Chương 43: Đêm ở căn miếu hoang
Kiếm hội kết thúc, sáng hôm sau, các môn phái, thế lực kéo nhau rời Mai Hoa cốc. Hiển nhiên tất cả còn chưa hay tin về vụ việc của Dương gia, cũng như sự xuất hiện của đám người Tống trên đất Việt. Lúc này, chỉ còn người của Hoàng gia trang và Phúc, một khách bất đắc dĩ, ở lại chơi theo lời mời của Hồ Phát. Vị thiếu cốc chủ hăng hái đưa cả bốn đi thăm thú cảnh vật trong cốc. Trước hết vẫn là rừng hoa mai trắng. Khu rừng hôm nay không còn tấp nập, ồn ào như trong hai ngày Kiếm hội diễn ra, cũng nhờ vậy cả bốn mới có dịp chiêm nghiệm hết vẻ đẹp của nó. Ở đây có cả nghìn gốc mai cổ thụ rêu phong, muôn ngàn dáng vẻ sinh động. Hoa mai trắng xóa nở kín cả một vùng, khiến kẻ lạc bước tới cứ ngỡ như đang đi giữa thênh thang mây trời. Trong cả bốn, có lẽ Thu Lệ là người thích thú nhất với những bông mai trắng. Dù trên nét mặt không biểu lộ ra, nhưng trong ánh mắt nàng lại toát lên sự bâng khuâng, lơ đễnh khi ngắm nhìn chúng. Có lẽ, những bông hoa đã gợi nhắc trong nàng về những kí ức xưa cũ. Thưở ấy, mẹ nàng cũng thường cắm cành đào, cành mai trang trí mỗi độ xuân về.
Sau rừng mai là đến thác nước. Ngọn thác nằm bên vách núi, từ độ cao trăm trượng đổ xuống, trải dài như tấm lụa. Từ xa trông đến đã thấy được vẻ hùng vĩ, nhưng khi đến gần, tất cả lại thấy nó thật nhẹ nhàng và thơ mộng. Không ầm ào, không dữ dội. Ngọn thác từ lưng chừng trời đổ xuống, đến gần mặt hồ thì bốc hơi, tan biến thành thành vô số hạt nước li ti, phát tán ra không trung. Những hạt nước tán xạ với ánh sáng, phản chiếu với mặt hồ, tạo thành một vùng không gian lung linh đầy mê hoặc.
Nằm cạnh hồ nước là tòa tháp bẩy tầng cao v·út như ngọn giáo đâm lên trời cao. Từ trên tầng bẩy có thể phóng tầm mắt ra xa, thâu nạp hết thảy cảnh vật xung quanh. Đập vào mắt bốn người chính là những vách núi dựng đứng, sừng sững như những bức tường thành, bao bọc và ngăn cách Mai hoa cốc với thế giới bên ngoài. Từ một kẽ nứt trên vách núi, ngọn nước tuôn ra thành con thác, để rồi đổ xuống, phủ lớp sương huyền ảo lên mặt hồ. Xa xa mạn tây là lớp lớp những điện đài trùng điệp, lầu son gác tía san sát, bề thế và uy nghi tựa chốn cung cấm. Phùng Trí ngắm nghía cơ ngơi của họ Hồ, lại so sánh với Hoàng gia trang, tự thấy có phần nhỉnh hẳn. Xuôi về cực nam của cốc, từ dưới tán rừng xanh bốc lên mấy cột khói trắng, chầm chậm và cuộn vẩn như đang nhả mây. Nơi đó chính là xưởng đúc rèn của Hồ thị. Hồ phát cũng không ngần ngại mà dẫn mọi người tới tham quan. Bên trong xưởng, những lò lửa đỏ rực. Mười mấy thanh niên tráng kiện mình trần, mồ hôi nhễ nhại đang hối hả quai búa, đập từng chập mạnh mẽ và dứt khoát lên khối sắt nóng. Hoa sắt bắn ra, nở bung và lóe sáng như sao băng trước khi vụt tắt.
