”, “Thích ai vậy”, “Thích người như thế nào”.

Nhan Lộ Thanh luôn có chút lơ đễnh, khi họ đang nói đến chuyện hóng hớt thì cô không tham gia, đến lúc bị hỏi tới thì cô bị Thu Noãn Lâm gõ một cái vào đầu. 

“Cưng à, đang hỏi cậu đó.” Cô ấy nói: “Cậu thích nam sinh như thế nào?”

Tháng đầu tiên khi Nhan Lộ Thanh học ở trường cấp ba cũng thường xuyên bị hỏi câu này. 

Huấn luyện quân sự là bước đầu để mọi người làm quen với nhau, lúc đó có một vài nam sinh ném cho cô cành ô-liu mập mờ, toàn bộ đều bị Nhan Lộ Thanh trực tiếp bẻ gãy. 

Còn có một người đã thông suốt, bây giờ đã thành bạn thân khác giới của cô rồi, thường xuyên không hiểu mà hỏi cô: “Rốt cuộc cậu thích người như thế nào?”

Dù cho ai hỏi thì thường Nhan Lộ Thanh đều trả lời rất qua loa. 

Khi đó Nhan Lộ Thanh cảm thấy rất kì lạ. 

Tại sao nhất định phải có người mình thích chứ? Còn phải có hình mẫu lý tưởng nữa sao? Cô chỉ muốn yêu bản thân cô thôi, cảm ơn. 

Nhưng bây giờ lại bị hỏi đến vấn đề này…

Cô phát hiện lại có một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí mình. 

Thường xuyên mỉm cười với đuôi mắt cong cong, mặc dù giống với mắt hoa đào nhưng hình dạng mắt nhìn đẹp hơn, tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng khuôn mặt đẹp đã đủ khiến mọi người kinh ngạc. 

Nhan Lộ Thanh như bị ma xui quỷ khiến nói: “Diện mạo đẹp trai.”

Im lặng ba giây. 

“Mẹ nó!” Các bạn học vỗ bàn: “Cậu không nói nhảm đó chứ! Ai mà không thích người đẹp trai hả?!”

“Vậy…” Nhan Lộ Thanh ngừng lại, não căng ra rồi lại buột miệng nói: “Biết đi xe đạp.”

Thu Noãn Lâm hoài nghi: “Trong số đám người theo đuổi cậu, diện mạo đẹp trai lại biết đi xe đạp không phải là không có.”

Các bạn học cũng bắt đầu phụ họa, ba người bắt đầu tính xem bạn nam đẹp trai ở lớp nào đang theo đuổi cô, cuối cùng phát hiện toàn bộ đều biết đi xe đạp. 

“Vậy… học vật lý giỏi.” Nhan Lộ Thanh nói: “Có thể dạy cho tớ được.”

Vừa nói ra câu đó, Thu Noãn Lâm trực tiếp xua tay: “Vậy thì không có, quả thật là không có, đừng nghĩ sâu xa nữa em gái.”

“…”

Các bạn nữ lại nói chuyện thêm một lúc rồi cùng nhau đi ra khỏi quán trà sữa.

Quán trà sữa mở ở cuối con đường trước cổng trường. Đường đi của Nhan Lộ Thanh và bọn họ ngược nhau, lúc này những học sinh học ngoại trú căn bản đã về nhà hết rồi nên đường phố vắng tanh.  

Bây giờ trời đã tối muộn, đèn đường trên đường đã bật, cô quẹo qua góc đường, sau đó dưới ánh đèn đường tiếp theo đã nhìn thấy chiếc xe đạp quen thuộc… mà cô chưa từng nghĩ là sẽ xuất hiện ở đây.

Cố Từ đang dựa bên cạnh xe đạp xem điện thoại, khi anh cúi đầu xuống đường, nét cổ của anh giãn ra nhìn rất đẹp, ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu vào mặt anh.

Sau khi Nhan Lộ Thanh đứng lại, dường như anh đã cảm nhận được nên đã ngước mắt lên về phía cô. 

Nhan Lộ Thanh hít thở không thông.

Cô nghĩ người này lại đến để khiến trái tim của cô rung động rồi. 

Còn tương đối theo quy luật, sợ mức độ vận động của cô không đủ nên sáng trưa tối mỗi buổi một lần.

Cho dù trong lòng đang mắng chửi, nhưng vẫn không thể kiềm được sự linh hoạt trong cảm xúc. Nhan Lộ Thanh đi về phía anh, còn mang tai thì dần dần nóng lên.

