Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 80




Editor: Nha Đam

Beta: Cy



Ánh trăng ngoài cửa sổ thật đẹp, bọn họ cũng không nói lời nào với nhau, mặc cho không khí mập mờ đang lên men trong căn phòng này.

Đôi khi lên gường ngủ sớm và tắt đèn sớm, không có nghĩa là đi ngủ sớm.

Sau cuộc đối thoại kiểu này thì ai còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa.

Nhan Lộ Thanh ở vách ngăn bên kia trở qua trở lại, trong lồng ngực giống như có một cái trống đang đánh vậy, nghĩ đến biểu cảm khi anh vừa nói hai câu kia thì lại bắt đầu đập thình thịch.

Cố Từ nãy giờ vẫn luôn yên lặng, không biết có phải là yên lặng ngủ rồi hay là vẫn luôn yên lặng lắng nghe cô trở mình.

Không biết đã qua bao lâu, không biết đến mấy giờ, rốt cuộc Nhan Lộ Thanh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Cho đến khi chìm vào giấc ngủ, má cô vẫn còn ửng đỏ.

Kết quả là hôm sau cô dậy muộn. Nhan Lộ Thanh đang vội vàng thu dọn cặp sách đi học, Cố Từ đứng bên cạnh cô mặc áo khoác, vừa mới thức dậy nên giọng nói hơi khàn khàn, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Tôi nghĩ ý mà chúng ta nói hôm qua không phải thế này.”

Đã nói “Tôi sẽ đi trễ”, quan trọng lại không phải đi trễ, mà là phương tiện giao thông để đến trường sau khi đi trễ.

Nhưng có người nào đó đã thực sự ngủ quên.

“Không ngờ từ “đi trễ” lại thật như vậy.” Anh kéo khóa lên hết nấc, vẻ mặt viết đầy “không hổ là cô” rồi khen: “Là tôi hẹp hòi.”

Nhan Lộ Thanh: “…” 

Lần này đến muộn hơn lần trước, thời gian cũng gấp gáp hơn, nhưng với kỹ năng lái xe tuyệt vời của ai đó, cuối cùng cô đã không bỏ lỡ kỳ thi hằng tháng của mình.

Được buff bằng việc đưa đón nên lần thi này Nhan Lộ Thanh làm bài khá tốt.

Hai ngày thi hằng tháng trôi qua, thứ tư có một lớp thể dục, vì các lớp học thể dục thường bao gồm nhiều lớp cùng nhau. Cô và Thu Noãn Lâm đúng lúc đều có bạn thân quen ở trong những lớp này. Nhóm nữ sinh đi tìm một nơi khuất gió rồi ngồi xuống tán gẫu với nhau.

Bình thường đều nói về những điều thú vị và mấy chuyện hóng hớt khác, nếu không thì sẽ nói về những anh chàng đẹp trai. Nhan Lộ Thanh không bao giờ ngờ rằng nhân vật chính của cuộc trò chuyện này lại là mình.

Bạn thân số 1 vừa ngồi xuống liền chỉ tay về phía Nhan Lộ Thanh: “Tuần trước tớ đã nhìn thấy ở cổng trường! Cậu mau khai ra!”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Hả???”

“Anh chàng đẹp trai chở cậu đến trường hôm thứ hai là ai vậy?”

Nhan Lộ Thanh vốn dĩ muốn giả ngu, nhưng bạn thân số 2 đã nhanh chóng hùa theo: “Tớ cũng thấy rồi! Tớ còn thấy trước cậu đấy, có lẽ là một tháng trước. Đm, lúc ấy vì sắp thi giữa kỳ nên lớp bọn tớ đi học gần hết, bằng không tớ đã sớm đi gặng hỏi cậu về vấn đề này rồi.” Sau đó quay đầu lại và nói chi tiết với bạn thân số 1: “Có phải rất chói mắt không? Đi một chiếc xe màu đen, cực kỳ đẹp trai.”

Bạn thân số 1 gật đầu lia lịa: “Trông cực kỳ đẹp trai. Tuy rằng rõ ràng là học sinh cấp 3, nhưng trông khuôn mặt đó không phải là học sinh của trường chúng ta.”

Nhan Lộ Thanh: “…”

Bạn thân số 3 lại nhảy ra: “Các cậu nói như vậy, hình như tớ cũng nhìn thấy rồi! Nhẹ nhàng ngồi ở phía trước, không phải ở ghế sau mà là ở phía trước chỗ thanh xà ngang! Đm, nhìn ngang giống như vừa ôm cậu ấy vừa đạp xe. Thứ hai tuần trước tớ tưởng mình bị hoa mắt, nhưng ba người chúng ta đều nhìn thấy thì có khả năng không phải nhìn nhầm đúng không?”

Nhan Lộ Thanh: “…” Bạn bè quá nhiều cũng có cái xấu của nó.

Đối mặt với những lời hóng hớt ai cũng biết nhưng chỉ có mình không biết này, Thu Noãn Lâm đã sắp phát điên lên rồi: “Aaaaaaaaaa! Người đó là ai! Người đưa đón cậu là ai! Mau nói thật đi!!!”

Nhan Lộ Thanh nghĩ ra một cách nói phù hợp: “Anh ấy là hàng xóm của tớ.”

