Săn Long Quyết 2: Thánh Tuyền Long Cung

Chương 4: Giương cung bạt kiếm




Trong sảnh, không khí vẫn căng thẳng khẩn trương như trước, ba người Công Thâu Thoán, Kim Nguyên Khôi và Liễu Như Yên lẳng lặng ngồi trên ghế của mình, ai nấy đều không mở miệng trước. Không khí trong sảnh như đọng lại, mâu thuẫn bao năm có lẽ sẽ bùng nổ trong tối nay hoặc có lẽ, sẽ được cởi bỏ trong tối nay.

“Chưởng môn Liễu, nhiều năm không gặp mà bà vẫn giữ nguyên phong thái thu hút như vậy.” Không biết vì sao Công Thâu Thoán lại mở miệng nói ra một câu nói đùa cợt như vậy. Liễu Như Yên nghe Công Thâu Thoán nói thì cũng không thèm để ý tới ông, chỉ là khẽ hừ một tiếng, Công Thâu Thoán bị Liễu Như Yên cho ăn bơ nhưng không hề buồn bực mà tiếp tục quay sang nói chuyện với Kim Nguyên Khôi.

“Chưởng môn Kim thì lại không ổn, so với Chưởng môn Liễu ông có vẻ tang thương hơn không ít, chẳng lẽ Huyết Ngọc Long Nhãn dùng không thuận tay hay là người Nhật Bản không cho đủ thứ tốt thế?”

Kim Nguyên Khôi nghe Công Thâu Thoán nói như thế, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi để ngồi trên chiếc ghế này, chỉ thầm muốn nhanh chóng tìm cái hố để chui vào. Bấy giờ Liễu Như Yên lại mở miệng.

“Đừng chỉ thăm hỏi chúng tôi như vậy, mấy năm nay Chưởng môn Công Thâu sống cũng không hề kém hơn chúng tôi đâu, dạo chơi tứ hải, thoải mái tự tại, tôi thấy ông rất vui vẻ đó! Ngay cả sống chết của người trong môn cũng không thèm để ý!”

Công Thâu Thoán nghe Liễu Như Yên ụp chậu phân lên đầu mình như vậy nhưng vẫn không buồn bực, chỉ cười ha ha rồi trả lời.

“Chưởng Môn Kim, Chưởng môn Liễu đang nói ông kìa. Ông xem nhiều năm thế rồi mà Chưởng môn Liễu vẫn không bỏ qua được chuyện năm đó. Không thì như vậy đi, hôm nay Chưởng môn Kim nói ra chân tướng tất cả mọi chuyện cho chúng tôi nghe một chút, cũng để mọi người hiểu rõ ngọn ngành, vậy có được không?”

Lúc này mặt của Kim Nguyên Khôi đã vàng như nghệ. Ông không sợ hai người trước mặt trách cứ bản thân, lại càng không sợ bọn họ trách tội rồi tự ra phán quyết cho ông. Điều ông sợ chính là sự sỉ nhục vô cùng vô tận này, mỗi câu nói đều mang gai đâm vào người ông.

“Chưởng môn Kim? Thế nào?” Công Thâu Thoán lại mở miệng, Kim Nguyên Khôi chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên như biến thành một con rối gỗ, không chỉ không biết nói mà còn không biết điều khiển tứ chi.

“Chưởng môn Công Thâu, hỏi tới hỏi lui, cuối cùng chẳng qua vẫn chỉ là chuyện cũ mà thôi. Tôi thấy không cần phải hỏi lại nữa, cứ giết luôn là được.” Liễu Như Yên bưng chén trà trong tay lên, chậm rãi nhấp một ngụm: “Chuyện Chưởng môn Kim làm ra năm đó, chúng ta ai nấy đều biết hết, không phải sao? Nói tiếp nữa lại thành gánh nặng.”

