Chương 42: Vị khách bất ngờ
Quán trọ nằm ở trên trấn, cách võ đường của Dương gia sáu dặm. Hai phái phải dừng chân xa như vậy phần vì Dương gia đường nằm tách biệt với khu dân cư, xung quanh không có chỗ nào khả dĩ để tá túc, phần vì chuyện lớn vừa xảy ra, dân chúng trong vùng đều sợ hãi mà không dám tiếp khách lạ. Nếu không phải người của Thanh Sơn môn quen với chủ quán, có lẽ tất cả đã phải qua đêm trong căn nhà hoang nào đó. Buổi tối, trời vừa tắt nhá nhem thì có hai người đội nón, chùm khăn che kín mặt, bộ dạng lấm lem bùn đất tìm đến. Khi đã ở trong phòng, đảm bảo việc không bị ai theo dõi, cả hai mới tháo khăn che mặt, quỳ sụp xuống:
- Khúc trưởng hộ, Lương trưởng môn, vậy là đã gặp được hai ngài ở đây rồi. Xin hãy cứu giúp cho chúng tôi.
Khúc Vĩnh Lâm vội đỡ:
- Hai người hãy đứng dậy, có gì cứ bình tĩnh nói ra.
Người đàn ông lớn tuổi hơn, râu tóc đã điểm bạc nói:
- Thưa Khúc trưởng hộ, thưa Lương trưởng môn. Chúng tôi đều là người của họ Dương. Nay gia tộc có nạn, không biết trông cậy vào đâu, chỉ đành đến nhờ cậy hai ngài ra tay cứu giúp.
Đột nhiên có người xuất hiện, kêu gọi sự giúp đỡ, Khúc Vĩnh Lâm không khỏi thận trọng, đánh mắt nhìn Lương Thành Nghiệp rồi nói:
- Khoan hãy nói về việc đó. Trước tiên hãy cho ta hỏi, hai người là ai?
Người đàn ông khai báo:
- Tôi là Dương Định, còn đây là con trai tôi, Dương Phủ. Hai cha con tôi đều là người của Dương gia đường và Phong Châu vận.
Khúc Vĩnh Lâm thấy người này nói năng lưu loát, tác phong cẩn mực, ắt không phải hạng tầm thường thì có ý thăm dò:
- Ta với Dương thủ lĩnh là chỗ bạn bè. Dương gia đường ta có đến không ít, sao chưa từng thấy qua hai người?
Dương Định không chút băn khoăn suy nghĩ, đáp:
- Là do cha con tôi thuộc hàng thứ cấp, trước nay chưa từng cơ hội được diện kiến Lương trưởng môn.
Lời nói rất có lý, Khúc Vĩnh Lâm không nghi ngờ gì, lại tới lượt Lương Thành Nghiệp hỏi:
- Vậy làm sao hai người lại biết ta và Khúc trưởng hộ tới đây mà tìm đến.
Người đàn ông họ Dương liền thuật lại:
- Là sáng nay, khi ở gò đất chôn cất ông Vinh, tôi đã thấy các ngài đến thắp hương. Núp trong bờ lau sậy nghe hai ngài nói chuyện và xưng hô, tôi cả đoán là Khúc trưởng hộ của núi Tản Viên và Lương trưởng môn của phái Thanh Sơn, nên đánh liều theo chân tìm về đến quán trọ, đợi trời tối mới dám xin vào gặp.
Nghe đến khúc này, cả Khúc Vĩnh Lâm và Lương Thành Nghiệp đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi đã để người khác âm thầm theo dõi mà không hay biết. Khúc Vĩnh Lâm nói:
- Vậy giờ cả hai muốn nhờ ta và Lương trưởng môn giúp đỡ việc gì?
Dương Định chắp tay và đáp:
- Vẫn biết là chuyện của Dương gia đường và Phong Châu Vận, không có liên quan đến Tản Viên và Thanh Sơn, nhưng vẫn cúi xin hai ngài giúp cho. Nếu như hai ngài không chịu giúp, chúng tôi cũng đành chịu vậy.