Cô cũng không nói dối. Nhà của cô và Cố Từ ở cạnh nhau, theo nghĩa đen thì họ thực sự có thể được coi là hàng xóm của nhau.

Chỉ là Nhan Lộ Thanh đã che giấu điều quan trọng nhất…

Hiện cô đang ở trong phòng ngủ của người hàng xóm đó.

Cô nói chung chung như vậy, nhưng vẫn có những suy nghĩ khó hiểu và không thể giải thích được về người hàng xóm này.

Bởi vì lúc đó mới khai giảng, lúc ấy tâm tư thiếu niên còn non nớt, nam sinh theo đuổi Nhan Lộ Thanh rất nhiều, công khai có thầm kín có, mà cô lần lượt diệt sạch từng bông hoa đào lẫn cành đào, ở chỗ của cô chưa bao giờ có bất cứ thứ gọi là tơ vương nào, “tơ” trên người đều bị cô rút sạch sẽ.

Vì vậy, bạn thân của cô không bao giờ ngờ rằng bây giờ cô lại xuất hiện trên xe của “người hàng xóm” bí ẩn này! Lại còn ngồi phía trước kiểu mập mờ như vậy!

Anh hàng xóm ấy lại còn là một anh chàng siêu đẹp trai!!!

Điều này khiến hội bạn thân vô cùng ngạc nhiên và tò mò về anh chàng hàng xóm đẹp trai này, nhưng họ lại không thể hỏi gì từ Nhan Lộ Thanh, cô cũng nói đi nói lại mấy từ như “hàng xóm”, “có mối quan hệ tốt”, “đi muộn nên tiện đường đưa tớ đi”, “Xe không có yên sau nên tớ đành phải ngồi phía trước”.

Hội bạn thân không tin nên đã đồng loạt hỏi cuối tuần này đến nhà cô chơi, nhưng bị cô vắt óc suy nghĩ rồi dùng đủ loại lý do để lấy lệ cho qua.

Trước đây, Nhan Lộ Thanh khó chịu nhất là bị người khác hiểu lầm cô có quan hệ không chính đáng với ai đó, hận không thể dùng cái gì đó thổi bay những tin đồn này, vì vậy cô liền dán một tờ giấy lên mình, trên đó có ghi “Vô dục vô cầu”.

Có hai lý do.

Đầu tiên, cô nhìn những nam sinh đó giống như nhìn những cây củ cải lớn, ngoại trừ một số người đã trở thành bạn tốt ra, đối với người khác mà nói thì gần như cô không có chút cảm xúc nào.

Thứ hai, một khi những tin đồn như vậy truyền đến tai của giáo viên, thì sau này cô chắc chắn sẽ trở thành đề tài nói chuyện phiếm trong văn phòng giáo viên.

Có thời gian để học không tốt hơn à? Đi làm thêm kiếm tiền không tốt à? Cô không muốn bị giáo viên lôi ra giáo dục mỗi ngày chỉ vì loại chuyện không đâu này.

Nhưng trước sự la ó của bạn bè về Cố Từ vào lúc này… Cô thậm chí còn không nhận ra rằng điều đầu tiên cô nghĩ đến là không làm rõ mối quan hệ và thanh minh cho bản thân, mà là phải giấu bọn họ.

*

Sau kỳ kiểm tra hằng tháng, Nhan Lộ Thanh đã có một khoảng thời gian tương đối thoải mái.

Thời học sinh gần như đều là vậy. Trung bình mỗi tháng có một kỳ thi chính thức toàn khối, nửa tháng sau kỳ thi thì tự nhủ rằng mình có thể thư giãn, nửa tháng kế tiếp lại phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo dưới sự hướng dẫn của giáo viên bộ môn.

Vào cuối tuần giữa tháng 12, ngày nghỉ duy nhất mà hai người họ trùng nhau mỗi tuần.

Có vẻ như hai người có một sự ăn ý. Vào ngày này bọn họ đều không ra ngoài, chỉ ở cùng nhau trong phòng. Chim nhỏ Nhan nói nhiều, Từ công chúa lại ít nói. Đến giờ ăn, chim nhỏ Nhan còn có thể được người giúp việc trong nhà Từ công chúa làm đồ ăn ngon cho.

Hôm nay, chim nhỏ Nhan vừa ríu ra ríu rít xong thì đến giờ làm bài tập. Cô lơ đễnh xem phần đáp án bài thi trên giấy, cách làm này rất dễ khiến người khác mất tập trung, cô đọc mấy lần nhưng đều không vô đầu, cứ nhìn khiến cô cảm thấy chán, tầm mắt ngược lại bay tới Cố Từ đang ngồi ở bàn.

Điện thoại của Cố Từ để trên bàn vừa rung lên, có người gọi cho anh, anh nhận điện thoại nhưng không nói câu nào, chỉ nghe đối phương nói chuyện.

Giống như lúc bình thường anh cũng lười nói chuyện, có vẻ là sợ nói thừa sẽ lãng phí nước miếng.

Nhan Lộ Thanh nhìn sườn mặt anh, thầm nghĩ thái độ gì khó ưa như vậy chứ, nhưng đặt trên người anh lại không cảm thấy khó chịu chút nào.

Người gọi cho Cố Từ không biết nói gì, anh hơi nghiêng đầu, trực giác của Nhan Lộ Thanh cảm thấy rằng dường như anh muốn nhìn phía bên này.