Lúc này sắc mặt của Công Thâu Thoán đột nhiên thay đổi, trong giọng nói không còn phần trêu chọc và khách sáo kia nữa: “Chưa chắc đâu Chưởng môn Liễu, hiện tại Chưởng môn Kim là người duy nhất biết tất cả chân tướng. Nếu Chưởng môn Kim chết rồi, nói không chừng chúng ta trai cò đánh nhau mà không biết người được lợi là ai đâu.”

Công Thâu Thoán nói xong liền lẳng lặng nhìn thoáng qua Kim Nguyên Khôi. Quả nhiên Kim Nguyên Khôi thoáng run lên một chút, Công Thâu Thoán biết chắc bản thân đoán đúng rồi, ông tiếp tục đánh vào chỗ hiểm của Kim Nguyên Khôi.

“Chưởng môn Kim, có thể ông không biết, năm đó sau khi ông mang theo Huyết Ngọc Long Nhãn cao chạy xa bay, chuyện trong môn phái chúng ta cộng lại cũng đủ ngang với khi triều đại thay đổi rồi. Tôi thật sự rất tò mò, Chưởng môn Kim, lúc trước ông liều mình mang Huyết Ngọc Long Nhãn đi, còn hại chết Chưởng môn Quách, vì sao hôm nay lại muốn trở về?”

Công Thâu Thoán nói đến đây lại giả vờ như đang suy tư, vỗ đầu bản thân: “À, đúng, tôi nhớ ra rồi, đồ đệ ngốc kia của tôi nói, bọn chúng nhận được thư của ông, nói là báo mọi người đến trấn Chúc Gia tìm ông. Ông lỗ mãng quá rồi đó, bọn nhỏ chưa trải sự đời, nếu không phải tôi gặp được bọn chúng thì chắc là lúc này chúng đều đã đi gặp Diêm Vương rồi chăng?”

Thân thể của Kim Nguyên Khôi bắt đầu run rẩy kịch liệt, vẻ mặt ông trở nên có phần dữ tợn, như đang cố kiềm chế cái gì đó.

Công Thâu Thoán tiếp tục kích thích Kim Nguyên Khôi, ông nói: “Kiểu giúp người làm vui này tôi không chấp nhận được. Khi xưa tôi nói với ông thế nào? Bây giờ lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao? Không chỉ có mấy người chúng ta bị liên lụy mà ngay cả bọn nhỏ cũng trốn không thoát!”

Công Thâu Thoán như chưa đã ghiền, ông lại văn vẻ một phen cho nỗi đau của Liễu Như Yên và bản thân.

“Tôi thì không sao cả, trời sinh cô độc, đừng nói là con nối dõi, ngay cả tri kỷ cũng không có. Nhưng Chưởng môn Liễu lại không giống, Dao Quang tuy nói là đứa nhỏ được Chưởng môn Liễu thu dưỡng nhưng bà ấy luôn xem nó như con gái ruột của mình. Ông thì càng không phải nói, Ngọc Nhiêu là cốt nhục của ông, nếu nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bị kẻ xấu hãm hại giống như ông thì làm sao bây giờ!”

Lúc này Kim Nguyên Khôi rốt cuộc nhịn không được nữa, ông đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, cặp mắt ửng đỏ trừng lớn nhìn mọi người ở trong sảnh, giống như muốn nói ra những lời bị đè nén từ lâu. Qua một lát sau, Kim Nguyên Khôi thả lỏng người, ông thở dài một hơi rồi ngồi phịch xuống ghế, lúc lâu vẫn không mở miệng nói chuyện. Đang lúc Công Thâu Thoán nghĩ kế hoạch của bản thân thất bại thì Kim Nguyên Khôi lại mở lời.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, quyết định lúc trước của tôi rốt cuộc đã hại bao nhiêu người. Chỉ là Kim Nguyên Khôi tôi từng thề với trời, bất cứ lúc nào tôi cũng không thể có tâm tư hại người, tất cả mọi chuyện đều là bởi vì sai lầm tôi làm ra lúc trước nên mới thành cớ sự như hôm nay. Cho nên bất luận hai người nói cái gì tôi đều sẽ không phản bác. Gieo nhân nào gặt quả nấy, tất cả đều là do bản thân tôi tự gây ra, tôi không có tư cách biện giải cho mình, không có tư cách cầu xin hai người tha thứ.”

