Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 32: Núi Tiên Du.




Chương 32: Núi Tiên Du.

Không còn cách nào khác Nguyễn Khang đành nhắm mắt tặng cho nàng Nghé một nụ hôn vào đôi môi siêu dày cứng cáp của nó. Nụ hôn khiến cho cô nàng ngại ngùng quay mặt đi hai má vàng ửng hồng lên, màu hồng áp trên màu vàng trông thật quái dị. Đuôi của Nghé con quẩy liên hồi, sung sướng hết mức, theo sau sự hưng phấn đó chính là ba cái lu đồng loạt vỡ một lúc.

Nghé con hoàn toàn phá vỡ lời hứa của mình!

Nguyễn Khang thấy Phùng Xuân ngã ra trong cơ thể t·rần t·ruồng vội vàng lấy quần áo của cô, mắt không dám nhìn đắp lên người cho cô.

Che chắn xong cho thân thể Phùng Xuân họ cũng bắt đầu tỉnh lại, thứ tự là lão Đức, Quang Hải sau cùng là Phùng Xuân. Khác với những gì Nguyễn Khang nghĩ Phùng Xuân sẽ thẹn thùng, cô nàng cực kì bình tĩnh yêu cầu toàn bộ đám đàn ông quay mặt cấm nhìn để cô thay đồ. Khi đứng lên cô trông thấy những con Sói Sừng Trâu liền bất chấp thân thể t·rần t·ruồng vơ lấy một mảnh vỡ thủ sẵn trên tay mắt gườm gườm nhìn chúng.

Phí bên kia lão Đức cùng hét toáng lên muốn tìm v·ũ k·hí chiến đấu. May mắn Nghé con lên tiếng: “Chúng là tay sai của ta, yên tâm nếu không có lệnh của ta chúng sẽ không t·ấn c·ông.”

Phùng Xuân liếc nhìn Nghé con, nhanh chóng mặc đồ vào, tay vẫn cầm v·ũ k·hí lăm lăm hướng về phía Nghé con, hỏi: “Đây là đâu? Con vật này là gì nữa đây?”

Nguyễn Khang đáp: “Nó là Nghé con, là thủ lĩnh của bọn Sói Sừng Trâu cũng là kẻ đã cứu chúng ta thoát khỏi móng vuốt tử thần.”

“Tay của lão!” Lão Đức lại hét lên cắt ngang câu chuyện. Phùng Xuân nhìn bụng mình v·ết t·hương nơi đó không thấy đâu, da phần bụng thậm chí không có một vết thẹo mờ.

Nguyễn Khang đáp: “Là Nghé con chữa thương cho mọi người, cô ta cũng khôi phục cách tay bị đứt cho lão Đức.”

Phùng Xuân bật cười, nói với giọng đầy chán ghét: “Là kẻ đưa chúng ta vào chỗ c·hết, cũng là kẻ cứu chúng ta. Xem ra con nghé này chỉ xem chúng ta như trò chơi.”

Nghé con chẳng giận những lời nói đó, quay đầu nhìn Phùng Xuân nở nụ cười khoe đôi hàm răng trắng bóng.

Nguyễn Khang cũng chẳng biết phải giải đáp thắc mắc này thế nào, bèn quay qua hỏi chuyện Nghé con: “Vậy là cô đã biết bọn tôi tới đây từ trước và cho những con Sói Sừng Trâu chờ sẵn?”

“Đúng vậy, chỉ cần ai tiến vào Núi Tiên Du ta sẽ cảm nhận được ngay. Nơi vách đá mà các ngươi trú ngụ chính là chỗ mà trước kia Lâm Khanh đã ở khi mới tới đây. Khi đó ta là người dẫn đoàn tới bắt hắn.” Nghé con hắng giọng. “May mắn máu của hắn có thể giúp ta trị khỏi bệnh ho dai dẳng cho nên ta mới tha cho hắn còn kết bạn với hắn. Cách dùng ánh lửa để ngăn bọn Sói Sừng Trâu t·ấn c·ông cũng là do cho ta chỉ cho hắn.”

“Lâm Khanh là ai vậy?” Lão Đức lại gần hỏi nhỏ vào tai Nguyễn Khang, lão khá e sợ con nghé có vẻ ngoài vô hại này.



“Đó là cha tôi, người đã m·ất t·ích cách đây ba năm ngay lúc nhật thực toàn phần diễn ra.”

Lão Đức trợn mắt nhìn Nguyễn Khang, la toáng lên: “Cái gì? Cậu... cậu không ngờ lại có liên hệ sâu sắc với thế giới này đến vậy? Vậy là cha cậu đã tới đây?”

Nguyễn Khang gật đầu: “Theo lời Nghé con nói thì đúng là vậy? Còn sự thật thế nào phải chờ tìm được cha và mẹ tôi đã.”