Sau đó anh nói vào điện thoại: “Không đi nữa.”

Chờ Cố Từ cúp điện thoại, Nhan Lộ Thanh tò mò hỏi: “Gì mà không đi thế?”

“Bạn tôi rủ đi chơi bóng.”

“Tại sao anh lại không đi?”

Cố Từ quay đầu liếc cô, không rõ có ý gì, cuối cùng thu hồi tầm mắt lại rồi nhìn điện thoại: “Nóng.”

“…”

Nhan Lộ Thanh đặt bút xuống phát ra tiếng “cạch”, bước đến bên cạnh thuyết phục anh: “Đi đi, tôi cũng muốn đi, anh dẫn tôi đi cùng được không?”

“Không được.”

Mặc dù không được, nhưng chiếc lưỡi dài ba tấc của chim nhỏ Nhan cũng không phải để không.

Năm phút sau, công chúa bị tiếng ríu ra ríu rít làm phiền cuối cùng cũng phải thoả hiệp: “Đi thay quần áo mùa hè đi, bên ngoài nóng lắm.”

Lúc khai giảng, ở bên Nhan Lộ Thanh cũng rất nóng nên cô đã để lại một vài bộ quần áo mùa hè. Vì vậy khi Nhan Lộ Thanh trở lại phòng ngủ, cô mặc bộ quần áo giống hồi học huấn luyện quân sự đã mặc, áo ngắn tay màu trắng, quần đùi thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất có phong thái thể thao.

Sau đó cô nhìn thấy Cố Từ mở cửa tủ quần áo của mình, vài giây sau anh cũng cầm một chiếc áo màu trắng, hình như anh chuẩn bị thay đồ.

Anh đang mặc bộ đồ màu đen.

Nhan Lộ Thanh hơi ngạc nhiên, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là hai chữ “đồ đôi”.

Tim cô đập thình thịch, sau đó hỏi: “Sao lại đổi sang màu trắng thế?”

Cố Từ thản nhiên quay lại nhìn cô, một lúc sau mới trả lời: “Màu đen hấp thụ nhiệt.”

“…” 

Nói xong, anh quay đầu lại, một tay mở cửa tủ quần áo, một tay còn lại nắm lấy cổ áo rồi nhẹ nhàng kéo lên, áo ngắn tay màu đen lập tức bị anh cởi ra, lộ ra mảng lưng mịn màng, eo nhỏ cùng với xương bướm xinh đẹp.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên còn chưa kịp phòng ngừa.

Cố Từ đã nhanh chóng mặc chiếc áo ngắn tay bên cạnh vào, cởi nhanh mà mặc cũng nhanh, trước sau chưa đến năm giây.

Anh quay đầu lại thì thấy vẻ mặt của cô, hơi nhướng mày hỏi: “Sao thế?”

Nhan Lộ Thanh nhanh chóng định thần lại, tim đập càng lúc càng nhanh: “…Không có gì.”

Chỉ cảm thấy người này nhìn chỗ nào cũng đẹp.

Thời gian tiếp theo, việc đầu tiên Cố Từ làm là đẩy mọi người còn lại trong nhà ra, sau đó tắt điện phòng khách và camera bên ngoài, nhẹ nhàng dẫn Nhan Lộ Thanh xuống lầu, sau đó lấy xe chở cô đi.

Đây là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh bước ra khỏi phòng ngủ của anh.

Trên thực tế, cảnh vật xung quanh quả thực giống với thế giới của cô, nhưng Nhan Lộ Thanh biết rằng đây là thế giới của Cố Từ, một thế giới khác, dường như tất cả cảnh vật đều thêm filter vậy, trở nên đẹp một cách thần kỳ.

Cố Từ có cảm thấy như vậy khi nhìn thấy thế giới của cô không?

Khi Nhan Lộ Thanh đang nhìn xung quanh, dưới tầm mắt của Cố Từ thì chính là có một cái đầu đang ló từ trái sang phải, hoạt bát đến nỗi một giây cũng không dừng lại.

“Tất cả mọi thứ đều giống nhau.” Anh giơ tay cố định đầu cô: “Có gì đẹp đâu.”

“Anh đã đến chỗ tôi nhiều lần như vậy rồi.” Nhan Lộ Thanh lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn nhìn thấy thế giới của anh mà…”

Cố Từ không nói gì.

Tuy nhiên, Nhan Lộ Thanh nhận thấy tốc độ đạp xe của anh hình như chậm lại một chút.

Giống như… để cô tiện quan sát.

Nhan Lộ Thanh suy nghĩ muốn quay lại nhìn, nhưng lại sợ phải đối diện với anh, muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói gì.

Cảm giác đó lại đến nữa.

Giống như cuộc trò chuyện đêm đó khi cô ghé vào vách ngăn, giống như mọi lần thấy anh đạp xe chờ cô tan học, giống như nhiều lần mơ hồ đối diện với nhau trên xe đạp, giống như mỗi ngày trước khi đi ngủ đều gõ vào vách ngăn và nói “Ngủ ngon”.

Trong thế giới của anh, gió mùa hè từ bên người bọn họ thổi qua.

Những cảm xúc không thể giải thích được di chuyển khắp cơ thể, thật giống như tuổi trẻ của họ, vừa ngây ngô vừa tươi đẹp.