“Anh đợi bao lâu rồi?”

Cố Từ cất điện thoại đi: “Mười phút.”

Nhan Lộ Thanh “Ồ” một tiếng, một vài giây sau không nói gì rồi chậm rì hỏi: “Vậy tại sao… anh lại đến đây?”

“Không phải cô đã nói à?” Anh cười rồi tự nhiên nói: “Bởi vì tôi là người tốt bụng.”

“…”

Đây là lần thứ ba Nhan Lộ Thanh ngồi trên xe đạp của người tốt bụng. 

Chuyến buổi sáng tốc độ xe nhanh nhất, buổi trưa cô không để ý, nhưng buổi tối thì Cố Từ đi rất chậm rãi và thong dong.

Dường như không phải tan học về nhà, mà giống như bọn họ đang đi dạo cho khuây khỏa tâm trạng vậy. 

“Tôi không nói với anh là tôi đi đâu…” Gió đêm đang thổi, Nhan Lộ Thanh đột nhiên nghĩ đến điểm mấu chốt: “Sao anh lại biết đợi ở đây vậy?”

“Cô đã nói là uống gì đó.” Tốc độ nói của Cố Từ cũng thong dong như tốc độ đạp xe của anh vậy, anh chậm rãi nói: “Con đường này tôi đã quan sát rồi, nơi nữ sinh thích đi nhất 90% là quán trà sữa vừa nãy.”

Nhan Lộ Thanh chớp mắt: “Ồ.”

Tiếng “Ồ” này không phải là tiếng “Ồ” bình thường.

Cố Từ không nói chuyện.

Quả nhiên sau đó không lâu, trước mặt lại truyền đến một giọng nói.

“Anh hiểu biết quá ha.”

“…”

Đúng lúc phía trước có đèn đỏ nên xe đạp dừng lại. 

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại, cũng không biết lấy động lực ở đâu ra mà nói với Cố Từ: “Anh hiểu biết như vậy…” Giọng nói của cô dừng lại sau đó trở nên nhỏ hơn: “…Anh đã từng yêu đương rồi sao?” 

Anh vịn vào tay lái muốn nghiêng về phía trước, nên lúc này hai người đã rất gần nhau rồi, còn gần hơn lúc ngủ nữa.

Khi nói chuyện gần như là dán vào tai để nói vậy. 

“Vậy xin hỏi cô, tại sao tôi lại hiểu môn vật lý như vậy?” Cố Từ rủ mắt xuống nhìn cô rồi cười: “Là do tôi đã từng yêu đương với môn vật lý rồi sao?”

“…”

*

Ánh mắt đã minh chứng rõ ràng mọi người đều độc thân từ trong bụng mẹ.

Cho dù bị cà khịa, nhưng sau khi Nhan Lộ Thanh biết chuyện này vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, lúc tắm không nhịn được đã ngâm nga hai bài hát.  

Đến khi mượn máy sấy tóc của Cố Từ dùng, cô mới ý thức được sự kỳ lạ của mình rồi thu lại cảm xúc. 

Buổi tối khi đi ngủ, cô đối diện với đầu kia của Cố Từ, gõ hai tiếng “cốc cốc” vào vách ngăn.

“Ngủ ngon.”

Bên đó cũng gõ một tiếng “cốc”, sau đó là giọng nói của Cố Từ: “Ừ.”

Hai người không nhìn thấy mặt nhau, vách ngăn đã ngăn lại, họ đối mặt với nhau rồi chìm vào giấc ngủ.

Kể từ ngày hôm đó, Nhan Lộ Thanh cảm thấy có điều gì đó khác biệt giữa hai người.

Tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng cô cảm thấy Cố Từ đối với bản thân cô mà nói đã không còn đơn giản là người bạn cùng phòng đến từ một thế giới khác nữa rồi. 

Từ công chúa ở trong tòa tháp và chim nhỏ Nhan kể chuyện vẫn cứ tiếp tục. 

Trước kia chim nhỏ Nhan tan học về nhà nhìn thấy Từ công chúa thì bắt đầu ríu ra ríu rít, hiện tại nếu như cô không líu ríu thì công chúa bị nhốt trong tòa tháp sẽ níu lông của chim nhỏ để khiến nó ríu ra ríu rít. 

Năm ngày sau, thứ bảy là thời gian làm thêm gia sư của Nhan Lộ Thanh.