Nếu không phải được đến tận nơi chứng kiến, có lẽ Phúc và người của Hoàng gia trang sẽ không thể tin rằng những thứ kim khí sắc lạnh, khô khan lại được tạo ra ở một chốn đẹp đẽ, thơ mộng và kì vĩ đến vậy. Quả là tuyệt cảnh chốn nhân gian. Dường như Hồ Phát muốn trưng ra hết tất thảy những gì mà Mai Hoa cốc có. Khỏi phải nói, cha con Phùng Trí trầm trồ, thích thú lắm. Trước nay cả hai chưa từng được tiếp đón nồng hậu như vậy, với tất cả sự long trọng dành cho một thượng khách. Trong khi Thu Lệ vẫn tỏ ra giá lạnh thì hai cha con họ Phùng chính là cách tốt nhất để vị thiếu cốc chủ có thể lấy lòng người của Hoàng gia trang. Còn với Phúc, chàng chẳng thể nào vui thú cho được. Trong tâm trí của chàng lúc này, sự chật hẹp, gò bó của Mai Hoa cốc có là gì so với cái thênh thang, ngút ngàn của núi rừng biên viễn. Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, kết thúc bằng lời mời tới chơi Hoàng gia trang của vị quản gia.
Hôm sau, cả bốn cùng rời Mai Hoa cốc. Suốt quãng đường dài dong duổi trên lưng ngựa, Phúc không nói lấy một lời. Đã đôi lần, Phùng Trí đánh tiếng hỏi han nhưng chàng chỉ ậm ừ trả lời cho có. Ngày tàn, sương chiều trảng vảng, tiếng cuốc kêu khắc khoải, vị quản gia quyết định dừng lại, chọn nghỉ chân trong một ngôi miếu cũ sập sệ. Nơi đây rừng núi hoang vắng, cảnh vật tiêu điều, xung quanh không bóng làng mạc.
Đêm lạnh, tất cả cùng quây quanh đống lửa, tùy ý ngả lưng. Thu Lệ là con gái nên nằm riêng ra một góc bên gian trái. Đường dài mệt mỏi, ai cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, duy chỉ còn Phúc là còn thức. Không phải chàng bận tâm về chuyện Thu Lệ có người theo đuổi, mà là đang nghĩ tới việc rời đi của bản thân mình. Phúc phải tiếp tục công cuộc tìm kiếm quê hương. Việc này chàng đã có kế hoạch từ trước khi đến Kiếm hội, cũng dự tính ngày mai sẽ chia tay chứ chẳng đợi đến lúc về Hoàng gia trang. Sự đã quyết, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn:
"Ta đi đợt này, chẳng biết có còn cơ hội được gặp lại. Vắng ta rồi, Thu Lệ sẽ bầu bạn, trò chuyện với ai? Ta dù sao cũng chỉ là khách, không thể mãi ở đó được. Còn quê cha đất mẹ nữa, phải tìm cho ra để đưa hai người trở về."
Phúc gối tay, nhìn ra cửa. Ngoài trời, sương mù giăng trắng xóa hòa với ánh trăng mờ. Từng lớp xương lạnh lùa vào trong miếu, phả lên mặt. Cái lạnh khiến Phúc nhớ về những đêm ở sau núi của Hoàng gia trang. Chàng cùng Thu Lệ lặng lẽ ngồi dưới rặng trúc, nàng tựa đầu lên vai chàng. Nghĩ đến vậy, Phúc liền nhìn sang bên. Thu Lệ đang nằm ở đó, một mình cô độc. Bất giác, chàng muốn được tiến sang, cho nàng mượn bờ vai để tựa vào. Nhưng cái sự chắn ngang và tiếng ngáy của cha con Phùng Trí đã ngăn lại những ý nghĩ đó.
Canh khuya, Phúc trở dậy, bỏ ra ngoài hít thở. Trăng đêm nay tròn, nhưng bị che lấp bởi mây trời. Dưới tầm mắt, sương mù đặc quánh phủ lên những ngọn cây. Vừa vạch quần toan cái sự riêng tư thì từ xa nơi cuối con đường dẫn đến chân miếu có tiếng ngựa phi. Phúc dỏng tai, phóng mắt trông theo. Tiếng ngựa phi rõ hơn, rồi hình ảnh một toán người với đuốc lửa trên tay dần hiện ra từ trong màn sương. Phúc nhẩm đếm sơ qua thấy có hơn hai mươi tên, ngoài người ngựa còn thấp thoáng ánh gươm đao. Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, chàng vội núp mình vào bụi cây để nghe ngóng. Toán người đi đến dưới chân miếu thì dừng lại, tên đi đầu lên tiếng:
- Sắp đến chưa?