*

Địa điểm chơi bóng rổ cũng không cách nhà của Cố Từ xa lắm.

Khi đến nơi, tất cả nam sinh đang khởi động nhìn thấy chiếc xe màu đen cách đó không xa đều ngạc nhiên, mặt ai nấy cũng đều ngơ ra.

Mấy nam sinh thường nói đùa rằng xe của anh Từ không chở con gái, vậy thì chở bọn em đi.

“Tôi không chở ai cả.” Cố Từ cười nói: “Xe tôi sợ mệt.”

Xe của Cố Từ không bao giờ chở người, giờ lại chở một em gái xinh đẹp.

Có khi nào chơi bóng mà anh đưa người theo đâu, bây giờ anh lại đưa theo một em gái xinh đẹp.

Ủa gì vậy? Xe bây giờ không còn mệt nữa à? Hay em gái xinh đẹp đó không phải người?

Nhan Lộ Thanh không biết hoạt động nội tâm của bạn anh, khi đến sân bóng rổ, cô tự giới thiệu mình là hàng xóm của Cố Từ, bởi vì chán không có việc gì làm nên cô đến góp vui.

Trong lòng mấy nam sinh bắt đầu bùng lên, nhưng bên ngoài vẫn chào hỏi như thường.

Khi bọn họ xoay người vào sân, Cố Từ vẫn ở bên cạnh cô nhàn nhã nói: “Hàng xóm?”

“…” Nhan Lộ Thanh dừng lại: “Có chỗ nào không đúng à?”

“Không.” Anh cười: “Hôm nay tôi mới biết, thì ra sống chung cũng được gọi là hàng xóm.”

“…”

Nhan Lộ Thanh không hiểu gì về bóng rổ, cô cũng không biết ai là người giỏi nhất, nhưng sau khi nhìn thấy cú nhảy của Cố Từ, các đồng đội của anh đều reo hò ầm ĩ, gần như cũng đã biết anh là người giỏi nhất ở đây.

Bạn bè của anh không biết sinh ra đã đen hay là chơi bóng nhiều nên đen, ai nấy đều trái ngược hẳn với Cố Từ.

Không phải Nhan Lộ Thanh không thích da đen và ngâm, nhưng nếu là trường hợp này… thậc sự giống như một bầy khỉ chơi bóng với một công chúa, bị công chúa nện sấp mặt.

Nghĩ như thế xong, Nhan Lộ Thanh vội vàng thầm xin lỗi bầy khỉ.

Cô bị sao vậy? Cô không thể chà đạp họ như vậy, như thế là không tốt.

Trong khi ngẫm nghĩ về bản thân, Nhan Lộ Thanh không thể không lấy điện thoại ra chụp anh vài tấm hình, càng chụp càng thấy đẹp trai.

Trong đó có bức hình anh nhìn về phía cô, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đó nhìn thẳng vào ống kính, đồng thời lúc ấn nút chụp, nhịp tim của Nhan Lộ Thanh cũng ngừng lại.

Sau đó cô không chụp ảnh nữa, tìm chỗ ngồi nghỉ xem họ chơi, giữa chừng còn vào cửa hàng gần đó mua một chai nước. Nhưng sau đó, chơi chưa được nửa tiếng, Cố Từ đã bảo dừng lại, ném quả bóng cho một người trong số đó, không biết đã nói gì, sau đó quay lại và đi về phía cô.

Nhan Lộ Thanh nhìn anh thắc mắc: “Anh không chơi nữa à?”

“Ừ.”

Nhan Lộ Thanh vốn tưởng rằng bọn họ phải chơi ít nhất cả buổi chiều: “Sao chỉ chơi một lúc thôi vậy?”

“Người ở nhà tôi sắp trở về rồi.” Cố Từ ngồi bên cạnh nhìn cô cười, có ý nói: “Nếu cô muốn gặp họ thì tôi có thể chơi một lát nữa.”

Hơi thở của anh nặng nề hơn bình thường, mồ hôi lấm tấm trên trán, không biết đây có phải là nguyên nhân này không, Nhan Lộ Thanh cảm thấy nụ cười nơi khóe miệng của anh không hiểu sao lại trông cực kỳ đẹp.

“…”

“Cho anh nè.” Nhan Lộ Thanh đưa chai nước trong tay cho anh: “Tôi không mua cho bạn anh, chỉ mua cho anh thôi.”

Sau khi Cố Từ nhận lấy, anh nhìn vài giây rồi mới vặn chai nước. Khi anh uống nước thì hơi nghiêng đầu, yết hầu lăn cuồn cuộn trông cực kỳ gợi cảm. 

Nhan Lộ Thanh vừa ngắm cảnh đẹp vừa nói: “Bởi vì chỗ này bán nước đắt quá, mà tôi đi ra ngoài vội nên không mang theo tiền, vì vậy không thể mua nhiều chai như vậy.”

Sau khi cô dứt lời, người nào đó đang uống nước đột nhiên bị sặc, anh nhanh chóng đặt chai nước xuống, ho vài cái rồi mới trở lại bình thường.

Nhan Lộ Thanh nhìn anh chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt khó tả.

“Câu cuối cùng cô có thể trực tiếp nuốt lại.”

