Chương 33: Suối chuyển hướng.
Nhóm Săn Huyền Tích nhìn nhau trong đầu mỗi người đều đang âm thầm vạch ra lợi ích khi hợp tác cùng Nghé con, nếu có cô ta đồng hành bên cạnh bọn họ sẽ có một thư viện sống về nơi này, đồng thời sẽ ra được khỏi rừng an toàn. Cả nhóm liền đồng ý.
Sau khi thống nhất cùng nhau hợp thành một nhóm, làm cùng một nhiệm vụ, Phùng Xuân yêu cầu Nghé con tống ba con Sói Sừng Trâu ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy lũ quái vật từng t·ấn c·ông hại c·hết mình, dù đã biết kẻ đứng sau là Nghé con nhưng tâm trí vẫn không dễ dàng chấp nhận những kẻ trực tiếp t·ấn c·ông dùng bộ sừng nhọn hoắt đâm vào bụng mình đứng trước mặt.
Nghé con đuổi ba con Sói Sừng Trâu ra ngoài, còn nói cho bọn họ biết, Sói Sừng Trâu từ khi cô ở nơi này đã ngày ngày bầu bạn với cô, nhưng nếu họ không thích nó, cô nhất định không để bọn họ thấy được nó, thế nhưng đó chỉ là khi họ hợp sức giúp cô hoàn thành kế hoạch tìm hồn, ngược lại nếu bọn họ dám phản bội hoặc giữa đường bỏ rơi Nghé con, cô sẽ để cho toàn bộ tộc Sói Sừng Trâu trong Núi Tiên Du t·ruy s·át bọn họ cho tới khi nào không còn một ai sống sót mới thôi.
Nghe lời cảnh cáo này ai cũng rùng mình, mặc cho Quang Hải đã có trong tay món v·ũ k·hí lợi hại thì một mình hắn cũng không thể nào đấu lại được một tộc quái vật hung hãn như thế.
Phùng Xuân không quan tâm lắm đến lời h·ăm d·ọa ấy, cô chăm chú tìm kiếm trong đống vàng. “Này Nghé con, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể trả thêm cho chúng tôi chút vàng để xài được không?”
Nghé con hào phóng nói: “Chỉ cần các ngươi hoàn thành việc của ta, bao nhiêu vàng ở đây các ngươi muốn cứ lấy.”
Phùng Xuân nghe muốn lấy bao nhiêu thì lấy, thái độ lập tức thay đổi, tỏ lòng thành nhất định sẽ hiến thân mình cho nhiệm vụ của Nghé con.
Nguyễn Khang nhìn số vàng chất đống khắp nơi hỏi Nghé con: “Sao cô lại có nhiều vàng vậy?”
“Vàng này là của chủ nhân bọn Sói Sừng Trâu. Trước kia khu rừng này không có chủng loài Sói Sừng Trâu đâu, sau đó do có người muốn cất vàng đã mang chúng tới đây canh giữ, qua nhiều năm, chủ nhân của chúng không quay lại lấy vàng nên hai con đực và cái được mang tới cứ thế sống cùng nhau sinh sản rồi tạo ra cả một tộc Sói Sừng Trâu thống lĩnh nơi này.”
“Vậy là vàng này có một người chủ khác, như vậy cô để bọn tôi lấy có sao không?” Phùng Xuân hơi lo.
Nghé con cười nhe hàm răng trắng bóc: “Lo gì, đã nhiều năm trôi qua chủ nhân đó không quay lại đây lấy chứng tỏ hắn đ·ã c·hết, cho nên số vàng này chính thức thuộc về tôi, tôi muốn cho ai thì cho cản được à!”
Phùng Xuân thấy hợp lý gật đầu lia lịa.
Sau khi đã có lại sinh mạng, lại tìm được một nơi an toàn, cả nhóm quyết định phải đánh một giấc thật ngon, ăn uống thật no sau đó mới lên đường.
Lão Đức lấy nồi ra cho họ nấu nướng, nhìn ba lô rách đau lòng không biết phải xử lý thế nào. Phùng Xuân biết may nhưng do không có kim chỉ nên cũng chịu. May có Nghé con chỉ với một hơi thở nhẹ toàn bộ vết rách và chiếc quai bị đứt được nối lại, nguyên vẹn như ban đầu.
Nhờ hành động nhỏ này mà lão mời Nghé con cùng nhóm họ ăn uống, nhưng cô nàng từ chối, còn yêu cầu mọi người ra ngoài hang nấu nướng, ở nơi này khói không thoát ra được.