Nói tới đây, giọng nói của Kim Nguyên Khôi lại thoáng nghẹn ngào. Ông ngẩng đầu lên, hòa hoãn hồi lâu mới tiếp tục nói.

“Chỉ là bọn nhỏ vô tội, chuyện xảy ra trước đây bọn nhỏ cũng không biết, lại càng không liên quan gì đến chuyện cũ năm xưa. Hôm nay tôi chỉ muốn van cầu hai vị Chưởng môn đang ngồi đây, mong hai người nhất định phải bảo vệ tốt bọn nhỏ, cho dù là Đình Dục, Dao Quang, Tiểu Giang hay là Ngọc Nhiêu.”

Kim Nguyên Khôi nói đến đây liền đứng dậy đi tới giữa sảnh rồi không chút do dự mà quỳ xuống.

“Kim Nguyên Khôi tôi tội ác tày trời, hôm nay xin quỳ xuống thỉnh tội, tự biết chuyện không cách nào bù lại nhưng mong hai vị Chưởng môn nhất định phải thay tôi bảo vệ được Ngọc Nhiêu. Kim Nguyên Khôi tôi nguyện dùng cái chết tạ tội!”

Công Thâu Thoán nhìn Kim Nguyên Khôi làm ra hành động như vậy thì nhất thời không biết là nên tức giận hay là đau lòng. Ông không nghĩ tới Kim Nguyên Khôi đường đường là nam nhi bảy thước, vậy mà lại nguyện quỳ xuống trước mặt bọn họ, đây không phải là ý định ban đầu của Công Thâu Thoán, cũng không phải là cảnh mà ông muốn nhìn thấy. Trong chốc lát, Công Thâu Thoán cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Ông thở dài, sau đó đứng dậy rời đi, không muốn để ý tới Kim Nguyên Khôi nữa.

Mà Liễu Như Yên vốn cũng kinh ngạc vô cùng, chẳng qua không bao lâu sau, sự lạnh nhạt và phẫn nộ đã tràn ngập trong nội tâm của bà. Bà ngước mắt nhìn mọi thứ trong sảnh, chỉ không nhìn Kim Nguyên Khôi.

“Ông có chuyện cầu xin chúng tôi, đương nhiên tôi có thể đồng ý, chẳng qua chuyện dùng cái chết tạ tội, cũng xin Kim Nguyên Khôi ông nhớ cho kỹ!”

Công Thâu Thoán vừa định rời đi lại bất chợt dừng lại, ông không nghĩ tới Liễu Như Yên sẽ biến thành một người vô tình như thế, trong lòng ông nổi lên một cơn phẫn hận. Ông quay lại nhìn chằm chằm Liễu Như Yên một hồi rồi nở nụ cười.

“Chưởng môn Liễu, người đời đều nói độc nhất lòng dạ đàn bà, bà đừng để bụng nhé.”

Khi nói chuyện Công Thâu Thoán còn nâng Kim Nguyên Khôi đứng dậy. Những chuyện ông làm vừa rồi, chẳng qua là do tức giận trong lòng thôi. Vốn dĩ là ông muốn moi được chân tướng từ trong miệng Kim Nguyên Khôi, nhưng ồn ào một trận rồi, Công Thâu Thoán mới phát hiện bản thân không hận được người kia, trong lòng ông chỉ có oán.