Một tên đáp:
- Gần rồi, qua ngọn đồi trước mặt là tới.
- Thế còn bọn chúng. Đã điều tra kỹ chứ, có chắc là chúng nó không.
- Chắc chắn. Người của ta khẳng định đúng như miêu tả, đã bám theo từ khi chúng rời khỏi Mai hoa cốc.
Phúc ẩn mình trong bụi cây, trộm nghĩ.
"Chẳng phải ta cũng vừa rời khỏi Mai hoa cốc?"
Phía dưới, đám người lạ tiếp tục:
- Được lắm, đêm nay nhất định chúng ta phải g·iết c·hết hết bọn chúng.
- Đúng vậy, phải g·iết hết bọn chúng, đoạt lại bảo khí.
Phúc nghe nói đến việc g·iết chóc thì không khỏi rùng mình, lại nghe tiếp đến hai từ "bảo khí" thì hồ nghi:
"Bảo khí? Không lẽ nào là Bất Diệt? Ở Kiếm hội, cũng không ít kẻ thèm khát muốn đoạt được nó."
Ngay lúc này, một tên trong số chúng đột nhiên ngước mắt lên, nhắm ngay chỗ Phúc và ngôi miếu, cất giọng như hô hoán:
- Hình như trên miếu có người.
Hắn đoán như vậy, là bởi thấy cửa miếu có ánh sáng lờ mờ hắt ra. Cả đám người ngựa cũng nhất loạt ngước mắt trông theo. Phúc giật mình, vội ẩn vào sâu trong bụi để tránh bị phát hiện, rồi ngoái nhìn. Sau lưng chàng, ngôi miếu tối om và im lìm, trông không giống lắm như đang có người. Chẳng biết là gió lùa hay củi tàn mà ánh lửa đã tắt vừa kịp lúc. Bên trong miếu, Thu Lệ và cha con Phùng Trí vẫn đang say giấc, không hề có động tĩnh gì. Phúc chưa hết lo lắng, lại trông sang đám ngựa buộc bên hồi. Bốn con ngựa đang đứng ngủ, chụm đầu vào nhau. Chàng thầm cầu trời cho chúng đừng phát ra tiếng động.
Phía dưới:
- Làm gì có ai?
- Lại thấy ma hay quỷ đấy?
- Đây không phải lúc đùa, để tao lên kiểm tra xem.
Một tên giật dây cương, thúc ngựa leo lên sườn dốc. Phúc thấy vậy thì hốt hoảng. Nếu để kẻ đó lên đến miếu, chắc chắn sẽ phát hiện ra Thu Lệ và cha con Phùng Trí đang ở trong, chuyện đao kiếm tất lẽ không tránh khỏi. Đám người bí ẩn này lai lịch thế nào, nguy hiểm ra sao chàng còn chưa rõ. Đang lúc chưa nghĩ ra cách đối phó thì từ dưới có tiếng gọi lên:
- Thôi khỏi. Việc của chúng ta là mau chóng đến điểm hẹn. Đi nhanh kẻo muộn.
Tên đi đầu mệnh lệnh, cả đám lập tức nghe theo, dường như rất khẩn trương, quất ngựa lao đi. Đợi đến lúc chúng đã đi hẳn, Phúc mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những lời nói của chúng vẫn khiến chàng lo ngại:
"Đám người này thật đáng ngờ. Nếu thực là chúng nhắm đến Bất Diệt và Thu Lệ thì nguy to. Không lẽ giờ lại đánh thức mọi người dậy để chạy? Ngộ nhỡ không phải thì biết giải thích thế nào, Thu Lệ sẽ lại giận ta mất. Tốt nhất, ta nên bám theo bọn chúng thử xem sao?"