Sau đó đứng dậy đi đến chỗ để xe bên ngoài, Nhan Lộ Thanh cũng đi theo, nhưng trong đầu cô vẫn đang nghĩ đến ý tứ trong câu nói của Cố Từ.

Nuốt lại câu cuối cùng? 

Câu cuối cùng cô giải thích lý do tại sao cô lại không mua nước cho bạn anh.

Nuốt lại câu này, vậy câu đằng trước là tôi không mua cho bạn của anh, chỉ mua cho anh thôi.

Nhan Lộ Thanh đột ngột dừng lại.

Dường như bị nhiễm cái nóng của mùa hè, vành tai càng ngày càng nóng.

Cô cảm thấy mình thực sự bị bệnh rồi, vậy mà lại cảm thấy Cố Từ hôm nay rất… dễ thương.

*

Quay lại nhà Cố Từ một lần nữa, anh dừng xe ở ngoài sân, để Nhan Lộ Thanh bước xuống.

“Tôi đi cất xe trước xem có người về hay không.”

Nhan Lộ Thanh nói “Ok”, sau đó đi đi lại lại trước cửa nhà anh.

Thật ra cô nói Cố Từ là công chúa ở tòa tháp cũng không có gì sai, đánh giá từ con mắt chưa từng trải đời của Nhan Lộ Thanh mà nói thì nhà anh thực sự giống như nơi công chúa ở vậy.

Hai bên cổng sân cũng trồng rất nhiều hoa cỏ đủ màu sắc, Nhan Lộ Thanh quay lại thì thấy chỉ có một bông hoa nhỏ màu trắng khác biệt, nó rất trắng, hình dáng như lai giữa hoa lê và hoa đào, nhưng cánh hoa lớn hơn hoa đào, toàn thân có màu trắng tinh khôi, vô cùng diễm lệ.

Khi cô muốn nhìn kỹ hơn thì một bóng đen đổ xuống bên cạnh cô.

Cố Từ vừa đi ra liền nhìn thấy người nào đó đang chăm chú nhìn vào một chỗ trong bồn hoa, thấy anh đến gần thì kích động chỉ anh: “Cố Từ, anh nhìn xem, bông hoa nhỏ màu trắng này tên là gì vậy? Tôi chưa từng thấy ở bên tôi bao giờ.”

“Tôi không biết.” Một người dù có thần thông quảng đại đến đâu cũng có những thứ mà mình không biết. Cố Từ thản nhiên nói: “Chắc là loài hoa dại nào đó.”

“Đây là hoa nhà anh.” Nhan Lộ Thanh hỏi: “Tôi có thể hái một bông không?”

“…”

Đôi mắt cô to tròn và long lanh, chỉ là một bông hoa nhỏ thôi, như thể hái xuống thì có thể thỏa ước nguyện to lớn của cô vậy.

Cố Từ nhìn cô vài giây rồi đưa tay hái cho cô một bông.

Chỉ là anh không ngờ Nhan Lộ Thanh không hái cho vui, chơi chán rồi ném đi. Sau khi nhận lấy bông hoa, cô xin anh một cái chai, sau đó cô ngâm bông hoa vào nước rồi đặt nó trong phòng anh. Cô nói với anh: “Chúng ta chăm sóc nó đi, khi làm bài tập sẽ khiến tâm trạng của anh tốt hơn và tư duy cũng sẽ lưu loát hơn!”

Cố Từ đang định đi tắm, nghe vậy liền quay đầu lại nói: “Tâm trạng của tôi không tốt thì suy nghĩ cũng rất lưu loát.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Fine, anh là học thần, anh có lý.

Nhưng cuối cùng Cố Từ cũng không từ chối.

Dù sao những chỗ cô thay đổi trong căn phòng này cũng không phải chỉ có một, những chỗ nhìn chưa quen thì giờ cũng đã quen luôn rồi.

Đối với loài hoa dại vô danh này cũng vậy.

*

Cuối tháng mười hai, sắp phải đóng tiền sưởi cho mùa đông, Nhan Lộ Thanh không biết điều này, viện trưởng đến chỗ cô để thanh toán các khoản phí cho cô thì cô mới biết.

Khi đó, Nhan Lộ Thanh đang trò chuyện với Cố Từ trong phòng ngủ, họ vừa ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Người mà tìm đến tận đây, trong lòng cô cũng biết được đó là ai, vì vậy cô giải thích ngắn gọn với Cố Từ: “Chắc là đến gặp tôi.” 

Sau đó cô đi ra khỏi phòng rồi mở cửa phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt hiền từ quen thuộc, cô chợt thở phào nhẹ nhõm.

Là viện trưởng thì tốt rồi, chỉ sợ là chủ nhà ban đầu, chẳng may người ta tùy tiện đến nhìn thử phòng ngủ thì Nhan Lộ Thanh cũng không biết phải ngăn cản thế nào.

Viện trưởng hỏi cô về tình hình gần đây, rồi đi vòng quanh phòng khách.

“Khinh Khinh, đồ đạc ở đây của em ít quá vậy.” Viện trưởng lẩm bẩm sau khi nhìn xung quanh: “Nhìn thế nào cũng không nhìn ra nơi đây giống như có người ở…”

Hẳn là xuất phát từ sự quan tâm mới nói như vậy, nhưng không hiểu sao Nhan Lộ Thanh hơi chột dạ, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Dạ đâu có… không phải đều là đồ từ ký túc xá của em chuyển đến sao, ở ký túc xá cũng không có nhiều đồ lắm. Căn nhà này trống không không phải rất bình thường sao ạ?”

