Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 36: Thủ Bộ - Phá cước




Chương 36: Thủ Bộ - Phá cước

Gã tiêu sĩ vung tiêu, đánh liền mấy đường. Tiêu trong tay hắn tuy không phải kiếm, nhưng vẫn sắc sảo, hung hiểm vô cùng. Phúc đã xem hắn đấu với Thu Lệ, vì vậy cũng có sự phòng bị. Chàng tức khắc thi triển thủ bộ. Những bước chân phiêu bồng vô định, thoắt bên đông lại đảo vòng qua bên tây. Không phải tiêu pháp của Mộ Bạch không cao thâm, nhưng thân hình Phúc cứ nhấp nhả ngay trước mũi tiêu, chờn vờn như sương khói. Mộ Bạch kinh ngạc khi thấy những chiêu thức hung hiểm của mình đều trượt đi trong gang tấc. Dù đã lăn lộn trên Trung Nguyên rộng lớn, đối đầu vô số cao thủ của các môn phái, hắn cũng chưa từng gặp thứ bộ pháp nào quỷ dị đến vậy. Không chỉ riêng hắn, cả đám đông Lĩnh Nam cũng tỏ ra lạ lẫm, rì rầm hỏi nhau. Gã tiêu sĩ lại dồn đến sáu bẩy phần công lực, hành chiêu đến độ quyết liệt gấp gáp. Chỉ thấy tiếng gió rít lên "vèo vèo" tiếng tiêu ngân "u u" nghe đến rợn người, trong chiêu số có hàm chứa sát ý. Mộ Bạch thầm nghĩ:

"Tên nhãi nhép này muốn trả thù cho tiểu thư của hắn. Ta không những phải đánh bại, mà còn khiến hắn thật thê thảm. Phải khiến cho đám võ lâm Lĩnh Nam kh·iếp sợ, cho những kẻ vô danh tiểu tốt không dám thượng đài"

Rồi lại nhìn bước chân của Phúc, suy đoán:

"Bộ pháp của hắn bề ngoài tuy có vẻ hỗn loạn khó đoán định, nhưng xét ra vẫn có những khuôn phép. Mỗi nhịp di chuyển đều không quá ba bước, các bước đi cũng hiếm khi đồng nhất về phương vị. Dù là bước qua trái hay phải, tiến hay lui cũng luôn lấy ta làm trung tâm, không hề thoát ly."

Mộ Bạch am hiểu thiên văn dịch số, vì vậy lờ mờ nhận ra bộ pháp của Phúc có liên quan tới các phương vị của bát quái. Về việc này, chính Phúc cũng không hề hay biết. Chỉ có điều thủ bộ của Phá cước được lão Hoàng Cái sáng tạo từ tám quẻ của bát quái hậu thiên, còn thứ mà Mộ Bạch dùng để kiến giải lại là bát quái tiên thiên. Dẫu vậy, gã tiêu sĩ cũng phần nào đoán biết được.

Trong màn tiêu ảnh trùng trùng, một tiêu thức lăng lệ xuất ra. Mộ Bạch nhắm ngay khi Phúc vừa bước hai bước qua trái, cho rằng bước thứ ba nhất định sẽ qua phải, liền đâm một tiêu sang phải chặn lấy. Quả nhiên, Phúc vừa hồi phương vị qua phải, đã thấy một tiêu nhanh như cắt đâm tới trước ngực, cách chưa đến nửa thước. Tiêu này nhắm ngay huyệt Đản Trung, nếu để đánh trúng, có thể nguy đến tính mạng. Phúc bất giác kinh động. Chàng không ngờ đối phương có thể nắm bắt được bước di chuyển của mình. Trong lúc cấp bách, Vô Tướng quyền tùy ý sử ra. Tay phải vung lên, một nhu chưởng nhanh lẹ xuất đánh, vỗ ngang vào thế tới của cây tiêu. Mũi tiêu vừa chệch sang trái, nhu chưởng đã liền đổi ra đao, lần dọc theo cánh tay của đối phương, chém ngược lên. Mộ Bạch đang ứng phó với cước pháp, nay đối phương đột nhiên chuyển qua đao chưởng, biến hóa lợi hại thì giật mình kinh hãi. Hắn vội nghiêng đầu, tay trái vung lên đón lấy. Nhưng tay đao vừa bị chặn lại đã lập tức hóa thành trảo, ba ngón tay như ba vuốt sắc, tróc thẳng tới yết hầu. Sự biến hóa khiến Mộ Bạch không kịp phát chiêu đối phó, đành thoái lui ra sau. Chỉ chờ có vậy, Phúc vung tay bắt lấy cây tiêu, dùng thủ pháp cầm nã xoay vòng, âm mưu đoạt binh khí. Mộ Bạch cổ tay bị vặn ngược, đau buốt nhói lên, lan đến tận khuỷu tay. Hắn tự xưng là tiêu sĩ, lấy tiêu làm binh khí, vậy mà lúc này lại bị đối phương đoạt mất. Nếu thực như vậy thì đâu còn thể diện. Vì thế, ngay khi Phúc giật cây tiêu, Mộ Bạch liền mượn lực xồ tới. Một cái xoay người che mắt, tay phải vuốt dọc cây tiêu, lấy ra ám khí. Chính là thủ pháp hắc ám đã dùng với Thu Lệ. Hắn vung tay vòng qua, vụt mạnh một đòn đánh ra sau gáy. Tiêu chưa tới mà Phúc đã nghe thấy tiếng "u u" truyền đến, cảm nhận hiểm nguy cận kề. Bên ngoài, cả kiếm hội cũng như nín thở, thầm lo lắng cho kết cục của cuộc đấu.

