“Sư phụ, mắt của người...” Quách Tiểu Giang thấy băng gạc trên đầu Công Thâu Thoán thì lập tức hỏi chuyện. Nhất thời Công Thâu Thoán không biết nên nói gì với đồ đệ nhà mình, chỉ có thể nói qua loa là chút vết thương không đáng nhắc tới, không gây trở ngại gì. Mà Quách Tiểu Giang là một tên đầu gỗ, nghe sự phụ nhà mình nói như vậy thì gật đầu không hỏi tiếp nữa. Một lát sau, Quách Tiểu Giang lại hỏi chuyện khác.
“Sư phụ, Hắc Tử đâu ạ?”
Công Thâu Thoán còn tưởng rằng Quách Tiểu Giang muốn hỏi cái gì, nghe đến đó liền không kìm được bị Quách Tiểu Giang làm cho tức tới phì cười.
“Đồ đệ ngốc, sao con vẫn còn nhớ thương con huyền xà kia hả? Con không nghĩ lại xem, đầu nó to như vậy thì làm sao có thể đi lên với chúng ta? Mà cứ cho là thật sự tới được Tân Môn đi, vậy không phải sẽ khiến cho mọi người sợ hãi sao?”
Quách Tiểu Giang ngượng ngùng, định xoa đầu nhưng lại quên mất trên tay mình còn vết thương, vừa động đậy là đau đớn đã ập tới, cậu đau tới độ nhe răng trợn mắt. Công Thâu Thoán bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Quách Tiểu Giang rồi sau đó lại yêu thương vươn tay xoa đầu cậu.
“Tiểu Giang, lần này là không bảo vệ con đàng hoàng, là lỗi của vi sư. Sau này vi sư cam đoan nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ con bất cứ lúc nào, không bao giờ để con bị thương nữa.”
Quách Tiểu Giang nhếch môi cười, sau đó liền nhích lại gần Công Thâu Thoán rồi dán vào người sư phụ của mình, không chịu tách ra.
“Sư phụ, vừa rồi con nằm mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng con chết rồi, sư phụ cũng… Con còn định xuống dưới đó tìm sư phụ nhưng tìm mãi vẫn không thấy người đâu, cuối cùng Diêm vương chê con phiền mới vung chân đá con trở về.”
Công Thâu Thoán bị Quách Tiểu Giang chọc cho bật cười nhưng vẫn giả vờ tức giận mắng cậu: “Tiểu tử thối! Ngày nào cũng cứ há mồm là bắt đầu nói linh ta linh tinh. Không có việc gì cả, không cần sợ, mơ đều là ngược lại với sự thật, không phải sư phụ của con vẫn còn sống rất tốt sao?”
Quách Tiểu Giang gật đầu nhưng lòng vẫn còn chút sợ hãi. Cậu nhớ tới ký ức trước khi mình hôn mê, cuối cùng quyết định nói hết cho Công Thâu Thoán.
“Sư phụ, lúc ở dưới mặt đất, trước khi con hôn mê con nghe thấy có tiếng nói chuyện trong đầu con, hắn nói hắn muốn máu của con...” Quách Tiểu Giang nghĩ tới đây không khỏi rùng mình một cái, giống như e sợ âm thanh quái dị kia đang ở gần mình: “Sư phụ, lúc ở trên đỉnh con cũng nghe thấy giọng nói kia, hình như hắn chính là đống thây khô...”
Công Thâu Thoán thở dài, ông nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không nói chân tướng cho Quách Tiểu Giang.
“Không có việc gì đâu Tiểu Giang, tên kia đã bị vi sư giải quyết rồi, về sau nó sẽ không xuất hiện cạnh con nữa. Sau này bất luận khi nào, gặp phải chuyện gì thì vi sư cũng đều ở bên cạnh con, con không cần sợ.”
Quách Tiểu Giang cái hiểu cái không gật đầu, vừa định mở miệng hỏi tiếp thì lại bị Công Thâu Thoán cắt ngang.
“Con vừa mới tỉnh nên sức khỏe còn rất suy yếu, nghe lời vi sư, nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ vi sư còn chuyện khác phải làm, đợi con nghỉ ngơi xong sẽ đến thăm con sau.”
Quách Tiểu Giang nhíu mày, vừa định cò kè mặc cả với Công Thâu Thoán thì lại bị sư phụ nhà mình chặn lại.
“Nếu con không nghe lời vi sư nói, vậy đừng trách sau này vi sư mặc kệ con. Vi sư nói được làm được, đến lúc đó cho con tìm khắp nơi vẫn không thấy sư phụ đâu!”
Lúc này Quách Tiểu Giang mới thôi, cậu yếu ớt gật đầu rồi nằm trở lại giường. Công Thâu Thoán đắp chăn cho Quách Tiểu Giang rồi đứng lên xoay người đi ra khỏi phòng. Ông chợt sinh ra một chút cảm xúc không đành lòng, không biết từ bao giờ mà ông đã xem đứa nhỏ này như cốt nhục của mình. Nhưng bản thân ông cũng không biết chuyện này khi nào mới kết thúc, phía trước còn nguy hiểm gì đang chờ đợi Tiểu Giang, mà bản thân ông có thể đồng hành cùng đứa nhỏ này được bao lâu, bảo vệ được nó tới khi nào?