“Chưởng môn Kim, ban nãy chuyện ông nói, hình như còn có ẩn tình khác. Nếu như không ngại, tôi đồng ý với ông, nhưng để trao đổi, ông cũng phải nói tất cả chân tướng cho tôi biết. Nếu không chỉ sợ tới khi gặp phải nguy hiểm rồi, lúc đó không chỉ không thể giúp ông mà tôi còn khó có thể bảo toàn bản thân.”

Công Thâu Thoán nói xong cố ý nhìn qua Liễu Như Yên, bà cười nhạt trước hành động của Công Thâu Thoán rồi quay đầu sang chỗ khác, một lúc lâu sau vẫn không đáp lời. Công Thâu Thoán lười phản ứng với Liễu Như Yên, ông tự ngồi lại trên ghế đợi Kim Nguyên Khôi kể lại chuyện xưa.

Kim Nguyên Khôi nghe thấy yêu cầu của Công Thâu Thoán thì như nghĩ thông chuyện gì, ông hạ hết quyết tâm nhưng lúc Kim Nguyên Khôi vừa mở miệng thì từ bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Chợt thấy Cố Đình Dục bước vào đại sảnh, nhìn ba người trong sảnh vẫn đang nói chuyện cùng nhau thì vội vàng thi lễ một cái, sau đó đi tới bên cạnh Công Thâu Thoán.

“Tiền bối, Quách Tiểu Giang tỉnh rồi ạ, em ấy đang kêu gào muốn gặp người...”

Công Thâu Thoán nghe được tin Quách Tiểu Giang tỉnh lại thì rất kinh ngạc. Ông không thèm quan tâm những người ở sảnh nữa mà vội vàng đi cùng Cố Đình Dục ra ngoài. Từ sau khi quay về Tân Môn, Quách Tiểu Giang được sắp xếp cho nằm trong một sương phòng riêng, được Kim Ngọc Nhiêu và Cố Đình Dục chăm sóc. Hiện tại, Quách Tiểu Giang tỉnh lại khiến mọi người đều thấy vui mừng khôn xiết.

Không đợi Công Thâu Thoán đi đến nơi thì đã nghe được tiếng kêu ầm ĩ của Quách Tiểu Giang từ xa.

"Sư phụ em đâu? Sư phụ đâu?"

“Tiểu Giang, sư phụ em đang ở tiền thính nghỉ ngơi, em chờ...”

"Không! Mọi người nhất định là đang gạt em! Sư phụ em đâu! Không phải là ông xảy ra chuyện rồi chứ!"

Công Thâu Thoán cười vui vẻ, đồ đệ ngốc nhà ông quả nhiên là đồ ngốc thật. Công Thâu Thoán hắng giọng, cách một ván cửa quát ầm lên: “Người nào gặp chuyện? Thằng nhóc nhà con có phải là ngứa đòn rồi không?”

Đằng sau cánh cửa, Quách Tiểu Giang bật người vui vẻ hỏi han: “Sư phụ? Sư phụ người ở đâu?"

Công Thâu Thoán đẩy cửa đi vào thì thấy Quách Tiểu Giang tựa vào đầu giường, đang không thèm để ý Kim Ngọc Nhiêu khuyên can mà liên tục đòi xuống giường tìm sư phụ. Cánh tay cậu bị mảnh vải buộc chặt nên không thể động đậy, cả bụng cũng bị một tấm băng vải trắng lớn bao lại, chắc là xương sườn cũng bị gãy mấy cái. Công Thâu Thoán thấy Quách Tiểu Giang như vậy, trong lòng vừa tức giận lại vừa thương, định bước tới cho tiểu tử này một cái tát nhưng lòng có chút không nỡ, cuối cùng Công Thâu Thoán hung dữ trừng mắt nhìn đồ đệ một cái.

Kim Ngọc Nhiêu thấy Công Thâu Thoán bước vào thì thi lễ một cái rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người cũng dễ cho thầy trò họ nói chuyện, giãi bày tình cảm hơn.