Nghé con nghe bọn họ nhắc tới Lâm Khanh còn nói về cha con gì đó, bèn nói: “Nguyễn Khang ngươi không lừa dối ta điều gì chứ?”

Nguyễn Khang nắm chặt tay lão Đức ra hiệu để lão đừng thắc mắc nữa, cười tươi dùng lại chiêu cũ nói: “Tôi không hề lừa dối cô, như tôi đã nói tôi cũng là Lâm Khanh, Lâm Khanh cũng là Lâm Nguyễn Khang. Giữa hai chúng tôi có thể là cha hoặc là con vì chúng tôi cùng máu mủ với nhau. Tôi là Lâm Khanh và Lâm Khanh cũng là tôi, không có gì lừa dối hay không đúng sự thật ở đây cả.”

Đôi mắt của Nghé Con lại trợn ngược lên, ngã đùng ra sàn. Ba con Sói Sừng Trâu phóng vội lên. Lão Đức, Phùng Xuân lẫm Quang Hải hết hồn lùi lại nhìn cảnh tượng trước mắt, không tin một con quái vật lại có thể bị những lời nói như thế đánh bại.

Thấy Nghé con đã xỉu, Nguyễn Khanh kéo họ ra xa nói nhỏ với họ về chuyện Nghé con nhận nhầm hắn là Lâm Khanh và cả câu chuyện hắn bịa ra để khiến cô ta tin mình là Lâm Khanh nhưng đang bị mất trí nhớ, đồng thời cũng trấn an họ: “Cứ yên tâm từ giờ chúng ta được an toàn, do tôi đã hứa sẽ giúp cô ta thực hiện lời hứa năm xưa.”

“Lời hứa gì?” Quang Hải hỏi.

“Giúp cô ta tìm hồn của mình về.”

“Nghe hơi khó.” Lão Đức nhăn mặt.

Nguyễn Khang thở dài: “Biết sao được, giờ không chiều theo cô ta chúng ta c·hết chắc.”

Phùng Xuân ném mảnh vỡ khỏi tay mình, nhìn Nghé con nằm trên đất, trông trạng thái chắc phải chút nữa mới tỉnh lại được: “Đi tới đâu tính tới đó, tạm thời không c·hết là được.”

Mọi người tán thành ý kiến này, dù biết đã an toàn nhưng ba con Sói Sừng Trâu vẫn đang đứng sừng sững trước mặt khiến bọn họ không an tâm, canh chừng chúng không dám rời mắt.

Phùng Xuân quay đầu nhìn xem hang động của Nghé con. Không nhìn thì thôi nhìn rồi cô nàng c·hết kh·iếp la toáng lên đến mức ba con Sói Sừng Trâu cũng giật mình.

“Vàng, thật nhiều vàng!” Phùng Xuân chỉ loạn xung quanh.



Thái độ này của cô hoàn toàn phá vỡ hình tượng lạnh lùng thông minh trước đó, Nguyễn Khang nhìn mà không biết nên cười hay khóc. Trong khi đó Quang Hải lại để ý tới một thứ đó là chiếc rìu mà hắn đã dùng để hạ sát những con Sói Sừng Trâu ở trong vách đá. Hắn đi tới nâng cây rìu lên.

Cùng lúc Nghé con đã tỉnh dậy đứng lên, nhìn thấy hắn cầm được cây rìu vàng, nó liền lên tiếng: “Ngươi may mắn đấy, đó là v·ũ k·hí của gia tộc nhà họ Vương, thông thường chỉ những ai mang huyết thống nhà họ mới dùng được.”

Quang Hải vung nhẹ vài đường nhưng không thấy những đường sáng vàng chém ra không khí như ở trong hang động. Hắn kinh ngạc hỏi Nghé con: “Tại sao tôi lại không chém ra được đường khí màu vàng như khi ở trong vách đá?”

Nghé con giải thích: “Có hai lý do. Thứ nhất bởi vì ngươi không có mục tiêu, món v·ũ k·hí này mỗi lúc ra chiêu nó luôn phải có mục tiêu mục đích rõ ràng nếu không sẽ không khác gì một chiếc rìu bình thường, khác chăng được làm từ vàng rồng mà thôi. Thứ hai là do vừa nhận chủ nên vẫn chưa quen.”

“Vàng ròng?” Phùng Xuân cao giọng.

Nghé con gật đầu: “Loại vàng được lấy ở Núi Tiên Du, trên thế gian này không có loại vàng nào đẹp và bền như vàng ở Núi Tiên Du. Ngươi may mắn đấy, từ giờ nó là v·ũ k·hí của ngươi, có thể chém quái, tiên ma. Nhưng phải nhớ, tinh thần của ngươi tốt đẹp rìu sẽ luôn màu vàng, ngược lại nếu ngươi mang tâm hồn tà ác rìu sẽ hóa đen.”

