Chương 35: Hành động ám muội
Hai tiếng "phong kiếm" phát ra thực quá kinh động. Sự ngạo mạn của Mộ Bạch đã vượt xa gã Đoàn Nhị. Hồ thị tổ chức kiếm hội, nay có kẻ đến đòi phong kiếm, Hồ Phát giận dữ quát lớn:
- Mộ Bạch, nếu không có chí tranh kiếm, hãy mau xuống đài. Còn muốn tỉ thí để khoe mẽ sự anh hùng, ta sẽ đấu với ngươi.
Mộ Bạch thấy cơn giận của đối phương đùng đùng bốc lên thì thoáng giật mình, rồi lại điềm tĩnh đối lại:
- Người tại hạ muốn thượng đài là vị tiểu thư xinh đẹp đây. Anh hùng Lĩnh Nam năm lần bẩy lượt khước từ, có phải sợ Mộ Bạch sẽ đánh bại cô ấy, khiến tất cả phải hổ thẹn. Nếu ai muốn thượng đài, hãy đợi khi cuộc tỉ thí này kết thúc, Mộ Bạch rất sẵn lòng lĩnh giáo.
Hắn vẫn cứng cỏi nói lý. Đúng lúc này, giọng nói của Thu Lệ cất lên:
- Muốn đấu thì đấu, sao phải nói nhiều như vậy?
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía nàng. Thu Lệ tay kiếm sẵn sàng, nghiêm thần chờ đợi. Hồ Phát thấy nàng nhận lời tỷ thí thì không khỏi lo lắng, bèn khuyên ngăn:
- Hoàng tiểu thư, việc này không nên. Kiếm hội hãy còn trước mắt, hãy tập trung vào việc tranh kiếm.
Phùng Trí từ bên mạn cũng nói thêm:
- Thu Lệ, hãy giữ gìn khí lực. Việc tỷ thí với hắn, nếu muốn có thể để hôm khác cũng chưa muộn.
Phúc thì thầm nghĩ:
"Thu Lệ thật khờ khạo, tại sao lại nhận lời đấu với hắn. Dù thắng hay bại cũng đều hao tâm tổn sức, thậm chí là thương tích. Trong đám người ngồi kia, không biết còn có bao nhiêu cao thủ đang chờ đợi"
Mặc những lời khuyên ngăn, Thu Lệ vẫn không đổi ý, chú tâm nhìn kẻ trước mặt. Mộ Bạch thấy vậy thì mỉm cười đắc chí:
- Vậy là tiểu thư đây đã đồng ý. Các vị không còn gì để can dự.
Rồi giương tiêu lên thủ thế. Thu Lệ lập tức tràn tới. Tiêu kiếm chạm nhau, những tiếng kêu chát chúa vang lên. Kiếm trong tay Thu Lệ liên tiếp đâm đến, nhưng tiêu trong tay Mộ Bạch phòng bị kín kẽ. Hết một hồi, gã tiêu sĩ nói:
- Tiểu thư là nữ nhi, tại hạ đã nhường đánh trước năm kiếm. Bây giờ thực đấu, sẽ không nương tay.
Dứt lời, lập tức vung tiêu đâm tới. Cây tiêu trong tay Mộ Bạch thực sự là lợi hại, xa thì đâm như kiếm, gần có thể vụt như đoản côn. Tiêu pháp của hắn cũng rất quỷ dị, chiêu thức liên tục thay đổi, biến hóa đa đoan. Hai người giao đấu, hai bóng hình vũ lộng trên võ đài. Xen giữa những tiếng chát chúa của binh khí va nhau là tiếng gió lùa qua ống tiêu, ngân lên "u u". Hai thứ âm thanh một chói lọi, một thâm trầm kết hợp, hòa thành một điệu khúc khiến người nghe phải rợn tóc gáy.
Chứng kiến Thu Lệ đấu với Mộ Bạch, đã quá năm mươi kiếm vẫn chưa chiếm được lợi thế, cả quần hùng bắt đầu lo lắng. Đương nhiên ai cũng mong tiểu thư họ Hoàng có thể đánh bại gã tiêu sĩ ngạo mạn. Phúc sốt ruột, thầm nghĩ:
"Gã tiêu sĩ này thực lực không phải tầm thường. Thu Lệ vừa trải qua hai trận ác đấu, khí lực suy giảm. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, sợ không trụ nổi?"
Quả nhiên, sau ba hồi, Thu Lệ bắt đầu thấm mệt, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng Mộ Bạch cũng chẳng khá hơn, nét mặt không còn giữ được vẻ cao ngạo, hơi thở trở lên gấp gáp. Dù đã dốc hết sở học, hắn vẫn không thể bức ép được đối thủ. Đến lúc này, gã tiêu sĩ mới cảm thông cho hai gã kiếm sỹ Đại Lý, thầm nghĩ:
"Tiểu nữ này kiếm lực thật kinh người. Vừa trải qua hai trận tỷ thí, vậy mà đấu với ta vẫn không vẻ gì là mệt mỏi. Hai gã Đại Lý thua ả tuyệt không phải do chúng bất tài. Nếu cứ đánh dây dưa, kẻ có lợi là ta. Chỉ có điều đám võ lâm Lĩnh Nam còn đó, ta không thể dồn hết sức chỉ để đấu với ả được."