Thấy người này chưa nêu việc ra đã nói khó, Lương Thành Nghiệp đáp:
- Lão cứ nói ra!
Dương Định cầu xin:
- Dạ thưa. Tôi muốn xin với hai ngài, hãy ngăn người của họ Dương báo thù. Cả võ đường b·ị s·át h·ại, vì thế người họ Dương và Phong Châu vận đang rất sôi sục. Nhiều anh em đã họp nhau lại, quyết tìm kiếm h·ung t·hủ để báo thù. Kẻ địch rất mạnh, ông Vinh thì đã mất, người họ Dương cơ bản không phải đối thủ. Nếu không ngăn lại, tôi sợ con cháu họ Dương sẽ tiếp tục phải bỏ mạng một cách vô ích. Cúi lạy xin hai ngài hãy vì họ Dương, vì Phong Châu vận, vì võ lâm mà ra tay bắt lấy h·ung t·hủ, bắt chúng phải đền mạng cho bốn mươi hai mạng lớn bé của Dương gia.
Khúc Vĩnh Lâm nghe những lời cầu xin thì trầm ngâm suy tính. Việc trả thù cho Dương gia thì mơ hồ không nói, bởi hung thù là ai, ở đâu còn chưa rõ, nhưng ngay cả việc ngăn cản người họ Dương đi báo thù tưởng như cụ thể mà cũng rất mơ hồ, nói:
- Ngăn người của Dương gia đi báo thù, nhưng bằng cách nào? Họ giờ ở đâu chúng ta còn không biết? Hơn nữa lấy gì để họ nghe ta đây?
Dương Định dường như đã lường trước điều mà Khúc Vĩnh Lâm nghi ngại, liền đáp lại:
- Hai ngài có thể ngăn cản việc người họ Dương tự tìm đến c·ái c·hết bằng cách bắt lấy h·ung t·hủ. Hãy bắt lấy chúng trước khi người của họ Dương kịp tìm tới. Với thế lực to lớn của Tản Viên và Thanh Sơn, hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Lời lão nói không phải không có cơ sở. Khúc Vĩnh Lâm lại thắc mắc:
- Bắt lấy hùng thủ. Nhưng h·ung t·hủ là ai ta còn chưa biết?
Dương Định trả lời, lớn giọng như thể kẻ đó đang đứng trước mặt:
- Là đám người Tống, chính là bọn chúng, những kẻ đã đến Dương gia đường để lấy đi Hắc Long Trảm Nguyệt đao.
Câu trả lời khiến tất cả giật mình. Khi hai phái con chưa kịp cho người đi dò hỏi thì đột nhiên thông tin đến, rồi chân tướng của kẻ thủ ác như bày ra trước mặt. Lương Thành Nghiệp hối thúc:
- Hãy nói cụ thể hơn được không?
Dương Định liền thuật lại toàn bộ câu chuyện hôm đó. Mọi người nghe kể về đám người Tống có thể dễ dàng áp bức Dương Vinh, một trong ngũ hổ để c·ướp đao đi thì không khỏi lo lắng. Nhưng câu chuyện chỉ dừng ở việc c·ướp đao, Khúc Vĩnh Lâm thắc mắc:
- Chuyện c·ướp đao thì có liên quan gì đến việc t·hảm s·át. Làm sao lão có thể khẳng định là do đám người Tống đó ra tay.
Dương Định nói to quả quyết:
- Nhất định là bọn chúng. Hôm đó, sau khi Hắc Long trảm nguyệt đao bị lấy đi, Dương Hổ vì không chịu được, đã kéo theo hơn hai mươi anh em đi, lén tập kích hòng đoạt lại đao. Việc ấy khiến bọn người Tống giận dữ, nên đã nửa đêm tìm đến g·iết hại hơn bốn mươi người của Dương gia để trả thù.