Nghe nói nó thuộc về mình, Quang Hải vui sướng ướm thử trên tay. Lão Đức tò mò hỏi: “Rìu đó lấy từ đâu vậy?”

Nghé con đáp: “Nó lấy được từ Đầm Cáo, nơi mà các ngươi đã đi qua, chỉ những ai vượt qua được Đầm Cáo mới có thể có được Rìu của nhà họ Vương.”

Lão Đức hơi hoang mang, lát sau lão tìm tới ba lô của mình, một bên quai mang đã bị đứt, bề mặt xuất hiện vết rách dài. Lão kiểm tra bên trong, tuy có rách nhưng những món đồ cần thiết vẫn đang còn, cuốn sổ bọc da, mảnh đá khuyên tai, lá cờ, con ba ba, nhưng tìm mãi vẫn không thấy mảnh chiếc rìu lúc này lão mới tin nó đã hóa lớn và trở thành một thứ v·ũ k·hí lợi hại trong tay Quang Hải.

Lão mang ba mảnh đá đến trước mặt Nghé con, sự hưng phấn của lão đã xóa tan sự sợ hãi lão dành cho Nghé con.

Lão hỏi: “Mày có thể biến những thứ này thành thực thể không?”

“Những vật này chỉ hóa thành thực thể khi nó gặp được cơ duyên, nếu không có cơ duyên thì mãi nó cũng chỉ là mảnh đá mà thôi.”

Nghé con tán dương nhóm Săn Huyền Tích: “Các ngươi may mắn đó, những ai tìm được các vật dụng được chôn trong Đầm Cáo đó là những người có thể đạt được điều họ đang muốn truy cầu.”



Lão Đức nghe được câu này còn vui hơn cả việc những hình khắc được hóa thành thực thể, điều này chứng minh lão nhất định sẽ tìm được Hồ Tinh.

Lão hớn hở nói: “Vậy là nhóm bọn ta có thể tìm được Hồ Tinh?”

Nghé con nghe vậy liền hứng thú: “Nhóm các ngươi đi tìm Hồ Tinh, muốn lấy con ả đó để làm gì?”

“Để chữa bệnh.” Quang Hải lớn tiếng đáp.

“Ờ, đúng rồi, phần thân thể nào của ả ta cũng có thể dùng làm thuốc, thậm chí có thể giúp cho người phàm sống lâu thêm vài ngàn năm. Rất đáng để tìm kiếm.”

“Mày biết về Hồ Tinh?” Mắt lão Đức sáng lên.

Nghé con khẳng khái đáp: “Đương nhiên, nhưng muốn tới được đó các ngươi phải chuẩn bị tinh thần đi, không dễ dàng đâu.”

Lão Đức đột ngột ôm chầm lấy Nghé con, cọ mặt mình vào má nó: “Nghé yêu mày có thể giúp bọn này tới được chỗ Hồ Tinh không?”

Nghé con ghét bỏ dùng chân đạp lão ngã xuống đất, thở phì phì đáp: “Được, nhưng mà lão tránh xa ta ra, hôi quá.”

Nói xong nó bước về phía Nguyễn Khang, dùng đôi mắt đen long lanh nhìn hắn khiến Nguyễn Khang rùng mình, hắn có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên Nghé con liền nói: “Nguyễn Khang hôn hôn, xóa mùi của lão ra khỏi người ta, mùi đó thật là kinh tởm.”

Nghe vậy mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Khang, tò mò lẫn kh·iếp sợ. Lão Đức lắp bắp hỏi: “Nguyễn Khang... cậu quen... thân với... nó đến vậy ư?”

Nguyễn Khang lắc đầu: "Lâm Khang thân nó lắm." Rồi cúi xuống hôn lên môi nó một cái.

Nghé con sung sướng vẫy đuôi nói với Nguyễn Khang: “Chỉ cần ngươi giúp ta thu về toàn bộ hồn, ta sẽ giúp ngươi lấy được Hồ Tinh và ra khỏi nơi này an toàn.”

"Phải là cả nhóm chúng ta được ra ngoài an toàn." Quang Hải sửa lời Nghé con.

Nghé con hào phóng: "Đương nhiên, những ai đi cùng Lâm Khanh ta đều đưa ra ngoài."

"Có thể gọi tôi là Nguyễn Khang được không? Cái tên này tôi nghe quen hơn." Nguyễn Khang yêu cầu. Nếu để Nghé con gọi Lâm Khanh hắn sợ chuyện sớm muộn cũng bị lộ.

Nghé con vẫn nhớ lý do hắn có hai tên, nên đồng ý: "Được Nguyễn Khang, nhưng mà ta thấy cái tên này không đẹp bằng Lâm Khanh, gọi Lâm Khanh thuận miệng hơn."

Nguyễn Khang không có ý kiến, tên xấu hay đẹp, thuận miệng hay không không quan trọng, quan trọng cô nàng gọi đúng tên hắn là được.