Viện trưởng gật đầu: “Cũng đúng.”

Sau đó, ông ấy quay sang bếp mini rồi nói: “Phòng bếp này cũng chưa từng dùng à?”

Nhan Lộ Thanh vội vàng nói: “Em đều ăn ở trường, thuận tiện đi học.”

Viện trưởng còn có việc khác, cuối cùng đợi ông ấy đi rồi Nhan Lộ Thanh mới hoàn toàn yên tâm.

Chẳng phải là do không có ai ở đó sao!

Sau khi dọn đến thì tan học cô vội vàng chạy về phòng ngủ, tổng thời gian ở trong phòng khách có lẽ không quá một ngày.

Nhan Lộ Thanh trở lại phòng ngủ, Cố Từ liếc mắt nhìn sang: “Đi rồi à?”

Nhan Lộ Thanh gật đầu, lại ngồi xuống mép giường, ngồi ở bên cạnh anh: “Ừm.”

Anh nói: “Là người nhà… của cô à?”

“Không phải, là viện trưởng.” Nhan Lộ Thanh nói xong, nhớ tới hình như phải giải thích cách xưng hô này, mới nói: “À, tôi là cô nhi, ông ấy là viện trưởng ở cô nhi viện.”

“…”

Cố Từ giật mình.

Khi cô nói điều này, trên mặt cô không biểu hiện một chút buồn nào, cũng không có bất kỳ sự ngập ngừng nào.

Đây không phải là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh kể với người khác về thân thế của mình, những lúc cô nói về thân thế của mình cho người khác, chỉ như kể về một câu chuyện xưa mà thôi

“Khi lớn lên, tôi mới nhận thấy rằng rất nhiều viện mồ côi có vấn đề. Có lẽ tôi là người may mắn, viện trưởng của bọn tôi thực sự là một người rất tốt, ông ấy và vợ luôn đối xử rất tốt với tôi. Trong đó cũng có rất nhiều đứa trẻ đã được nhận nuôi, khi tôi còn nhỏ cũng từng được nhận nuôi nhưng cuối cùng… Haizz, dù sao kết quả cũng không tốt đẹp lắm, tôi bị trả về.”

“…”

Cố Từ vẫn yên lặng nhìn cô.

Nhan Lộ Thanh đối diện đôi mắt đen và xinh đẹp đó, đột nhiên cảm thấy việc giải thích với Cố Từ hoàn toàn khác so với nói với bạn bè của mình.

Anh giống như biết tất cả mọi thứ vậy.

Giống như không có gì có thể che giấu được anh.

“Này, sao anh không nói câu nào thế, đừng nghiêm trọng như vậy được không.” Nhan Lộ Thanh vẫn muốn khiến bầu không khí sôi nổi hơn, cười hì hì rồi đến gần anh: “Tôi là người vô tư, thật sự không cần nghĩ đến việc cần an ủi tôi như thế nào đâu, không cần…”

Cô vừa tiến lại gần anh hơn thì Cố Từ đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy vai cô——

Động tác gọn gàng, nhanh chóng mà nhẹ nhàng ôm cô.

Mùi hương quen thuộc tràn ngập chóp mũi, dường như còn có xu hướng lan rộng ra.

Đại não của Nhan Lộ Thanh chết trong ba giây, không thể khôi phục hoàn toàn, cô kinh ngạc nói: “Tôi đã nói không cần an ủi…”

Tuy nhiên, cô đã bị Cố Từ ngắt lời trước khi cô nói hết câu.

“Tôi chưa từng nói đây là để an ủi cô.”

Giọng của anh nhẹ nhàng, chậm rãi vang lên bên tai cô.

“Muốn ôm thì ôm thôi.”

*

Chiều hôm đó, vì một cái ôm mà cảnh vật xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh hơn.

Nhan Lộ Thanh thường không chủ động nhắc đến thân thế của mình, nhưng cô cũng sẽ không né tránh trong cuộc thảo luận, hoặc khi bị hỏi về gia đình mình. Mỗi lần đều dùng giọng điệu thoải mái để nói chuyện, phản ứng ban đầu của mọi người đều là ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy biểu hiện lạc quan như vậy của cô, cuối cùng tất cả đều cười hi hi ha ha cho qua chuyện.

Ai nhìn thấy vẻ ngoài vui vẻ của bạn mà còn có thể ôm bạn chứ?

Cố Từ sẽ như thế.

Nhan Lộ Thanh đã lãng phí cả buổi chiều hôm đó cho cái ôm đó.

Mãi cho đến tối, dường như cô mới có khả năng để nói chuyện.

Hôm đó là chủ nhật, hôm sau là ngày thứ hai quen thuộc.

Nhan Lộ Thanh năm lần bảy lượt cực kỳ thích cảm giác ngồi trên xe đạp của Cố Từ. Cô không tham lam, cũng chỉ là mỗi tối chủ nhật sau kỳ thi hàng tháng, Nhan Lộ Thanh đều sẽ nói như thế này: Báo cho anh biết, tôi sẽ đi muộn.