Người con tên Dương Phủ nói thêm:
- Hôm đó tôi theo Dương Hổ cùng các anh em tìm cách c·ướp lại đao. Sự việc không thành, bị bón chúng phát hiện và đuổi g·iết. Tất cả may mắn chạy thoát được. Trước khi thoát đi, tôi vẫn còn nghe rõ tiếng gã cầm tiêu chửi rủa, đòi g·iết cả Dương gia đường.
Khúc Vĩnh Lâm vẫn chưa tin, liền chất vấn:
- Là tận mắt hai cha con thấy bọn chúng ra tay chứ?
Dương Định lắc đầu:
- Không. Cha con tôi không sống ở trong võ đường nên không thể tận mắt chứng kiến. Nhưng nhất định là đám người Tống đó. Hai ông nghĩ xem, các môn phái lúc đó đều tập trung về dự kiếm hội, ngoài bọn chúng ra, còn kẻ nào có thể gây ra cái chuyện tàn ác tột cùng như vậy chứ. Bọn chúng độc ác tàn bạo, g·iết sạch từ lớn đến nhỏ không từ một ai, nếu như cha con chúng tôi có mặt ở đó thì có lẽ cũng chằng sống nổi, giờ này đã nằm ngoài bãi cùng những người khác rồi.
Những lời của Dương Định đích thực rất có lý. Khúc Vĩnh Lâm điểm lại các môn phái, thế lực trong đất Việt khả dĩ có thể làm ra chuyện đó, quả nhiên đều đã đến Mai Hoa cốc trước ngày Kiếm hội diễn ra. Y lại hỏi cụ thể thời gian xảy ra v·ụ t·hảm s·át thì biết chính xác là đêm hai hôm trước ngày kiếm hội. Từ Dương gia đường đến Mai Hoa cốc, dù là phi ngựa ngày đêm không nghỉ hay xuôi thuyền thuận gió đều không thể ít hơn ba ngày. Do vậy, tạm thời có thể loại trừ các thế lực bang phái của đất Việt trong chuyện này. Vị trưởng hộ hỏi:
- Bọn người Tống đó trông như thế nào?
Dương Định tả lại:
- Bọn chúng có năm người, bốn nam một nữ. Gã nam đi đầu tóc dài buông xõa che đi hơn nửa khuôn mặt, áo trắng phủ kín toàn thân, không rõ dung mạo, chỉ thấy từ người hắn tỏa ra một luồng tử khí, khiến ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, chẳng biết là thần hay quỷ. Theo cùng còn có một gã đạo sĩ gầy và một tay sư béo, cùng với một tên trai trẻ tự xưng là Mộ...mộ gì đó, chỉ nhớ là hắn có cầm theo một cây tiêu. Thứ năm là một đứa con gái.
Nghe lão họ Dương miêu tả, dù chưa được chạm trán mà tất cả đều khẽ cảm thấy rùng mình, rồi lại nhớ đến kẻ mang tiêu tự xưng là Mộ Bạch xuất hiện tại Kiếm hội. Khúc Vĩnh Lâm đánh mắt nhìn Lương Thành Nghiệp, sự căng thẳng, âu lo hiện rõ. Nếu quả đúng như lời Dương Định nói, thì sự việc không đơn thuần là thanh toán nợ máu hay phe phái, chắc hẳn còn có m·ưu đ·ồ phía sau. Vị trưởng hộ lại hỏi về chuyện c·ướp đao:
- Đám người Tống c·ướp đao của Dương gia vì nguyên nhân gì, lão có biết không?
Dương Định đáp:
- Tôi không biết, chỉ thấy chúng bảo là đến đòi lại đao của người Tống.
Khúc Vĩnh Lâm đánh mắt nhìn Lương Thành Nghiệp, hai người cùng trầm tư. Thoáng qua một hồi, môn chủ Thanh Sơn môn quay qua cha con họ Dương nói:
- Ngoài những điều đã kể, hai người hãy cố nhớ lại xem, còn gì khác nữa không?
Dương Định nhíu mày lục lại trí nhớ rồi lắc đầu:
- Không có. Những gì tôi biết được đều đã kể ra hết với hai ngài.
Rồi lại quỳ phục xuống mà van nài:
- Dám cậy nhờ hai ngài làm phúc, ra tay cứu giúp cho họ Dương.