Công Thâu Thoán tâm phiền ý loạn, ông quay người đi về tiền sảnh, đợi khi về đến sảnh thì ông mới phát hiện mấy người còn ngồi trong sảnh vừa rồi không biết đã rời đi từ khi nào. Tìm một người hầu hỏi thì mới biết hóa ra sau khi ông rời đi thì Liễu Như Yên cũng giận dữ phất tay áo bỏ đi, một mình Kim Nguyên Khôi ở lại không có tác dụng gì nên ông ta đã về chỗ nghỉ ngơi mà Cố Đình Dục sắp xếp rồi. Lúc này Công Thâu Thoán mới thấy thân thể mình cũng rất mệt mỏi nên cũng quay đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Bên kia, Kim Ngọc Nhiêu đã lâu không được gặp cha, càng khó kìm được cảm xúc, hai người ôm nhau khóc lóc một hồi rồi không biết vì sao lại đột nhiên nói tới việc kỳ lạ xảy ra lúc trước. Kim Nguyên Khôi lúc này mới biết hóa ra đám nhỏ Cố Đình Dục đi tìm ông là vì một phong thư mạo danh, ông vội vàng hỏi rõ con gái.
Kim Ngọc Nhiêu lập tức kể hết tất cả mọi chuyện cho phụ thân mình nghe, Kim Nguyên Khôi càng nghe thì càng thấy kinh hoàng, lại liên tưởng tới câu nói của Công Thâu Thoán, ông chợt lạc trong suy nghĩ của mình.
“Ngọc Nhiêu, không phải lúc trước phụ thân đã dặn con tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện này sao! Vì sao con lại cố ý không nghe!”
Lúc này Kim Nguyên Khôi có phần không biết phải làm sao, chỉ có thể răn dạy Kim Ngọc Nhiêu một trận, nhưng càng răn dạy, nỗi sợ trong lòng Kim Nguyên Khôi lại càng nặng nề. Nói vừa dứt câu, ông liền bất lực ôm đầu ngồi chồm hỗm xuống.
“Là do cha không tốt, Ngọc Nhiêu, con trách cha đi! Tất cả đều là lỗi của cha, hại bao nhiêu người như vậy!”
Kim Ngọc Nhiêu thấy phụ thân áy náy như thế thì không thể kìm được nỗi buồn.
“Cha, là con không tốt, đáng lẽ con nên nghe lời cha nói, nhưng con gái rất sợ, con sợ không thể gặp lại cha được. Nghĩ đi nghĩ lại, những chuyện con gặp được cũng không tính là gì, chỉ cần có thể nhìn thấy cha, con gái làm gì cũng đáng.”
Kim Nguyên Khôi lau nước mắt, sau đó dựa vào Kim Ngọc Nhiêu đứng dậy, hai người ngồi xuống một bên. Lúc này Kim Nguyên Khôi đã không còn lòng dạ quan tâm chuyện gì khác, ông chỉ cảm thấy may mắn vì Kim Ngọc Nhiêu bình an vô sự, tránh thoát được kiếp nạn vừa rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng Kim Nguyên Khôi sinh ra một ý niệm. Ông đi tới trước cửa nhìn bốn bề vắng lặng, sau đó ông đóng kín hết cửa sổ và cửa ra vào rồi quay lại phòng.
“Ngọc Nhiêu, lại đây, cha có chuyện muốn nói với con.”
Kim Ngọc Nhiêu nhận thấy bầu không khí không đúng, cô chần chừ một lát rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Kim Nguyên Khôi, cẩn thận lắng nghe.
Phủ họ Cố yên bình tựa như không hề có chuyện gì xảy ra, mọi người đều đã thoát khỏi nguy hiểm, thoát khỏi trói buộc. Chỉ là, ai có thể cam đoan tất cả mọi chuyện đã chấm dứt tại đây? Rốt cuộc bên dưới sóng ngầm cuồn cuộn còn che giấu cái gì?
Mà ở từ đường dưới lòng đất của giáo Hắc Tử cũng đang chung cảnh tượng sóng ngầm mãnh liệt như thế.
Lúc này trong từ đường, không khí nặng nề như tận thế ập đến, vô số người quỳ rạp dưới chân sư tôn. Lần này sư tôn không còn ngồi trên ghế thái sư màu đen kia nữa, trong tay bà nắm chuỗi ngọc như ý, không nói một lời mà đưa lưng về phía mọi người. Nói một cách không hề khoa trương, trong những người quỳ bên dưới, có không ít người đã sợ đến mức không dám hô hấp.
Hồi lâu sau sư tôn mới từ từ xoay người lại. Bà yên lặng nhìn chăm chú vào đám người dưới chân mình, tựa như đang tính toán gì đó. Trong lòng mọi người chợt sinh ra dự cảm xấu, ai nấy đều phỏng đoán xem đến lượt ai gặp phải tai ương, đồng thời cũng yên lặng cầu nguyện tối nay bản thân mình không phải là quỷ xui xẻo kia.