Gia cảnh của Thu Noãn Lâm rất tốt, cô ấy cũng biết Nhan Lộ Thanh luôn muốn dùng thời gian rảnh để kiếm tiền, con trai của bác cô ấy đang học lớp bốn tiểu học, thành tích không tốt lắm. Thu Noãn Lâm không có kiên nhẫn dạy trẻ con, bác cô ấy bảo Thu Noãn Lâm giúp tìm một chị gái dịu dàng làm gia sư, nên cô ấy đã lập tức giới thiệu Nhan Lộ Thanh. 

Từ lúc nghỉ hè Nhan Lộ Thanh đã bắt đầu đi dạy, sau khi đi học thì mỗi tuần hoặc là mỗi hai tuần sẽ đi một lần, thời gian đúng là vào thứ bảy. 

Hôm đó ngày 12 tháng 11 cũng là thứ bảy, sau khi Nhan Lộ Thanh đi đến nhà bé đó trở về thì đã đến thời gian thường ngày Cố Từ tan học.

Trong phòng của anh không có người, nhưng cặp sách để ở trên bàn còn áo khoác đồng phục màu xanh trắng cũng mắc ở trên ghế tựa.  

Hai tiếng lại trôi qua, đến chín giờ rồi mà anh vẫn chưa về.

Nhan Lộ Thanh có thói quen khi vừa về nhà đã nhìn thấy anh, hoặc là hai người một trước một sau bước vào phòng ngủ.

Đột ngột xuất hiện tình huống này khiến cô cực kỳ không thích nghi được.

Phòng ngủ thần tiên bỗng nhiên không thơm nữa.

Nhan Lộ Thanh lại bắt đầu phân tích chính mình. 

Lúc mới bắt đầu rõ ràng cảm thấy phòng ngủ này là thơm nhất mà? Bây giờ… lại trở thành người thơm rồi sao?

Cô vừa kinh ngạc với sự thay đổi này thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa “lạch cạch”.

Người bước vào chính là đại mỹ nhân rất thơm.

Chỉ là không giống như bình thường, trên người anh mặc áo sơ mi đã mở một nút trên cổ áo, tay đang cầm một chiếc áo blazer đen trơn, khác hoàn toàn với phong cách thoải mái đơn giản thường ngày.

Nhưng anh mặc thế này cũng không có cảm giác không thích hợp với tuổi này, trái lại chiếc áo sơ mi trắng đó cực kỳ ăn khớp với anh, toàn thân anh đều sạch sẽ và trẻ trung. 

Từ trước đến nay, Nhan Lộ Thanh chưa bao giờ hiểu được áo sơ mi trắng lại đẹp như vậy, cô cảm thấy đây là kiểu dáng rất phổ biến, mặc lên người cũng không thể nổi bật thêm được gì. 

Bây giờ nhìn thấy Cố Từ rồi, cô không còn nghĩ như vậy nữa.

Áo sơ mi trắng mặc lên người lại có thể đẹp như vậy. 

Cố Từ đi về phía cô, Nhan Lộ Thanh nhạy bén ngửi được mùi vị khác với bình thường. 

“…Anh uống rượu à?”

“Ừ.” Cố Từ tiện tay bỏ áo khoác xuống rồi ngồi xuống mép giường: “Sinh nhật của bậc cha chú trong nhà.”

“Ngày 12 tháng 11.” Nhan Lộ Thanh nghĩ một lúc: “Chòm sao Bò Cạp.”

Động tác của Cố Từ đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cô một lúc, ánh mắt hơi kỳ lạ. 

Lúc này Nhan Lộ Thanh mới phản ứng lại, cô đang tính thời gian ở bên cô, bên anh rõ ràng là tháng năm. 

“Ồ, tôi quên mất, chắc là …”

Cô đang định sửa lại cách nói thì Cố Từ đột nhiên ngắt lời cô: “Bên cô là ngày 12?”

“Ừm.” Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ngày 12 tháng 11. Sao thế?”

“Không có gì.” Anh cong môi, trông có vẻ tâm trạng đang rất tốt: “Nếu như ở bên cô thì hôm nay chính là sinh nhật của tôi.”

“…!”

Nhan Lộ Thanh lập tức mở to mắt.

Ngày sinh nhật đối với mỗi người mà nói đều vô cùng đặc biệt, bình thường đối đãi với bạn bè, nghĩ chọn món quà sinh nhật để tặng cũng là việc đáng để quan tâm nhất. 

Nếu như cô biết trước thì vẫn còn thời gian nghĩ là sẽ tặng anh cái gì. 

Nhưng chuyện này đột ngột quá rồi. 