Nghĩ là vậy, Thu Lệ đâm kiếm tới, Mộ Bạch bất thình lình dùng tiêu trực diện đón lấy. Cây tiêu này cấu tạo kì dị, miệng tiêu có chẻ khe hẹp, sâu độ một tấc. Mũi kiếm đâm trúng, bị miệng tiêu kẹp lấy, khóa lại như chiếc kẹp sắt. Mộ Bạch chỉ chờ có vậy, lập tức lướt lên, dùng kình lực khống chế mũi kiếm. Đồng thời, bàn tay vuốt ngược cây tiêu, đột nhiên lấy ra một thứ kim khí màu đen. Vật này dài hơn thước, to bằng ngón tay cái. Hắn xoay người, vung tay vụt mạnh thứ kim khí đó. Thu Lệ vốn ít kinh nghiệm giao chiến, lại không ngờ đối phương có ám khí, thành ra chậm trễ ứng phó, bị trúng một đòn. Nàng thấy bả vai nhói lên, đau buốt lan nhanh, chạy dọc theo cánh tay. Những đầu ngón tay tê đi, không còn cảm giác, dùng kiếm nhất thời không thể dùng kiếm.
Mộ Bạch chưa chịu dừng lại. Hắn tống thêm một cước, mang theo kình lực hùng hậu. Thu Lệ lĩnh trọn, bị đá văng xa hơn trượng, rơi khỏi võ đài. Nàng khí tức chấn động, vừa ngã nhào xuống đất thì miệng ộc ra một ngụm máu tươi. Phúc cùng cha con Phùng Trí cả kinh trông theo, hốt hoảng gọi tên rồi đồng loạt lao đến. Thu Lệ nhíu mày, sắc mặt tái đi, vệt máu đỏ từ khóe miệng chảy dài trên má. Dẫu phải chịu đau đớn, nàng vẫn không kêu lấy nửa lời. Phúc nhìn nàng mà xót xa, máu nóng sục sôi.
Mộ Bạch hành chiêu quỷ dị kín đáo, lại vô cùng mau lẹ, người thường khó mà nhận biết. Chỉ đến giờ nhìn lại, thấy hắn hai tay cầm hai thanh binh khí, một đỏ một đen, dài ngắn khác nhau mới biết là có ám khí. Cả Kiếm hội như dậy sóng, lại nhao nhao những tiếng chửi rủa. Cái sự ám khí đã đành, việc hắn cố tung cước sau khi đã đánh trúng vai Thu Lệ càng khiến những kẻ thương hoa tiếc ngọc thêm phẫn nộ. Hồ Phát quát lên:
- Mộ Bạch, đồ tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi. Trước mặt anh hùng thiên hạ, nhà ngươi dám lén lút dùng ám khí.
Mộ Bạch chẳng chút sợ hãi, lại làm ra vẻ minh bạch:
- Sao vậy? Cái gì là tiểu nhân bỉ ổi, cái gì ám khí?
Hồ Phát chỉ tay về thứ kim khí màu đen trong tay hắn:
- Rành rành trong tay ngươi, còn muốn chối sao?
Mộ Bạch cúi nhìn rồi cười:
- Ra là vậy. Các người cho rằng thứ này là ám khí. Anh hùng Lĩnh Nam thật kỳ lạ, ngay đến một cây tiêu cũng không nhận ra. Mộ Bạch ta đã nói là dùng tiêu, thì đương nhiên là sẽ dùng tiêu.
Hắn đưa thứ kim khí màu đen lên thổi một điệu nhạc, âm sắc trầm bổng du dương. Quả nhiên là một cây tiêu. Mộ Bạch lại giơ cả hai thứ kim khí lên, phân minh:
- Thứ này là cây tiêu, còn thứ mà các ngươi nghĩ này, chỉ là ống đựng tiêu.
Nói đoạn, hắn đút cây tiêu vào ống đựng, hệt như tra kiếm vào bao, chậm rãi nói:
- Ta chỉ vừa mới dùng đến cây tiêu, vị tiểu thư xinh đẹp kia đã không đỡ nổi. Vậy mà tất thảy anh hùng ở đây lại tung hô, ca tụng, thật đáng thất vọng.
Cây tiêu hay ống đựng tiêu chỉ là cách gọi, bởi cả hai đều có hình dáng cấu tạo giống hệt nhau, chỉ khác về màu sắc, kích thước. Hồ Phát không đếm xỉa đến những lời biện bạch, nghiêm giọng:
- Tiểu nhân bỉ ổi, đã thủ đoạn bất minh lại còn hoa ngôn xảo ngữ. Để Hồ Phát ta dạy cho ngươi một bài học.
