Chương 14: Phát hiện trong đêm tối.
Vì đã trả phòng cho thuê trước đó, họ buộc phải thuê phòng tại một khách sạn mới, để thuận tiện cho việc di chuyển họ chọn nơi ở khá gần khu di tích, phòng ở cũng không phải tốt lắm, kiểm nhà trọ gia đình. Sau khi về phòng lão Đức nhắn mọi người tắm rửa ăn tối xong thì tới phòng lão để bàn kế hoạch về đê sông bưởi.
Bảy giờ, Quang Hải mua chút trái cây mang tới phòng lão Đức cả bọn vừa ăn vừa tìm kế hoạch phá giải bí ẩn tại đê sông bưởi. Lão Đức quả là một nhà nghiên cứu với đam mê mãnh liệt, lúc về phòng thay vì lao vào tắm rửa nghỉ ngơi như những thành viên trong nhóm, lão lên mạng tra một số thông tin về sông bưởi, khoanh tròn các chi tiết quan trọng, cho nên bây giờ khi cả nhóm vừa vào phòng, lão liền đập ngay vào tai họ những thông tin cần thiết phải biết về dòng sông này.
Trước tiên là sông bưởi, sông này có hai nhánh nhưng gần như không thể phân biệt được đâu là nhánh chính đâu là nhánh phụ, khi chảy tới Thanh Hóa nó hợp lại thành một nhánh, chảy ngoằn ngoèo qua huyện Vĩnh Lộc và sau đó kết thúc ở gần đây. Qua thông tin này họ liền biết mục tiêu chính của mình là phần sông cuối cùng ngay huyện Vĩnh Lộc, khoang vùng càng nhỏ càng tốt sát với nơi gần di tích nhất.
Sau khi nghe qua những điều lão Đức phân tích cả nhóm hoàn toàn nhất trí, bởi lão đã đưa ra những suy luận lẫn kiến thức rất thực tế. Sau khi đưa ra ý kiến của mình, lão lên tiếng hỏi mọi người, muốn nghe ý kiến của họ.
Quang Hải lên tiếng trước: “Dựa theo hiểu biết của tôi, trên sông những nơi có điềm lạ thường sẽ xuất hiện dòng chảy bất thường.”
“Nếu vậy chỉ có thể ngắm khúc sông chảy ngoằn ngoèo.” Lão Đức vuốt cằm nói.
Quang Hải tiếp tục: “Thành Nhà Hồ vốn nằm trong khu vực phòng thủ tốt, vì thế không chỉ cần phần núi phải hiểm trở, mà sông cũng không được dễ qua. Chọn mục tiêu hành động ở khúc sông có dòng chảy khó nhằn nhất là phương án khả thi nhất.”
“Nhưng tới một nơi như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Phùng Xuân lên tiếng cắt ngang.
“Cho nên bây giờ chúng ta cần có một kế hoạch để xuống sông an toàn.” Quang Hải đệm vào.
“Nên để tôi thử tới đoạn sông đó trước đã, nếu mắt tôi có thể nhìn ra điềm lạ, lúc đó mọi người hành động sẽ an toàn hơn.” Nguyễn Khang đưa ra ý kiến của mình.
Lời này của Nguyễn Khang khiến mọi người trong nhóm rất hài lòng. Quang Hải đứng lên muốn mời cả nhóm ra ngoài đi dạo, nhưng lão Đức không muốn đi, đối với lão việc ở nhà đọc thêm tài liệu nghiên cứu càng quý giá hơn, ba người trẻ còn lại thì không, cả ba dắt nhau ra ngoài, không khí nơi đây khá trong lành, đêm xuống cũng chẳng nhộn nhịp như thành phố lớn, vẫn có quán xá nhưng chỉ toàn quán cà phê trà sữa, chẳng có quán bar xập xình.
Quang Hải vốn thích rượu, tuổi của hắn không còn đam mê trà sữa như các cô cậu thiếu niên nên không có ý định vào những quán trà sữa ven đường, nhưng hắn rất biết quan tâm tới hai người bạn nhỏ tuổi bên cạnh. Hắn lên tiếng hỏi: “Hai người muốn uống trà sữa không?”
Phùng Xuân nhìn hắn gật đầu, thái độ đòi ăn uống của cô nàng rất đặc biệt, không nói gì nhưng ánh mắt nhìn về phía quán trà sửa lộ rõ sự thèm thuồng. Quang Hải mỉm cười, quay người đi về phía quán trà sữa, vừa đi vừa hỏi khẩu vị hai bạn trẻ. Nguyễn Quang xin vị truyền thống, nghe xong Phùng Xuân cũng chọn vị truyền thống, cô nàng hình như không hiểu lắm về trà sữa.