“Anh có muốn món quà gì không?” Nhan Lộ Thanh thẳng thắn trực tiếp hỏi: “Hôm khác tôi sẽ bù cho anh sau.”

Cố Từ giống như là đang đợi câu nói này, nhàn nhã nói: “Vẫn chưa nghĩ ra.”

“Cho cô nợ đó.”

*

Bên Nhan Lộ Thanh càng ngày càng lạnh, còn bên Cố Từ thì càng ngày càng nóng.

Thời tiết đan xen đối lập như vậy càng ngày càng lớn, sự chênh lệch nhiệt độ càng ngày càng rõ ràng, mức độ rõ ràng cũng giống như mối quan hệ “bạn cùng phòng” giữa hai người.

Thấm thoát đã làm bạn cùng phòng cả tháng rồi. 

Ngày đầu tiên của tháng mười hai là thứ bảy, sau khi công việc gia sư của Nhan Lộ Thanh kết thúc thì cô đã nhận được lương của tháng trước, cô tính toán tiền để dành, sang hôm sau đi mua cho bản thân mình một chiếc điện thoại. 

Điện thoại trước kia của cô đã hoàn toàn không sử dụng được nữa, lại bởi vì đi học quá nhiều nên không lấy ra dùng. Lúc này Nhan Lộ Thanh phải chuyển dữ liệu vào điện thoại mới, ở trong phòng ngủ nghiên cứu hết cả buổi chiều. 

Đợi đến khi xong xuôi, cô nhìn thấy Cố Từ ở bên cạnh đang xem bài thi, đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ rồi đi qua đó nói: “Ở bên các anh cũng có Wechat phải không?”

“Ừ.”

Nhan Lộ Thanh phấn khích: “Có muốn thử xem chúng ta có thể kết bạn được không?”

Cố Từ hình như không có hứng thú gì đối với chuyện này, anh trực tiếp lấy điện thoại ở bên cạnh đưa cho cô: “Cô tự thêm đi.”

“Anh không mở khóa làm sao tôi…” Nhan Lộ Thanh đang lẩm bẩm thì màn hình sáng lên, nhẹ nhàng lướt một cái liền vào giao diện chính, không có cảnh trộm mật khẩu trong tưởng tượng. Cô không nhịn được mà chặc lưỡi chép miệng: “Anh không đặt mật mã à, không sợ bị người khác xem sao?”

“Không ai động đến điện thoại của tôi được hết.”

“…”

Động tác đang cầm điện thoại của Nhan Lộ Thanh dừng lại.

Khi ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nghiêng của anh có vẻ bình thường, giống như hoàn toàn không ý thức được hàm ý của câu nói này. 

Nhưng cô thoáng nghĩ đến câu nói của anh lúc đi xe đạp trước đó.

“Chưa từng nghĩ sẽ chở người khác.”

“Không ai động đến điện thoại của tôi được hết.”

Xe đạp đã chở cô. 

Điện thoại cũng đưa cho cô.



Sau vài phút thì Wechat đã thêm bạn thành công.

Nhan Lộ Thanh thử gửi tin nhắn, hoàn toàn không có trở ngại, cũng có thể gọi điện thoại, rất thần kỳ, cứ giống như là hai người ở trong cùng một thế giới vậy.

Hình đại diện của Cố Từ cùng màu với nền trò chuyện mặc định, không biết cài đặt tên thế nào mà trống không. 

Như vậy thì giao diện trò chuyện với anh cũng giống như bị lỗi vậy, đang trò chuyện với nội dung trống không. 

Nhan Lộ Thanh cũng có lúc rất giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đồng thời rất có khả năng đúng lúc “được nước làm tới” khi đối phương đang nuông chiều mình. 

Cô lóe lên một tia cảm hứng rồi đi đến bên cạnh Cố Từ nhẹ giọng nói: “Này, tên Wechat này của anh đã dùng bao lâu rồi?”

“Không nhớ nữa.”

“Đã không nhớ vậy chắc chắn là rất lâu rồi, chắc anh cũng đã nhìn chán rồi đúng không!” Không đợi anh trả lời, Nhan Lộ Thanh hăng hái nói: “Tôi muốn đổi tên Wechat của anh được không?”

Ngòi bút của Cố Từ hơi dừng lại, lười biếng ngước mắt lên nhìn cô: “Hả?”

“Yên tâm, nhất định sẽ thay đổi phù hợp với anh.”

Cô ấn hai cái vào màu hình rồi đưa điện thoại đến trước mặt Cố Từ.