Khúc Vĩnh Lâm vội đỡ:
- Lão hãy đứng lên. Việc báo thù chưa thể nói trước được, nhưng việc giúp đỡ Dương gia, chúng ta sẽ cố hết sức. Ta và Lương trưởng môn với Dương đường chủ là chốn thâm giao, nay có nạn, nhất định hai ta phải điều tra cho sáng tỏ.
Lương Thành Nghiệp đồng tình:
- Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ phải làm cho sáng tỏ việc này, lão cứ yên tâm.
Khúc Vĩnh Lâm vỗ về:
- Nếu đã không còn gì nữa, hai cha con cứ về nghỉ ngơi đi. Còn giả như sau này có việc cần, hãy đến núi Tản Viên. Bằng là giúp được, Vĩnh Lâm ta luôn sẵn lòng
Những gì cần cầu xin cũng đã nói, việc không còn gì để ở lại, cha con họ Dương liền bái tạ rồi kéo khăn che mặt, đội nón rời đi. Đang lúc bước ra đến cửa thì Lương Nhất Công gọi lại:
- Lão Dương xin chờ đã, Nhất Công có việc muốn nhờ!
- Xin công tử cứ bảo.
Lương Nhất Công liền đem sự tình của Tố Như ra kể, rồi nhờ vả:
- Nhất Công muốn nhờ lão thu xếp cho Tố Như một chỗ tá túc. Cô ấy đã chịu nhiều vất vả khổ đau, hiện giờ rất yếu, cần có người chăm sóc.
Đáng lí, Dương Định khi nghe đến Tố Như phải tỏ ra nhiệt thành, hết lòng cưu mang bởi nàng là con gái của Dương Vinh. Nhưng đằng này, lão lại chần chừ, do dự:
- Công tử, thứ lỗi không phải tôi không muốn lo cho tiểu thư Tố Như. Chỉ là đại nạn mới xảy ra, tôi lo sợ đòn thù chưa hết, kẻ thù sẽ còn quay lại. Ngay như vợ con của tôi cũng đều đã cho di tản, bản thân thì ẩn dật trốn tránh. Đang lúc như thế này, nếu phải lo cho tiểu thư thì thật không tiện. Cũng thiết nghĩ tiểu thư Tố Như ở với người của Tản Viên và Thanh Sơn sẽ an toàn hơn. Bước đường cùng cơ cực, kính mong mọi người chiếu cố.
Sự khước từ của lão khiến tất cả đều ngỡ ngàng. Có lẽ chính bản thân lão cũng cảm thấy không phải, bèn nói thêm:
- Xin được gửi gắm tiểu thư nhờ công tử săn sóc mấy bữa, đợi khi tôi bố trí được chỗ an toàn sẽ đến đón tiểu thư.
Nói rồi liền xin phép rời đi. Khúc Vĩnh Lâm buột miệng cảm thán:
- Sự việc quá đáng sợ, người của Dương gia chắc vẫn đang rất hoảng loạn, chưa thể ổn định tinh thần trong ngày một ngày hai.
Đêm hôm đó, trong căn phòng trọ chỉ có hai kẻ thống lĩnh của Ngũ Hổ:
- Lương trưởng môn, ngài thấy sao về chuyện tối nay?
- Ý ngài là về cha con họ Dương? Ta nghĩ là họ nói thật.
- Thế còn đám người Tống và chuyện c·ướp đao?
- Ngoài đám người Tống ra, không còn thế lực môn phái nào có đủ khả năng để làm chuyện đó. Ta tin rằng chúng chính là thủ phạm đoạt mạng bốn mươi hai người của Dương gia. Còn về chuyện c·ướp đao, sợ rằng không chỉ có Hắc Long trảm nguyệt đao.
- Ý ngài là...?
- Không chắc, chỉ là linh cảm. Khúc trưởng hộ, nếu đã xác định được thủ phạm, chúng ta hãy mau tập hợp Ngũ hổ, khẩn trương truy bắt bọn chúng. Nếu để đám người Tống đó nhởn nhơ ngoài kia, không biết còn những điều tồi tệ gì có thể xảy ra.