Vì vậy, chủ nhật của Cố Từ không chỉ thức dậy sớm như mọi khi, mà còn phải đi ra ngoài một ngày.

Vì sự chú ý quá mức của đám bạn thân, nên lần này Nhan Lộ Thanh đề nghị Cố Từ mặc đồng phục học sinh để anh không quá nổi bật trong đám đông. Mặc dù hai người không học cùng một trường, hai trường cũng không cùng một thế giới, nhưng đồng phục học sinh của họ có màu sắc giống nhau đến lạ thường, cả hai đều là xanh và trắng.

Nhưng sự thật đã chứng minh, nhan sắc sẽ không bị mai một bởi bộ quần áo đại trà.

Một đám người mặc quần áo giống nhau, trong đó người ăn mặc giống nhân vật truyện tranh ở trong đám đông thì càng nổi bật hơn, đưa mắt nhìn thì người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.

Khi tan học vào tối thứ Hai, Nhan Lộ Thanh không thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng trường.

Nhưng cô vẫn có linh tính, cô đi thẳng về phía quán trà sữa mình đã ghé trước đó, đến cuối phố, quẹo vào một góc thì thấy cảnh tượng gần giống như lần trước.

Chỉ lần này, có những người khác xung quanh Cố Từ, anh dường như đang bị người khác tiếp cận, nhưng khi Nhan Lộ Thanh vừa mới nhìn thấy thì cô gái tiếp cận anh đã rời đi, chỉ để lại một mái tóc dài phía sau. Cô gái đó dường như đang che miệng mình, Nhan Lộ Thanh dường như nghe thấy một tiếng “đậu má” rất khẽ.

Ngay sau khi cô gái kia rời đi, Cố Từ quay đầu nhìn về phía cô.

Xe của anh đang đậu bên đường, đèn đường chiếu từ trên đầu xuống. Hai tay Cố Từ không cầm tay lái, đặt vào trong túi áo khoác, khóa kéo được kéo lên hết nấc, chóp mũi hơi ửng đỏ.

Nhan Lộ Thanh lập tức bỏ cảnh tượng kia ra sau đầu, chim nhỏ liền nhập hồn, chẳng qua bây giờ lại là thời gian giáo dục của chim nhỏ Nhan: “Anh thực sự mặc mỗi cái áo khoác đồng phục đó rồi đến đây à… Buổi tối ở đây xuống tận 0 độ đấy! Anh có biết 0 độ là gì không?”

“Tôi biết.” Cố Từ lấy tay từ trong túi áo đặt lên trên tay lái, cúi đầu ra hiệu: “Vậy cô còn không mau lên xe?”

“…”

Nhan Lộ Thanh thật sự không hiểu liệu có phải anh đang tỏ ra đẹp trai, hay là cảm thấy bị lạnh cóng rất thoải mái hay không, sau khi ngồi lên xe lại dạy dỗ anh một hồi nữa.

Rồi sau đó cô im lặng một lúc, nghĩ đến cô gái vừa đi khỏi.

“Vừa rồi hình như có người nói chuyện với anh.” Nhan Lộ Thanh quay đầu lại: “Hai người nói gì vậy?”

Cố Từ khẽ mấp máy môi, cúi xuống nhìn cô: “Cô ấy hỏi tôi học trường nào.”

“Rồi sao?”

“Tôi bảo là thành tích của tôi kém quá nên đã bỏ học rồi.”

“…”

Cho nên cô nghe được từ cảm thán đó là do có chuyện như vậy sao? Cảm khái một anh chàng đẹp trai như vậy mà lại bỏ học à?

Tại sao giọng điệu đó lại có chút phấn khích nhỉ?

Nhưng Cố Từ đã nói như vậy, Nhan Lộ Thanh cảm thấy cô cũng sẽ không hỏi anh bất cứ điều gì nữa.

Một tuần sau là ngày đầu năm mới, trường trung học số 1 Hoài Du là kiểu trường mặc dù học tập miệt mài, nhưng sẽ không tước bỏ hoàn toàn các hoạt động vui chơi giải trí. Đêm trước ngày đầu năm mới sẽ có một buổi tiệc liên hoan vào ngày 31 tháng 1, trường quy định mỗi lớp đều phải có một tiết mục biểu diễn. Chủ nhiệm đã ra lệnh, mặc dù sắp đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng vẫn cần phải để ý đến tiết mục.

Nhan Lộ Tranh ngoài thích hội họa ra thì không có tài nghệ gì, tài nghệ ngoài việc trời sinh đã có ra thì tất cả đều cần phải đầu tư và trau dồi, hoàn cảnh cuộc sống của cô cũng không có được điều kiện này.

Cô cũng không định biểu diễn trên sân khấu, nhưng vì Thu Noãn Lâm sẽ lên biểu diễn, nên cô đã tham gia bộ phận hậu cần giúp làm các công việc khác cho đội biểu diễn của lớp, thời gian về nhà càng ngày càng muộn.

Vừa hay tết Dương lịch bên này của cô là thời điểm vừa kết thúc thi cuối kỳ bên chỗ Cố Từ. Vì vậy, Nhan Lộ Thanh thỉnh thoảng nghĩ, có lẽ mấy ngày này về trễ còn có thể để anh ôn bài thi.

Kết quả đêm đó về bị vả vào mặt.