Nickname của anh đã hiển thị một từ đơn tiếng anh: 

[word]

Cố Từ: “…”

Cố Từ thu ánh mắt lại, lại nhìn người đã đổi tên cho mình một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Phù hợp với tôi chỗ nào?”

“Bởi vì “Từ” đó.” Nhan Lộ Thanh nói: “Không phải là “word” sao? Không phù hợp chỗ nào chứ?” 

Vẻ mặt của đại mỹ nhân không dễ chịu lắm. 

Sau đó, chim nhỏ Nhan phát huy hiệu quả ríu ra ríu rít của mình, sắp ríu ra ríu rít được nửa tiếng, cuối cùng cũng thuyết phục công chúa chịu cái tên này. 

Nhưng cô không biết Cố Từ lại tốn biết bao nhiêu ngày để thích ứng được.

Mỗi lần ấn vào Wechat liền nhìn thấy từ đơn đó của mình, sự khó chịu không thể diễn tả được. Nhưng khi muốn bấm đổi thì bên tai lại truyền đến âm thanh ma quái của người nào đó. 

“…”

Cứ như vậy, một tuần sau anh mới cứng nhắc nhìn quen từ đơn này. 

Một tuần sau là kỳ thi hằng tháng của Nhan Lộ Thanh. 

Buổi chiều thứ hai cô phải thi vật lý, chủ nhật hôm đó bên Cố Từ là thứ bảy, ngày nghỉ duy nhất trùng nhau của hai người họ mỗi tuần, Nhan Lộ Thanh bám víu anh học vật lý hết cả buổi chiều. 

Nửa thời gian đầu, cô luôn cảm thấy tình cảm giữa hai người sắp tan vỡ rồi. Cho nên đối mặt với Cố Từ tính cách quái gở, cô cũng khiêm tốn nhận sự dạy dỗ, trong lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp còn nịnh nọt anh nữa.

Nửa thời gian sau lại từ từ chìm vào cảnh đẹp, tiến độ rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều. 

Lần này không giống lần trước, lần trước là thời gian gấp rút, chưa đến một tiếng, còn lần này là cả một buổi chiều. Cuối cùng Nhan Lộ Thanh đã ôn tập xong, cảm thấy bản thân tưởng chừng như có thể nỗ lực được chín mươi điểm. 

Lại tâng bốc thêm một đợt vang dội, Nhan Lộ Thanh thuận miệng nói: “Tôi cảm thấy anh có thể làm nhà khoa học vật lý, khám phá thế giới. Anh nhìn đi, chúng ta đã trải qua chuyện thần kỳ như vậy, nếu như anh có thể dùng vật lý nghiên cứu ra được chuyện này, vậy giải thưởng lớn của thế giới chắc chắn sẽ nằm trong tay anh!” 

Cố Từ nhìn cô giống như người bị thiếu nhiễm sắc thể vậy. 

“Tôi chỉ giỡn thôi mà…” Nhan Lộ Thanh hơi ngượng ngùng mà hắng giọng rồi lại chuyển chủ đề: “Anh học vật lý giỏi như vậy, trường của anh bên đó không để anh tham gia giải đấu gì đó sao?” 

“Có tham gia.”

Nhan Lộ Thanh hơi ngạc nhiên: “Nhưng lớp bọn tôi tham gia giải đấu thì mỗi ngày về nhà rất muộn, lúc tan học còn phải đi huấn luyện cho giải đấu chuyên môn…”

Cố Từ chợt liếc nhìn cô.

Ánh mắt của anh rất đen, đen đến mức tinh khiết, trừ khi quan sát được nét mặt, nếu không thì rất khó để người khác nhận ra được cảm xúc của anh trong nháy mắt.  

Cố Từ mở miệng nói: “Bởi vì tôi muốn tan học sớm.”

Chỉ tiếc là ra-da của Nhan Lộ Thanh đối với câu nói vòng vèo như vậy hoàn toàn không bắt được tí sóng nào, cô cảm thấy học sinh nào cũng muốn tan học sớm, chuyện này rất bình thường.

Thế là điều này cũng khiến cô rất tò mò, cô khó hiểu hỏi: “Nhưng đó không phải là ép buộc sao? Lẽ nào anh muốn tan học sớm là có thể tan học sớm à?”

Cố Từ nheo mắt lại.

Nhan Lộ Thanh cảm thấy anh lại nhìn cô giống như một người thiếu nhiễm sắc thể vậy. 

Nhưng anh vẫn chọn trả lời thắc mắc của cô. 