-....
- Ngài không muốn truy bắt bọn chúng?
- Không phải vậy? Chỉ là ta thấy có những chuyện vẫn cần phải làm rõ thêm. Đám người Tống đúng là đã đến Dương gia c·ướp đao, nhưng còn chuyện t·hảm s·át thì ... Cha con Dương Định dù sao cũng không tận mắt chứng kiến. Hơn nữa, dù đám người Tống đúng là h·ung t·hủ, chúng ta cũng không thể vội vã được.
- Sao vậy? Ngài sợ bọn chúng hay còn nghi ngại điều gì?
- Đúng là ta có nghi ngại. Dương đường chủ phải cam chịu b·ị c·ướp đao, chứng tỏ thực lực của bọn chúng rất cao cường. Bản thân tên tiêu sĩ họ Mộ ở kiếm Hội cũng đã hiển lộ thân thủ, tuyệt không phải kẻ dễ đối phó. Ngũ hổ động đao kiếm, ắt sẽ kéo theo các môn phái lớn nhỏ trong Lĩnh Nam, nếu không có kế hoạch chu toàn, sợ sẽ gây ra thảm cảnh đổ máu. Ngoài ra, chúng ta cũng cần biết thái độ của thành Hoan Châu và phái Bắc Sơn trong chuyện này.
- Ngài cho rằng họ sẽ không tham gia?
- Ta không chắc.
- Ngô thành chủ là một người khảng khái, hào sảng, ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ngũ hổ giờ chỉ còn bốn, nếu ba phái đã đồng lòng, tin rằng Lưu thủ lĩnh cũng vì đại cục mà xuất lực.
- Lương trưởng môn, dù sao Vĩnh Lâm ta cũng thấy việc này không nên vội vã. Chúng ta hãy bình tĩnh điều tra thêm.
Sáng hôm sau:
- Cha, sao phải đi vội vậy?
Lương Nhất Công cả đêm túc trực, chăm sóc cho Tố Như, vừa rạng sáng đã được cha thông báo thu dọn hành lí để lên đường, liền hỏi. Lương Thành Nghiệp trả lời:
- Chúng ta còn nhiều việc cần giải quyết, không thể nán lại đây lâu được. Hơn nữa việc điều tra về chuyện của Dương gia cũng đã xong, h·ung t·hủ có thể xác định là đám người Tống, ở lại đây thêm không có ích gì.
Lương Nhất Công hiểu lời cha nói, nhưng chàng còn vướng bận Tố Như. Nàng đang rất yếu, cần có người chăm sóc, tuyệt không thể bỏ đi lúc này. Dù là người của họ Dương có đến đón nàng ngay bây giờ, chàng cũng không yên lòng mà giao phó. Lưỡng lự một hồi, Lương Nhất Công quyết định xin với cha:
- Cha, mọi người cứ đi trước, con muốn ở lại đây ít hôm. Đợi khi Tố Như khỏe hơn, bố trí được chỗ ở, con sẽ lập tức trở về.
Lương Thành Nghiệp hiểu được tâm tư của cậu con trai nên không ép buộc, nói:
- Được rồi, vậy thì con hãy ở lại. Sau khi thu xếp cho cô ấy xong thì lập tức trở về Thanh Sơn môn.
Lại kéo ra riêng một góc, dặn dò thêm:
- Ngũ hổ đã không còn, võ lâm ắt có biến động. Việc ở Dương gia sợ rằng chỉ là mở đầu, sẽ còn nhiều chuyện xảy ra trên võ lâm, liên quan đến tồn vong của các môn phái. Vì vậy, ta cần có con ở bên. Mười ngày là thời hạn, hết mười ngày, con phải có mặt ở Thanh Sơn môn, hiểu chứ.
Lương Nhất Công tuân lệnh:
- Vâng thưa cha.
Sau khi thu dọn hành lí, người của Tản Viên và ThanhSơn liền lên đường.