Ra bên ngoài Nguyễn Khang phải tìm một chỗ khuất ánh sáng để bật lửa. Khi thấy lửa cháy Nghé con lên tiếng: “Lửa địa ngục, từ đâu ngươi có được ngọn lửa này?”
Nguyễn Khang giờ đã biết được tên của ngọn lửa này, hắn lắc đầu: “Không nhớ, hình như là một người bạn cho tôi.”
Nghé con không quan tâm lắm tới xuất xứ bật lửa, nó nói: “Loại lửa này chỉ cháy khi nằm trong vùng bóng tối chứa đầy hắc khí. Ở Núi Tiên Du, tuy nói là núi tiên nhưng vẫn có hắc khí tồn tại trong bóng tối, lửa này có thể thiêu đốt hắc khí, xua đuổi tà vật, nhưng tuyệt đối không thể cháy dưới ánh mặt trời.”
Nguyễn Khang đã hiểu được ý nghĩa của ngọn lửa hắn lại càng thêm tò mò về lão Côn. Ăn xong cả nhóm vào bên trong hang động đánh một giấc, thấy họ ngủ Nghé con cũng nằm xuống bên cạnh ngủ cùng.
Thế nhưng vừa nhắm mắt cô liền ngáy, tiếng ngáy của loài trâu vô cùng lớn, hơi khí thoát ra từ mũi tạo thành gió thổi phà phà vào những người bên cạnh khiến họ không thể nào ngủ được.
Cả nhóm đứng lên đổi vị trí, vừa nằm xuống Nghé con cũng quỳ gối trườn qua nằm xuống bên cạnh Nguyễn Khang ngáy như trâu. Sau vài lần đổi chỗ vẫn không thể nào né được Nghé con cả bọn đành thở dài, cố gắng nhắm mắt ngủ trong hơi thở và tiếng ngáy của cô nàng.
Giấc ngủ tuy không sâu nhưng lại giúp cả nhóm hồi sức, tỉnh táo hơn cả bọn bắt đầu hỏi han về nơi này và cách để ra khỏi rừng. Nghé con sẽ mang họ đi, nhưng cô cũng nói rõ: “Núi Tiên Du có những con suối thường xuyên thay đổi thất thường, muốn rời khỏi núi Tiên Du cần phải chọn đúng một con suối có thể dẫn xuống Thôn Húc nằm dưới chân núi ở phía bắc. Nếu không chọn đúng sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi núi này.”
Nghé con còn hướng dẫn: “Muốn biết con suối đó có đúng sẽ dẫn tới Thôn Húc hay không thì phải dùng tới thuyền ba ba và lá cờ dẫn đường.”
Cô cười tươi nhìn về phía Lão Đức: “Các ngươi rất may mắn vì đã tìm được hai thứ này, chờ ta mang các ngươi tới đó chỉ việc dùng hai thứ này có thể đi được tới Thôn Húc.”
Nghé con quay qua Nguyễn Khang: “Trước kia Lâm Khanh ngươi vì muốn giúp ta nên đã đi tìm những vật này, không ngờ một lần ra đi lại không trở lại. Ta chờ mãi cho tới khi đôi mắt bị mù được tiên khí trong núi chữa trị vẫn không thấy ngươi về, may mắn cuối cùng ngươi cũng chịu về.”
Nói xong Nghé con lại mở lớn miệng cắn lên đầu Nguyễn Khang. Ba người còn lại lo lắng la lên sợ Nghé con sẽ nổi hứng ăn mất Nguyễn Khang. Nhưng không Nghé con nói rằng: “Đây là cách thể hiện niềm vui của ta, chỉ có người khiến ta vui ta mới cắn yêu đầu của họ, cho họ chút nước bọt của ta mà thôi.”
Nghe vậy ba người còn lại chuyển sang nhìn Nguyễn Khang với con mắt đầy thương hại và cổ vũ, mong hắn có thể gắng gượng vượt qua quãng thời gian này.
Nguyễn Khang thở dài, bất lực hỏi Nghé con: “Trước kia mắt ngươi từng bị mù?”
“Đúng vậy, đó là một trong những di chứng do bị tách hồn, may nhờ nơi này có tiên khí dồi dào nên mới lành lại được.”
Thì ra là mắt mù nên mới nhận nhầm hắn và cha hắn, nếu mắt sáng đảm bảo cô nàng nghé sẽ nghi ngờ ngay, dù sao là cha con nhưng hắn không quá giống Lâm Khanh chỉ có đôi nét từa tựa, còn lại nhìn hắn giống mẹ mình hơn.