“Tôi tan học sớm thì cũng có thể nhanh chóng làm bài tập.” 

Mắt Nhan Lộ Thanh mở to hơn, đã viết đầy mấy chữ “Tôi rất tò mò”.

“Bởi vì…” Cố Từ giảng bài cho cô xong thì dáng vẻ của anh như được giải thoát về cả thể xác và tinh thần, anh như không có xương sống mà dựa lưng vào ghế, giọng điệu có vẻ lười biếng.

“Nói với giáo viên của bất kì môn nào đó rằng cô đang bận chuẩn bị cho giải đấu.” 

“Nói với giáo viên của giải đấu rằng gần đây bởi vì ôn quá nhiều đề thi, tan học còn có rất nhiều khóa học, phải tốn chút thời gian cho các môn học khác.”  

Nhan Lộ Thanh: “…”

Phục sát đất.

Cô hoàn toàn bái phục. 

Chỉ số IQ và cái đầu này thật tuyệt vời. 

Hai người nói chuyện không lâu lắm, vì bài thi hằng tháng của ngày hôm sau nên Nhan Lộ Thanh lên giường đi ngủ sớm hơn bình thường. 

Tuy nhiên, vừa mới nhắm mắt cô lại mơ hồ nghĩ đến tháng trước. 

Cũng chính là tối hôm học bù môn vật lý xong đó, cô vì ôn tập mà thức muộn một chút, ngày hôm sau đã ngủ quên, vô cùng sợ bản thân sẽ đi muộn. 

Sau đó cô đã ngồi lên xe đạp của Cố Từ. 

Trong một ngày còn ngồi tận ba lần.

Anh nói anh chưa từng nghĩ là sẽ chở người khác, cô là người đầu tiên. 

Nhan Lộ Thanh cũng muốn nói, thật ra cô chưa từng ngồi trên xe đạp của bất kỳ ai, lần đầu tiên là ngồi trên xe của anh. 

Ngày hôm đó anh mặc rất ít, lại bởi vì người cao gầy nên trông rất yếu ớt nhưng rất đáng tin. 

Ngồi trên xe đạp, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, có lúc bởi vì hướng gió, cô sẽ ngửi thấy mùi thơm vô cùng mát lạnh trên người của cậu thiếu niên đến từ một thế giới khác. 

Thỉnh thoảng khi bọn họ nói chuyện, cánh tay của anh sẽ chống hai bên của cô, cô hơi quay đầu lại thì có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét của chiếc cằm xinh đẹp.

Trong tâm trí toàn bộ đều là cảnh tượng lúc đó, cô đột nhiên ý thức được mình rất nhớ cảm giác đó. 

Rất nhớ, vô cùng nhớ.

Tim của Nhan Lộ Thanh đập thình thịch, cô biết Cố Từ vẫn chưa ngủ, dứt khoát ngồi thẳng người dậy, vừa vặn cánh tay có thể đặt ở trên vách ngăn.

Cô dùng tư thế như vậy rồi nhìn xuống dưới.

Bây giờ ở đây là một ngày rất ấm, thậm chí trong phòng còn mở máy lạnh với nhiệt độ ổn định, chăn của Cố Từ chỉ tùy ý quấn quanh eo, đôi chân dài cong lên. Hình như anh căn bản đã mở mắt, Nhan Lộ Thanh vừa nhìn xuống dưới thì đã chạm vào ánh mắt của anh. 

Nhan Lộ Thanh khẽ gọi tên anh, âm cuối hơi giương cao. 

“Cố Từ.”

Anh “Ừ” một tiếng.

“Ngày mai tôi sẽ đi trễ.”

Giọng nói của cô gái rất nhỏ, nhưng đọc rõ từng chữ, trong phòng yên tĩnh thì giọng nói đó nghe càng đặc biệt rõ ràng.

Thiếu niên ngẩn người, màu mắt giống như có thể mài ra mực. Qua vài giây, có một ý cười nhẹ trong đáy mắt của anh, rõ ràng giọng nói lành lạnh nhưng giọng điệu lại vô cùng ấm áp.

“Biết rồi.”

“Tôi sẽ đưa cô đi.”*Tác giả có lời muốn nói:

“Ngày mai tôi sẽ đi trễ.”

“Tôi sẽ đưa cô đi.”

Xin mời các vị Bánh Quai Chèo Nhỏ theo thứ tự xuất chiến! Tôi trước: Ngọt chết tui rồi x 100, Aaaaaaaa x 100