Quang Hải mua hai ly đặc biệt loại lớn cho hai người, tiện thể lấy thêm một chai nước lọc. Đang lúc chờ lấy đồ uống, hắn hỏi chuyện bà chủ quán về đê sông bưởi, hỏi được vị trí dòng nước chảy ngoằn ngoèo kia. Bà chủ bán hàng còn khuyên họ chớ dại tới đó vào ban đêm, đặc biệt là những ngày sắp có mưa như hôm nay, vì chỉ cần sảy chân rơi xuống sẽ bị cuốn đi va vào đá c·hết ngay, chưa một ai rơi xuống đoạn sông đó mà an toàn bơi trở về bờ hết.
Quang Hải gật đầu ghi nhớ lời của bà chủ, thế nhưng hắn lại quan tâm đến một vấn đề, đó là 'những ngày sắp có mưa như hôm nay' trong miệng bà chủ, rõ ràng ban ngày trời rất nắng, bầu trời trong vắt không có một dấu hiệu gì cho thấy trời sắp có mưa, thậm chí bây giờ trên bầu trời còn có ánh trăng khuyết, vậy mà bà chủ quán lại nói sắp mưa.
Hắn tò mò nên hỏi. Bà chủ quán nói cho hắn biết: “Nhà chị trồng một cây sanh cảnh lớn, mỗi lúc khi trời chuẩn bị mưa to rễ cây sanh sẽ bật ra phần rễ non trắng để chuẩn bị đón nước. Nếu nó bật ít có thể mưa nhỏ hoặc chỉ có giông kéo qua, nhưng lần này nó bật hàng loạt, gần như trắng cây như vậy nhất định sẽ có một trận mưa to.”
Cây cối báo thời tiết quả là thần kỳ, hắn bèn hỏi thêm: “Chị có đoán được bao giờ thì trời mưa không?”
Bà chủ quán giao trà sữa cho hắn, bảo rất có thể là vài ngày tới, lâu hơn thì ba ngày, nhưng độ khoảng chiều mai trời sẽ động nhẹ, gió nổi giông xuất hiện.
Gửi lời cảm ơn tới bà chủ quán cả ba đi về phía đê sông bưởi, kiến thức của người nông dân dựa vào thực vật đoán định thời tiết quả là thần kỳ. Không mất quá nhiều thời gian cả ba đã đi tới vị trí được khuyên không nên tới vào những ngày thời tiết chuyển biến như thế này.
Đê sông bưởi có thắp đèn đường, ánh sáng không quá lớn nhưng đủ để mọi người thuận tiện di chuyển. Lúc đi qua phần đê gần làng cả nhóm gặp được khá nhiều nam nữ ngồi bên đê hẹn hò, nhưng khi đi tới đoạn nước chảy hiểm lại không có ai ngồi, vắng tanh chỉ độc mỗi ba người họ.
Tới nơi Quang Hải dùng đèn pin điện thoại soi ra xa quan sát dòng nước, mực nước không cao nhưng chảy cực kỳ khó đoán định, có lúc nó chảy qua bên phải lúc lại chảy qua bên trái, cứ như thể dòng nước đang bị thứ gì đó bên dưới ngăn cản.
“Đoạn này e là có nhiều đá ngầm bên dưới, rất nguy hiểm.” Phùng Xuân lên tiếng, cô lắc những viên đá còn lại trong cốc trà sữa bằng nhựa, ánh mắt không mấy hài lòng nhìn cốc trà đã sạch cái.
Nguyễn Khang vốn là dân phục vụ nên rất tinh mắt nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt Phùng Xuân, hắn quyết định đưa ly trà sữa của mình cho cô: “Uống đi, tôi chưa uống qua đâu.”
Ly của hắn còn chưa cắm ống hút vào, đá đã tan hơn phân nửa lượng nước bên trong vì thế trông càng nhiều hơn. Hai mắt Phùng Xuân sáng lên, cô nàng chẳng hề ngại ngùng hay giả vờ ngại ngùng, đón lấy ly trà sữa cắm ống hút vào khuôn mặt không biểu cảm nhìn Nguyễn Khang nói: “Cảm ơn.”
Rồi hút một hơi thật mạnh, tiếng rột vang lên rõ to. Nguyễn Khang trông mà buồn cười, Phùng Xuân dù số tuổi có lớn nhưng một phần nào đó trong cô vẫn như một đứa trẻ, như vấn đề trà sữa này đây, có lẽ do sống trong núi nhiều nên chưa từng được thưởng thức, vừa đưa vào miệng cô nàng liền uống không ngừng, cũng chẳng buồn quan tâm đến vấn đề xung quanh.