Cô gái đi đầu quỳ dưới chân sư tôn kia là đại đệ tử mà bà vừa lòng nhất, lúc này tuy cô ta không hề khép nép, sợ hãi giống như những người khác, nhưng nỗi sợ trong lòng cô ta không thể nào ít hơn những người kia. Cô ta hiểu, hôm nay sư phụ nhất định sẽ tàn sát vô số người. Chỉ là lúc này, cô ta không hy vọng những đồng môn vô tội kia lại bởi vì mình mà chết.
“Sư tôn, đệ tử biết sai ạ, mong sư tôn trách phạt!”
Cô gái muốn nhận tất cả sai lầm lên người mình trước khi sư tôn mở miệng. Sư tôn nghe cô gái mở miệng thì trả lời bằng ngữ khí dịu dàng: “Không sao, không sao, lần này con cũng vất vả rồi, luận công thì vi sư hẳn là nên thưởng cho con.”
Cô gái nghe ra trong giọng của sư tôn tràn ngập sự châm chọc và nói mát, cô ta không khỏi có phần hối hận khi bản thân lỗ mãng mở miệng. Trong đám đệ tử bên dưới, có mấy người có lẽ là mới tới nên không hề nhận thấy sự khác thường của sư tôn, lúc này bọn họ thậm chí còn vui sướng khi đồng môn của mình làm tốt nên sắp được sư tôn thưởng, ảo tưởng có lẽ bọn họ cũng có thể được chia một hai phần.
“Như vậy đi, hôm nay tôi ban thưởng cho mọi người, dù sao lần này chư vị đều vất vả rồi.” Sư tôn ngồi lại lên ghế thái sư, trong tay vẫn đang vuốt ve ngọc như ý. Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, nhưng dù không khí đã như vậy rồi mà vẫn còn mấy đồ đệ lỗ mãng không hiểu tình hình, bọn họ ngẩng đầu lên vui sướng nhìn về phía sư tôn.
Sư tôn thấy có người ngẩng đầu lên thì nụ cười trên mặt lại tươi hơn vài phần. Bà chỉ chỉ mấy người kia rồi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói.
“Mấy người tôi chỉ vừa rồi, phần thưởng… Thưởng các người tự vẫn đi.”
Lời nói của sư tôn nhẹ nhàng bâng quơ, như đang miêu tả bữa cơm hôm nay thật bình thường. Mấy người bị chỉ ngây ra như phỗng, hồi lâu sau mới nhớ tới chuyện quỳ xuống đất xin tha, trong một thoáng tiếng la khóc đã bao phủ khắp nơi, quanh quẩn trong từ đường. Những người khác nghe âm thanh khóc lóc vang vọng thì đều đã sợ tới mức phát run, nhưng dù vậy, vẫn không có mấy người dám biểu hiện rõ ràng.
Có lẽ là bị tiếng la làm cho đau đầu, mắt phượng của sư tôn híp lại.
“Làm sao? Các người không hài lòng với phần thưởng tôi đưa ra sao? Nếu như không hài lòng, vậy thì đổi thành lăng trì?”
Mấy người quỳ đó không dám khóc thêm nữa, bọn họ như đã hiểu ra, có thể chết nhanh gọn đã là phần thưởng sư tôn ban cho bọn họ rồi.
“Những người khác, các người muốn ban thưởng hay là khiển trách đây?”
Sư tôn phủi bụi trên quần áo rồi đứng dậy, bà thấy không ai đáp lời mình liền đi hỏi đệ tử nữ gần mình nhất.
“Nếu không, con chọn thay bọn họ đi?”
Thân thể đệ tử nữ đó đột nhiên run lên, giống như nhớ đến những người đã vì bản thân mà chết thảm không lâu trước đây. Cô ta không nói gì, chỉ tiếp tục quỳ gối trước mặt sư tôn, đầu cúi càng thấp.
Sư tôn cực kỳ ghét bộ dáng này của cô ta, giọng nói phẫn nộ của bà nháy mắt tràn ngập cả từ đường.
“Tôi nuôi các người có tác dụng gì chứ? Tâm huyết mười mấy năm bị hủy trong giây lát như vậy, các người đáng tội gì!”
Thanh âm kì dị quanh quẩn dưới mặt đất khiến cho tất cả mọi người không rét mà run. Cô gái đứng đầu vội vàng nhận sai với sư tôn.
“Là đệ tử vô năng, thỉnh sư tôn trách phạt, đệ tử có thể đầu rơi máu chảy, phục vụ cho sư tôn!”
Nhất thời, dưới mặt đất vang lên những loạt lời nói giống nhau, như trở thành một bản giao hưởng. Trên khuôn mặt của sư tôn dần hiện lên một biến hóa kỳ lạ, bà nở nụ cười.
“Được, nếu đã như vậy, tôi muốn các người đi làm một chuyện cho tôi.”