Đúng lúc này, một bóng người từ bên cánh tây lao lên, vừa đáp xuống đã ngay lập tức bung cước tràn tới, t·ấn c·ông gã tiêu sĩ. Người này không ai khác, chính là Phúc. Mắt thấy Thu Lệ bị Mộ Bạch dùng thủ đoạn bỉ ổi đả thương, chàng chỉ muốn xông lên, đánh cho hắn một trận nhừ tử. Ngọn cước vì vậy mà trở lên cuồng bạo, cước chiêu liên hồi, kình phong hùng hậu. Mộ Bạch không dám khinh suất, vội dùng tiêu đỡ lấy, rồi nhảy ngược ra sau, nói lớn:
- Ngươi là ai?
Phúc trịch thượng đáp:
- Ông nội của ngươi.
Rồi lại tung cước lao đến, t·ấn c·ông dồn dập. Mộ Bạch thấy chàng hung hăng hiếu chiến, lại chỉ dùng cước, không dùng kiếm, liền vừa chống đỡ vừa truy vấn:
- Nhà ngươi muốn tranh kiếm?
Phúc không màng đến, cứ ào ạt tấn lên, sau một hồi mới đáp:
- Không.
Mộ Bạch lại hỏi:
- Vậy cớ gì lên đây?
Phúc lại đánh thêm mấy cước, rồi đáp, thực là nóng nảy:
- Để đánh vỡ mặt tên tiểu nhân như ngươi.
Mộ Bạch nghe vậy thoáng kinh động, sau mấy chiêu liền chủ động nhảy vọt ra xa, hô lớn:
- Khoan đã, dừng lại.
Phúc sau một hồi hùng hổ thì sự phẫn nộ cũng được xả bớt phần nào, không còn vồn vã lao tới:
- Sao vậy?
Mộ Bạch thấy đối phương tạm dừng thì hướng mắt về phía quần hùng, chậm rãi nói:
- Kiếm hội là nơi anh hùng tỷ thí tranh kiếm, không phải chỗ tùy tiện cho những kẻ vô danh tiểu tốt, muốn lên thì lên. Nhà ngươi không tên không tuổi, tranh kiếm cũng không. Nếu muốn quậy phá, hãy biến đi nơi khác.
Phúc chăm chăm nhìn hắn:
- Chẳng phải ngươi cũng không đến để tranh kiếm.
Mộ Bạch:
- Ta đến đây không phải để tranh kiếm, mà là muốn phong kiếm.
Phúc liền đối lại:
- Ta cũng muốn phong kiếm.
Mộ Bạch bất chợt cười lên, nét mặt mừng vui khác lạ:
- Ta muốn phong kiếm, nhà ngươi cũng muốn phong kiếm, vậy là cả hai cùng chung chí nguyện. Đối địch của chúng ta chính là những kẻ có vọng tưởng đoạt kiếm. Ta phong kiếm hay nhà ngươi phong kiếm cũng vậy, có khác gì nhau. Nếu ngươi muốn, ta sẽ nhường ngươi cơ hội để tỷ thí với các cao thủ kiếm ở đây.
Mộ Bạch vốn cao ngạo khinh khi, coi chuyện tỷ thí với Thu Lệ như cuộc dạo chơi. Việc giờ đã xong, cần tính kế rút lui. Gã tiêu sĩ đang chưa biết phải làm thế nào, bất chợt nghe Phúc nói muốn phong kiếm, liền nhanh lẹ ứng biến. Hắn biết đó chỉ là cái cớ, nhưng dù sao lời cũng đã nói ra, lại trước ba mặt quần hùng. Mộ Bạch khéo léo dùng lời lẽ, vừa tránh việc phải giao đấu, vừa có cớ hạ đài. Phúc đương nhiên không để hắn được toại nguyện, gằn giọng:
- Những gì muốn, tự ta sẽ lấy, không cần phải nhường.
Rồi đột ngột trừng mắt, nói lớn:
- Tiểu nhân hèn hạ, để ta đánh với ngươi.
Dứt lời, chàng tung người lên không, từ trên cao hơn trượng bổ cước xuống. Mộ Bạch kinh hãi nhìn ngọn cước bổ xuống đỉnh đầu, cảm thấy một luồng khí lực khủng kh·iếp đè lên toàn thân. Hắn không dám đỡ, liền nhảy tránh sang bên vừa kịp lúc. Ngọn cước bổ xuống sàn, khiến nền đá nứt vỡ. Phúc lại vòng cước quét sang. Mộ Bạch vừa thu chân nhảy lên thì chàng đã chuyển người, cuộn khởi từ dưới như chồng cây chuối, đồng thời hai cước đạp thốc phá lên. Gã tiêu sĩ không ngờ tới thứ cước pháp ào ạt như gió cuốn, tránh được một cước đạp tới ngực thì cước sau đã tống tới trước mặt. Hắn đành dùng tiêu che chắn. Cả người và tiêu bị cước đá văng năm thước, loạng choạng một chập. Cước này tuy không đánh trúng, nhưng cũng đủ kích động chiến ý. Mộ Bạch bỏ qua dáng vẻ nho nhã, tay siết chặt cây tiêu, nghiến giọng:
- Được lắm! Là ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta khôngnương tay.