“Thích uống trà sữa vậy à? Nếu vậy thì xong vụ này tôi mua cho chục ly mà uống.” Quang Hải đột nhiên nói.
“Anh nói thật chứ?” Giọng Phùng Xuân cao lên, ánh mắt bắn thẳng về phía Quang Hải như hai tia laze.
Quang Hải cười cười nhún vai nói: “Chỉ cần cô tích cực làm việc muốn bao nhiêu ly đều có.”
Phùng Xuân đưa ngón út ra trước mặt Quang Hải nói: “Ngoắc tay đi, kẻ nói dối mũi sẽ dài.”
Nghe lời này cả hai người nam đều cười phá lên, không ngờ thời bây giờ còn có người tin nói dối mũi sẽ dài. Quang Hải không ngần ngại ngoắc tay với cô, hứa chắc nịch: “Nhất định tôi sẽ để cô uống trà sữa tới chán thì thôi.”
Khóe môi Phùng Xuân nhếch lên một chút, ánh mắt chứa ý cười, xem ra cô rất hài lòng với lời hứa này. Vừa có được một lời hứa ngon ngọt vị trà sữa, cô nàng quay qua nhìn vào dòng sông tích cực nói: “Tôi có thể đi qua bên kia, nếu dưới dòng sông có đá.”
Quang Hải và Nguyễn Khang đều nhìn cô mong muốn được nghe tiếp. Nhưng rất tiếc Phùng Xuân không tiết lộ cách cô sẽ đi qua như thế nào, cô nói: “Muốn qua cũng phải để ngày mai, bây giờ quá tối không đủ ánh sáng. Theo lời cô bán hàng chiều mai có thể trời sẽ động nên sáng mai chúng ta sẽ tới đây liền, nhân lúc nước lặng tìm kiếm xem có thấy gì không.”
“Nếu vậy bây giờ đành trở về thôi.” Quang Hải vừa nói vừa lia đèn pin điện thoại ra xa, đột nhiên tay hắn bị nắm chặt, một bàn tay điều khiển điện thoại của hắn lia về một hướng, đó là phần bên rìa nơi bọn họ đang đứng nhưng cách khoảng năm mét.
Người cầm chặt tay Quang Hải chính là Nguyễn Khang hắn nhìn thấy một điểm gợn sóng ở dưới lớp cây bụi đằng kia.
“Cậu thấy gì sao?” Quang Hải hỏi.
“Có gợn sóng ở chỗ đó.” Nguyễn Khang chỉ tới đó, cả ba cùng nhau đi lại gần, đột nhiên Phùng Xuân cản lại cô nhìn chằm chằm mặt đất.
Trên bề mặt đất dưới ánh đèn pin xuất hiện những vết nứt kéo về một hướng thẳng xuống dòng sông, bề mặt đất nơi gần dòng nước thấp hơn so với vị trí họ đang đứng.
“Sao không đi nữa?” Nguyễn Khang hỏi, hắn càng lúc càng cảm thấy Phùng Xuân rất đặc biệt, cô nàng có vẻ đúng như ông mình nói, rất giỏi.
“Không nên tiến tới nữa, vùng này dễ s·ạt l·ở, nếu bị rơi xuống dưới rất khó đảm bảo an toàn, đặc biệt bây giờ là ban đêm cả ba chúng ta đều không có đồ bảo hộ.” Phùng Xuân giải thích.
Quang Hải liền kéo cả hai lùi lại, đề nghị trở về trước, nhưng trước khi về hắn muốn đặt ký hiệu để ghi nhớ vị trí. Bất ngờ Phùng Xuân ngăn hắn lại, cô bảo: “Không cần đâu tôi có thể nhớ được.”
Hơi bất ngờ nhưng Quang Hải và Nguyễn Khang đều lựa chọn tin tưởng cô, một người có thể dưới ánh sáng lờ mờ nhìn ra được đặc điểm của phần đất nơi họ đi tới tuyệt đối là một người có khả năng quan sát tỉ mỉ và ghi nhớ tốt.
Cả nhóm trở về khách sạn, họ quyết định không nói cho lão Đức những phát hiện mình vừa tìm được, vì cả ba biết với cá tính của lão, lão sẵn sàng lao ra bờ đê, bất chấp những nguy hiểm tiềm tàng đâm sầm vào bụi cỏ dại lật tung nó lên để tìm ra sự thật. Nên tốt hơn hết cứ chờ ngày mai mang lão ra bờ đê nói rõ là được.