Nghĩ rồi Phúc liền sử dụng khinh công, đạp trên những ngọn cây lướt đi, nhanh chóng đuổi theo đám người kia. Đêm tối, sương mù, khinh công của Phúc lại tuyệt diệu, vì vậy có thể âm thầm bám đuôi mà không bị phát hiện. Đám người bí ẩn băng qua ngọn đồi thông trước mặt, sang đến sườn bên kia thì dừng lại. Ở đó đã có hơn mười người đứng đợi sẵn, xung quanh đuốc lửa sáng rực. Phúc liền dừng lại trên một ngọn thông cách xa, tập trung theo dõi. Chàng thấy tất thảy bọn chúng y phục đồng nhất một màu bã trầu, đao trong tay cũng chung dạng, chứng tỏ là người của một bang phái. Dưới ánh đuốc soi rọi, tên nào tên nấy mặt mũi đầy sát khí.
- Lão Lục, bọn ta đã đến.
- Vẫn muộn. Dương Trượng, ông lúc nào cũng chậm trễ.
Hai trong số bọn chúng nói chuyện, có vẻ là những kẻ cầm đầu:
- Vừa nhận được thông báo của lão là bọn ta cấp tốc đến luôn. Đường xa, không thể nhanh hơn được. Mà khỏi trách, vào việc luôn đi, binh tình thế nào rồi?
- Đang hạ trại cách đây bốn dặm về nam. Người của ta vẫn cắt cử theo dõi, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức báo lại.
- Có chắc là lũ Tống đó chứ?
- Chắc chắn. Ai khác có thể nhầm chứ thằng sư béo với cái hòm gỗ đỏ thì không thể nhầm được?
- Quân số bọn chúng thế nào?
- Sáu. Thêm một thằng chó nữa, nom qua giống như phục dịch đi cùng, cũng vậy cả thôi.
Phúc nghe đến đây thì biết đối tượng mà đám người trước mặt nhắc đến không phải là Thu Lệ và người của Hoàng gia trang, mọi lo lắng đều vơi nguội. Dẫu vậy, chàng vẫn tò mò nán lại nghe ngóng. Dưới kia, cuộc chuyện tiếp diễn, gã có tên Dương Trượng dương đao hiệu triệu:
- Các anh em. Bốn mươi hai người của họ Dương đã bị lũ người Tống s·át h·ại, trong đó có thủ lĩnh của chúng ta, có anh em của chúng ta, có máu ruột của chúng ta. Mối thù này, sự thống hận này, chúng ta phải nhớ, người của họ Dương phải nhớ, Phong Châu vận phải nhớ. Kẻ thù đang ở phía trước. Đêm nay, chúng ta sẽ g·iết sạch bọn chúng, phải bắt lũ Tống thối tha nợ máu trả bằng máu.
Cả đám nhất loạt đồng thanh:
- Giết. Giết.
Tiếng hô vang cùng với sát khí cuồng liệt khiến Phúc lạnh cả người, thầm nghĩ:
"Bốn mươi hai mạng người? Rốt cuộc là ân oán, hận thù gì mà ra tay g·iết hại nhiều như vậy? Cả người Tống nữa? Không lẽ chúng dám sang tận đất này để g·iết người?"
Phía dưới, Dương Trượng lại nói:
- Đêm nay, chúng ta sẽ để tang cho bốn mươi hai người họ Dương. Hãy lấy máu của lũ Tống để tế hương hồn n·gười đ·ã k·huất.
Một tên khác móc từ trong túi vải túm khăn trắng, lần lượt phát cho từng người. Tất cả cùng chít ngang đầu. Dương Trượng lấy ra bầu rượu, nói:
- Và cũng để tang cho chính chúng ta.
Hết lời liền ngửa cổ, nốc một hơi rượu dài. Đám người chuyền tay nhau những bầu rượu cho đến kẻ cuối cùng. Khi bầu rượu cạn cũng là lúc tất cả xách theo đao kiếm lên ngựa. Phúc nhìn theo bóng người ngựa đi khuất, trong lòng suy tư. Một lát nữa thôi, cuộc chém g·iết sẽ diễn ra, sẽ lại có những người phải bỏ mạng. Đám người ngựa ra đi kia, liệu sẽ sống sót để trở về hay tất cả lại bỏ mạng giữa chốn rừng hoang này? Giang hồ gió tanh mưa máu, ân oán tranh báo, lại một lần nữa bày ra trước mắt.