Chương 6: Nhiệm vụ của các thành viên.
Xong phần v·ũ k·hí của lão Đức, Quang Hải không quên nhắc lão phổ cập công việc cho Nguyễn Khang. Mỗi người khi được mời gia nhập vào nhóm Săn Huyền Tích đều có một công việc cụ thể. Như Quang Hải hắn đã nói từ trước, công việc chính của hắn khi vào đoàn là giải mã những hiện tượng siêu nhiên có liên quan tới ma quỷ hay âm tà trên đường đi. Còn lão Đức, với tài năng và kinh nghiệm của mình, lão sẽ là người đưa ra định hướng và lý giải về những nơi mà bọn họ sẽ tới, đồng thời lão cũng chịu trách nhiệm truy lùng những Huyền Tích xuất hiện trên nhân gian. Về phần Nguyễn Khang, lão Đức nhấn mạnh, hắn sẽ là người chịu trách nhiệm nhìn ra những điểm bất thường xuất hiện ở bất cứ nơi nào mà họ tới, chỉ cần nhìn ra điểm bất thường sẽ phải báo ngay, báo rõ ràng để cả nhóm biết cách giải quyết.
Người cuối cùng trong bộ bốn là cô gái có tên Phùng Xuân, theo như lão Đức thì cổ có khả năng giải mã những hình vẽ của người Mán xưa, cho nên cô dự là một thành viên vô cùng quan trọng. Quang Hải vẫn chưa gặp cô gái này, mọi thứ hắn nghe về cô đều thông qua lời kể của lão Đức, cho nên hiện tại vẫn không rõ thực lực thật sự của Phùng Xuân là gì.
Giao xong nhiệm vụ cụ thể cho từng thành viên lão Đức bắt đầu bàn về thời gian di chuyển, cùng những món đồ họ cần mang theo. Với kinh nghiệm từng có lúc làm việc trong các đoàn khảo cổ trước đây, lão yêu cầu mỗi người phải tự chuẩn bị cho mình vài bộ độ để thay, những quần áo này vải phải dày có thể chống lạnh tốt, không thấm nước. Tiếp đó là một bộ dây thừng chuyên dùng cho leo núi, găng tay giày và khăn bịt đầu, không quên nhắn họ chuẩn bị cả thuốc xịt xua đuổi côn trùng thuốc trị thương và cả thuốc cảm. Cuối cùng đến thứ quan trọng nhất, thức ăn và nước uống, lão khuyên nên đem theo một số bịch ngũ cốc dinh dưỡng, lương khô, mì tôm, một số gia vị như muối mì chính, vì có thể họ sẽ săn thú và nấu ăn trên đường đi.
Về nồi nấu lão Đức có một nồi du lịch có cán treo. Lão nhắn thêm hai người chuẩn bị một bình giữ nhiệt, như vậy họ sẽ có thể có nước ấm để uống thường xuyên trên đường đi. Còn chén bát, trong nồi của lão có sẵn một bộ rất đầy đủ không cần chuẩn bị riêng. Sau khi dặn dò xong mọi thứ, lão lấy lịch bàn ra ngồi lẩm bẩm tính toán, sau đó chọn một ngày trên tờ lịch. Đó là ngày mùng 2 tháng 9, theo lão đây là một ngày tốt vì dân tộc chúng ta đã tuyên ngôn độc lập vào ngày này, ngày mà con người Việt Nam được hoàn toàn giải phóng khỏi c·hiến t·ranh đau khổ bước vào một thời kỳ mới, lên đường đi vào một ngày đặc biệt linh thiêng như vậy chắc chắn sẽ được các anh hùng liệt sĩ bảo hộ.
Ờ nghe cũng khá có lý! Hai đồng đội còn lại của lão không thèm bận tâm chuyện chọn ngày của lão, bởi đi vào ngày nào thì cũng là đi, quan trọng là sớm hay muộn mà thôi.
Sau khi đã ấn định xong mọi việc, cả ba chào tạm biệt nhau, hẹn đúng năm giờ sáng ngày mùng 2 tháng 9 sẽ gặp tại nhà lão Đức và tiến hành đi về Miền Trung.
Nguyễn Khang được Quang Hải đưa về nhà, trên đường đi hắn có hỏi về Phạm Công: “Cậu thấy ông ta là một người thế nào?”
Nghe hỏi về ân nhận, Nguyễn Khang lập tức bật chế độ người tốt việc tốt khen tấm tắc: “Bác ấy là một người tốt, giàu nhưng không kiêu ngạo, lại còn hay làm từ thiện, đặc biệt trong chuyện kinh doanh bác ấy rất rành mạch. Anh đã tới ăn cơm tại nhà hàng của bác chắc cũng biết, đồ ăn ở đó không chỉ ngon mà còn rất sạch. Hơn nữa các nhân viên trong nhà hàng đều là trẻ em mồ côi, học thức không cao nhưng do được bác giúp đỡ nên ý thức của họ rất tốt, chăm chỉ, thẳng thắn làm việc hết mình.”
Nghe vậy Quang Hải chỉ cười, hắn im lặng nghe Nguyễn Khang nói hết về người này. Đa số là khen, hắn không thấy Nguyễn Khang chê bai một lời, nhưng đối với Quang Hải làm người không ai là hoàn hảo cả, đặc biệt là những kẻ mang danh tỷ phú, không phải tự nhiên mà họ giàu có, ngoài làm ăn chân chính ra trong đó phải có chút mánh khóe thì mới nhanh giàu được, mà đã đụng tới mánh khóe thì không còn là kẻ tốt một trăm phần trăm được rồi.