Phúc nhìn cây tiêu trong tay Mộ Bạch, nhớ tới Thu Lệ. Chính cây tiêu này, cũng chính chiêu thức ám toán này. Cái nhíu mày, mím môi, vệt máu đỏ lăn dài trên má của nàng. Sự xót xa thổi bùng cơn thịnh nộ trong lòng gã trai trẻ. Đôi mắt Phúc long lanh đầy giận dữ, hai bàn tay siết chặt lại. Chàng cúi gấp, vừa đủ để đường tiêu sượt qua đỉnh đầu, rồi xoay người, bật lên không trung. Một tiếng hét lớn, một đao cước như sấm sét chẻ thẳng xuống.

Mộ Bạch cảm nhận một áp lực khủng kh·iếp dồn xuống đỉnh đẩu. Hắn vội giương tiêu đỡ lấy, tức thì khụy gối, đá dưới chân nứt vỡ. Ngọn cước đã chẻ gãy cây tiêu trong tay, thiếu chút nữa xả xuống bên vai. Mộ Bạch thấy hai cánh tay tê dại, lồng ngực căng tức. Trong lúc gã tiêu sĩ còn đang ngỡ ngàng, Phúc lại một cước tống tới. Mộ Bạch không kịp cân đong nặng nhẹ, tức tốc song thủ thu về, đồng thời vận toàn lực chống đỡ. Nhưng ngay khi đụng phải cước kình thì cả người đã giật bắn ra sau. Hắn bị cước lực du đi, trượt dài hơn hai trượng trên sàn đấu trước khi văng ra khỏi võ đài. Gã tiêu sĩ gắng đảo người, chống tay đáp xuống. Vừa tiếp đất, miệng đã phụt ra đụm máu đỏ, toàn thân run rẩy, khí tức hỗn loạn. Hắn thất thần, ngước nhìn Phúc với ánh mắt đầy kinh hãi. Đột nhiên, hắn phải đối đầu với luồng khí lực vô cùng hùng hậu, tưởng chừng có năm mươi năm tu luyện. Thứ khí lực đó một kẻ còn trẻ như Phúc không thể nào sở hữu được. Mà nếu có, thì suốt quá trình giao đấu, hắn không lẽ không nhận ra.

Trong tâm trí Mộ Bạch lúc này, sự nghi hoặc lấn át cả nỗi tủi hổ thua trận. Hắn đâu biết rằng, Phúc đã được Nhất Cuồng Hoàng Cái truyền thụ chân khí cả đời. Thứ chân khí đó luôn tiềm tàng trong cơ thể, chỉ chờ cơ hội phát ra. Thường ngày, mỗi lần dùng đến Phá cước, Phúc luôn rất cẩn trọng, tránh để tâm trí bị thôi động. Nhưng hôm nay, nỗi xót xa, sự phẫn nộ đã kích thích cơn cuồng bạo, vì vậy khí lực bộc phát. Bản thân Phúc cũng không thích thú với điều này. Sự công phá khiến toàn thân ê ẩm, khó chịu vô cùng. Chàng ngầm điều động chân khí, trên gương mặt là những biểu hiện khác lạ.

Nhân sỹ võ lâm chứng kiến Phúc đánh bại gã người Tống cao ngạo thì thực sự phấn khích, reo hò tán thưởng:

- Hay lắm. Đánh hay lắm.