Thời gian không còn nhiều, cả bọn quyết định lên đường sớm. Ngay sáng hôm sau liền theo Nghé con đi vào rừng, có sự dẫn đường của ‘chúa sơn lâm’ ở nơi này cả bọn an toàn đi qua khu rừng rậm rạp tiến đến một con suối.
Con suối này rất rộng, gọi nó là sông cũng không ngoa nhưng do ở trong rừng lại nghe Nghé con gọi là suối bọn họ cũng gọi theo. Cây cối mọc hai bên suối rất xa cứ như thể đang cô lập dòng nước. Khi vừa tới tới Nghé con yêu cầu lão Đức lấy ra mảnh đá ba ba và lá cờ đặt xuống nước. Nếu nó phóng to ra thành thực thể thì đây đúng là dòng suối mà họ cần tìm, ngược lại thì không phải.
Lão Đức làm theo, rất tiếc không phải, Nghé con liền bảo bọn họ chờ đợi, những dòng suối trong rừng thường xuyên thay đổi hướng, cho nên thay vì đi tìm một con suối phù hợp bọn họ cứ ở nguyên chỗ này chờ cho dòng suối bẻ hướng.
Cả nhóm bắt đầu ngồi chờ, nơi đây không có thứ gì giải trí mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, rửa sạch mặt mũi tay chân, nạp đầy nước cho bình giữ nhiệt. Tranh thủ lúc Nghé con đang uống nước cách bọn họ khá xa Nguyễn Khang nói nhỏ với mấy người trong nhóm: “Nghé con rất sợ kiểu nói chuyện gây rối não, cho nên muốn làm nó gục cứ nói một câu thật dài lặp lại một cách rắc rối để nó không thể hiểu được c·hết não tạm thời tạo cơ hội cho chúng ta chạy trốn.”
Phùng Xuân nhìn Nghé con uống nước xa xa, bật cười khi nghĩ tới cảnh nó ngã đùng sau một câu nói dài của Nguyễn Khang khi còn ở trong hang, đúng là một điểm yếu buồn cười.
Vào khoảng mười hai giờ trưa khi mặt trời treo trên đỉnh ngọn cây, một chuyện kỳ lạ đã diễn ra ngay trước mặt họ, dòng suối bắt đầu bẻ hướng, không khác gì một con sông nhân tạo có thể chỉnh sửa từ từ cong về một hướng ngược lại với hướng chảy ban đầu, cây cối xung quanh không hề bị ảnh hưởng bởi chúng mọc khá xa dòng suối.
Lúc này thì cả nhóm đã biết nguyên nhân vì sao cây cối lại mọc xa dòng suối đến vậy, nếu không mọc xa chỉ cần một lần thay đổi hướng chúng sẽ bị bứng gốc như chơi.
Khi dòng suối thay đổi hướng mảnh đá con ba ba và lá cờ đột nhiên lóe sáng, ba ba to lên thành một chiếc thuyền thúng vô cùng lớn, hai bên có hai bàn chân ba ba dạng mái chèo, lá cờ cũng lớn dần thành một lá cờ màu trắng.
Nghé con cắp lá cờ lên thuyền thúng, miệng không quên giải thích: “Lá cờ được may từ vải trắng do người dân Mán dưới chân núi dệt, nên nó sẽ dẫn đường cho chúng ta đến nơi cần đến mà không cần lo việc gặp đoạn suối chẻ nhánh không biết nên chọn đi hướng nào.”
Cả nhóm lên thuyền, bốn chân rùa bắt đầu đạp nước đưa thuyền trôi đi, chiếc cờ trắng được cắm trên đầu thuyền phất phới bay về một hướng. Giờ đây cả nhóm hoàn toàn đặt niềm tin vào chiếc cờ trắng đó, hy vọng nó sẽ đưa họ đến nơi cần tới.
Dòng suối có mực nước khá sâu nên thuyền trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc họ tới được phần suối tách nhánh đầu tiên. Lần tách nhánh này là hai hướng, lá cờ chỉ về một phía thuyền thúng liền di chuyển theo hướng đó.
Chặng hành trình trôi theo dòng nước không biết khi nào mới chấm dứt, lão Đức liền mon men tới bắt chuyện với Nghé con hỏi cô về câu chuyện Hồ Tinh được người đời truyền lại.
Nghe xong Nghé con đáp: “Mọi sự kiện đều đúng, trừ việc Hồ Tinh bị g·iết c·hết. Ả không bị g·iết c·hết mà bị phong ấn không thể thoát ra khỏi Sông Dâm Đàn. Thứ đã phong ấn ả lại chính là Kim Ngưu, được sinh ra từ núi Tiên, một sinh vật có thể tác tạo đầm, hồ, sông suối bằng những bước đi của mình.”