Người nào đó không chút vội vàng, thậm chí cô vừa mới vào nhà thì điện thoại của anh truyền đến âm thanh chiến thắng.

Sau khi Nhan Lộ Thanh mua điện thoại mới cũng tải game này về. Năm 2018, Bại Khấu Vinh Diệu đã trở thành game mobile quốc dân. Điện thoại lúc trước của cô tải không nổi game này, vì thế cô chưa từng tiếp xúc với nó. Cố Từ thì khác, cô đã nhìn thấy giao diện game của anh, là kiểu đại thần sẽ có một đống bạn không liên quan điên cuồng muốn kết bạn.

Vì vậy trong thời gian rảnh rỗi, Nhan Lộ Thanh đã theo Cố Từ để học đi rừng.

Xem xét từ tần suất cà khịa cô của Cố Từ mà nói thì năng lực của cô cũng không tồi, trình độ hiện tại của cô cũng đủ để kéo thêm một đám em gái rồi.

Dù sao, xem xét từ trạng thái của Cố Từ sau khi cô trở về mà nói thì người này căn bản sẽ không giống đám học sinh bình thường bọn cô, sắp tới kỳ thi thì sẽ học hành chăm chỉ hơn bình thường.

Cố Từ cất điện thoại đi, giống như là nhìn thời gian, rồi hỏi cô: “Cô bận đến hôm nào?”

“Bận đến ngày 31, khi buổi tiệc kết thúc.”

“Ồ, đúng rồi, hôm đó hình như anh cũng thi xong.” Nhan Lộ Thanh bất chợt có suy nghĩ mời anh: “Anh có muốn đi dự tiệc không? Hoạt động giải trí của trường tôi khá hay đấy.”

“Không phải là cô không diễn à?”

Nhan Lộ Thanh kinh ngạc: “Tôi không biểu diễn thì còn người khác biểu diễn mà, chỉ cần biểu diễn hay là được rồi.”

Cố Từ còn kỳ lạ hơn cả cô: “Biểu diễn hay thì liên quan gì đến tôi.”

“…” 

Cuộc nói chuyện kỳ lạ kết thúc một cách kỳ lạ, sau đó Nhan Lộ Thanh đi tắm rửa rồi quay lại làm bài tập, hai người tắt đèn đi ngủ như bình thường.

Vẫn còn hai ngày nữa mới đến bữa tiệc. Mấy ngày qua, Nhan Lộ Thanh cũng đã làm quen được với mấy bạn nữ lớp bên cạnh, bởi vì một số trang phục cần chỉnh sửa thủ công, hoặc thậm chí phải làm thủ công nên Nhan Lộ Thanh đã đến học hỏi bọn họ, vừa học vừa nghe họ nói chuyện.

Trong quá trình đó, cô không biết mình đã nghe bao nhiêu chuyện hóng hớt trong lớp. Lần này cô đang nghe chuyện tình tay ba của hoa khôi, ủy ban thể thao và đại diện môn toán của lớp bên cạnh, còn chưa đã cơn ngứa thì hai cô gái đột nhiên thay đổi chủ đề. 

Em gái số 1 kể: “Sáng thứ hai tuần trước khi đi học, tớ thấy một anh chàng đẹp trai đạp xe đạp địa hình màu đen ở cổng trường. Ôi, đáng tiếc là chưa bao giờ gặp lại. Tớ không biết diễn tả thế nào, tớ nói cho mấy chị em của tớ thì họ nói đó là tưởng tượng của tớ, ở trường chúng ta không có anh chàng đẹp trai nào cả.”

Em gái số 2: “Có phải là người mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đi xe đạp địa hình màu đen, chân dài, da trắng, trông cực kỳ đẹp trai đúng không?” 

Ngón tay Nhan Lộ Thanh dừng lại.

Đồng phục học sinh xanh trắng, xe đen, chân dài, da trắng, thứ hai…

Đây không phải như là đọc trực tiếp số chứng minh nhân dân của Cố Từ à?

Em gái số 1 hào hứng: “Đúng vậy, đúng vậy! Trời ơi, cậu cũng thấy à? Kể cho tớ nghe đi!”

“Hôm đó cũng là thứ hai, tớ đi uống trà sữa với người chị em của mình. Anh ấy ở gần quán trà sữa, hình như đang đợi ai đó. Người chị em của tớ chết mê chết mệt nên đi đến nói chuyện với anh ấy. Cô ấy đi đến hỏi một câu, câu trả lời của anh chàng đẹp trai đó khiến người chị em của tớ chạy đi mà trong lòng vừa buồn nhưng cũng cảm thấy vui.”

“Nói gì, nói gì thế?”

“…”

Mặc dù trong suốt quá trình cô không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng vào lúc này, hai tai của Nhan Lộ Thanh đã trở thành ăng-ten.

“Người chị em tớ do dự một lúc lâu mới đi đến hỏi anh ấy rằng anh đẹp trai, anh đang đợi ai hả.”

“Anh ấy trả lời phải.”

“Anh ấy đang đợi cô gái mà anh ấy thích tan học.”*Tác giả có lời muốn nói:

gzcyyds

He he =w=

Chương này còn có mấy cục đường kín đó (Chắc là đường kín rồi), tôi viết mà thỏa mãn vô cùng!!!