Chờ cho Nguyễn Khang dừng lại, Quang Hải cười nhạt nói: “Cậu tin tưởng ông ta thế ư, không sợ đến một ngày ông ta quay lại lợi dụng cậu sao?”
Nghe câu hỏi này Nguyễn Khang như thể nghe được một câu chuyện cười, hắn cười phá lên nói: “Tôi thì có gì để cho bác ấy lợi dụng kia chứ? À tôi có một ngôi nhà ở quê, nhưng nó quá nhỏ so với một căn nhà bỏ hoang của bác ấy, bán cũng chẳng được mấy hào, đã thế còn mang theo một đứa em chưa đủ tuổi đang ngồi trên ghế nhà trường. Nếu nói bác ấy lợi dụng sức lao động của tôi để kiếm tiền thì hoàn toàn không có cơ sở, tôi đã đủ 18 tuổi và bác trả lương đều. Theo thông tin tôi tìm hiểu được, lương phục vụ tại nhà hàng vào thời điểm bây giờ mà mười triệu một tháng không hề thấp. Cho nên nếu bác có muốn lợi dụng tôi thì cũng không thể, tôi không có bất cứ điều gì đặc biệt cho bác lợi dụng cả.”
Quang Hải vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu ở đầu xe, quan sát khuôn mặt khi nhắc tới Phạm Công của Nguyễn Khang khóe môi nhếch lên, lẩm bẩm một câu rất nhỏ: “Đồ Ngốc!”
Nguyễn Khang không nghe thấy cho nên vẫn còn ra sức giới thiệu về lòng tốt của Phạm Công, tiện thể giới thiệu các món ăn trong nhà hàng, nói chung là rất tích cực, đúng chuẩn một nhân viên tận tâm với chủ mọi lúc mọi nơi.
“Ông ta rất may mắn.” Quang Hải nói. “Nhưng cũng đủ độc.”
Ý trước Nguyễn Khang cảm thấy bình thường, nhưng ý sau thì hơi khó hiểu, hắn cố hỏi lại Quang Hải, đáng tiếc xe đã tới trước nhà. Quang Hải thẳng thắn gửi lời chào, hẹn ngày mai cùng nhau đi mua một số đồ dùng cần thiết, sau đó đuổi Nguyễn Khang xuống xe, nên hắn không thể hỏi về vấn đề ‘đủ độc’ đó là gì.
Nhìn theo bóng chiếc xe biến mất ở ngã rẽ, Nguyễn Khang gãi đầu lẩm bẩm: “Đúng là tên họa sĩ quái đãng, đến suy nghĩ cũng không bình thường.”
Hắn mở cửa đi vào nhà, hôm nay Nguyễn Phúc không tới trường, nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày khang giảng sắp tới. Nguyễn Khang rất thương cậu em trai vì thằng bé chẳng có lấy một kỳ nghỉ hè nào ra hồn kể từ khi chuyển tới thành phố học. Do là một cậu học sinh theo học ở miền quê từ nhỏ, nên kiến thức không bằng các bạn ở thành phố, thành ra khi vừa tới đây Nguyễn Phúc đã phải học thêm không ngừng để theo kịp các bạn, người ta nghỉ hè còn cậu thì tranh thủ đăng ký các lớp học thêm ở trường lẫn ở ngoài, đi miết cho tới ngày khai giải năm học mới lại bắt đầu học, tuần hoàn không có lấy một kỳ nghỉ.
“Anh về rồi.” Vừa nhìn thấy anh trai Nguyễn Phúc liền lên tiếng, hơi kinh ngạc. “Hôm nay anh không đi làm sao? Mà anh ăn cơm trưa chưa, em không nấu cơm.”
Nguyễn Khang nghe vậy liền kéo cậu em thẳng tiến ra quán phở bò gần nhà, cô bán phở là người Huế vừa thấy hai anh em liền ngọt ngào gọi cậu út. Đối với cô cứ chàng trai trẻ nào tới tiệm đều được gọi là cậu út nghe rất thân thương, có lẽ đây cũng chính là lý do vì sao tiệm cô luôn đông khách, mặc cho ngày mưa.
Cả hai gọi cho mình một tô bún bò đặc biệt, vừa ăn Nguyễn Khang tranh thủ nói cho em trai về chuyến hành trình sắp tới của mình: “Ngày mốt anh có việc phải rời khỏi thành phố một thời gian, em ở lại nhớ chăm chỉ học hành ăn uống đầy đủ, anh sẽ để lại thẻ cho em, cần gì cứ rút, mật khẩu thì em đã biết rồi, anh không đổi.”
Nguyễn Phúc nhăn mặt buông đũa xuống, tỏ ra khó chịu: “Anh đi đâu làm gì? Sao phải rời khỏi thành phố? Đã vậy đi bao lâu mới về?”
“Công việc này do bác Phạm Công giao cho anh, đi khoảng một tháng sẽ về.”
Nghe là công việc do ân nhân giao cho, Nguyễn Phúc mới không hỏi thêm, bởi cậu cũng có suy nghĩ giống như anh trai mình, Phạm Công là người mà nhà họ Lâm đều mang ơn, cho nên chỉ cần là việc của hắn, cả hai đều sẽ không nề hà mà làm. Nguyễn Phúc trích chút thịt bò từ bát mình qua cho Nguyễn Khang, bảo anh ăn nhiều chút tranh thủ hoàn thành xong sớm công việc còn về nhà.
Hai anh em vui vẻ cùng nhau dùng xong bữa trưa liền về nhà, nhưng vừa về tới cổng liền đụng mặt với một người không ngờ.