Cùng với đó là những nghi vấn về lai lịch của chàng. Lương Thành Nghiệp cũng hỏi Lương Nhất Công:

- Anh bạn của con thực lực không thể hề nhỏ? Rốt cuộc, cậu ta là ai?



Lương Nhất Công cũng không thể trả lời, thầm nghĩ:

"Võ nghệ của Phúc vốn đã cao siêu, nhưng sao chỉ trong thời gian ngắn lại có sự thăng tiến vượt bậc đến vậy. Hai tháng không gặp, ta cứ ngỡ như thể là hai người khác hoàn toàn. Hiện giờ e là bản thân cũng không thể bằng được."

Rồi hỏi lại:

- Cha. Cước pháp của Phúc cuồng bạo quá? Trong số các môn phái, võ giả của Lĩnh Nam, con chưa từng được thấy. Không rõ nguồn gốc lai lịch của lộ cước pháp này?

Lương Thành Nghiệp nhíu mày lắc đầu:

- Ta cũng chưng từng biết đến.

Khúc Vĩnh Lâm ngồi kế bên nghe được bèn lên tiếng:

- Lương trưởng môn. Nếu ta đoán không nhầm, lộ cước pháp mà chàng trai kia sử dụng chính là Phá cước của Nhất cuồng Hoàng Cái.

Bốn từ Nhất cuồng Hoàng cái lập tức khiến những người xung quanh phải chú ý. Đã rất lâu rồi không còn ai nhắc đến cái tên này. Lương Thành Nghiệp ngạc nhiên:

- Vị cao nhân này ta chưa từng được diện kiến. Không phải lão ta đã tuyệt tích rất lâu rồi sao?

Khúc Vĩnh Lâm gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy, cũng gần mười năm nay, không còn ai nghe thấy tin tức về lão.

Rồi suy đoán:



- Lĩnh Nam ta, người chuyên về cước không đếm nổi một bàn tay, kẻ hay về cước thì chỉ có một. Cước pháp của chàng trai này mạnh mẽ cuồng bạo, lại toát ra khí phách ngang tàng bất phục của một bậc cường giả, ngoài lão Nhất Cuồng Hoàng Cái ra, ta không nghĩ trong võ lâm này còn có một ai khác.

Lương Thành Nghiệp trầm ngâm:

- Theo như lời của Khúc trưởng hộ, thì cậu ta chính là truyền nhân của lão Nhất Cuồng. Nếu đúng vậy thì Kiếm hội này náo nhiệt thật rồi. Ngoài cao thủ Tống Lý, hậu duệ của Hoàng gia trang, giờ cả truyền nhân của Nhất Cuồng bao năm ẩn tích cũng tới. Liệu trong đám đông, còn kẻ anh hùng nào chưa lộ diện. Ta thực sự nóng lòng muốn biết, ai sẽ là chủ nhân của Bất Diệt?

Đoàn Xuân Huy từ đầu ngồi nghe câu chuyện, thấy mấy người cứ luận bàn về cước pháp thì có phần khó chịu, liền xen vào:

- Không cần biết thằng nhóc kia là ai, đệ tử của thần thánh phương nào. Nhưng nếu hắn không biết dùng kiếm thì cũng chẳng có gì thú vị cả. Mấy ngài nên nhớ cho, đây là Kiếm hội, là để tỷ kiếm, không phải chỗ mãi võ.

Vị phó hộ nhắc đi nhắc lại. Hiển nhiên, gã đã rất thất vọng, ngao ngán khi phải chứng kiến những kẻ dùng tiêu, dùng cước lần lượt lên tranh đấu. Không riêng gì gã, Hồ Nguyên với cương vị chủ nhà cũng có mối bận tâm. Tất nhiên, vị cốc chủ rất vui mừng khi Kiếm hội thu hút được anh hùng trong thiên hạ tề tựu. Nhưng nếu các cuộc tỷ thí không còn xoay quanh việc luận kiếm, kẻ đến muốn phong kiếm thì lại là vấn đề khác. Y cất lời:

- Thiếu niên anh hùng, tuổi trẻ tài cao, thật đáng ngưỡng mộ. Xin hỏi quý tính danh xưng, là người từ môn phái nào của Lĩnh Nam ta?

Phúc trả lời:

- Ta tên Phúc, chỉ là một kẻ lang bạt, không môn phái.

Hồ Nguyên lại hỏi:

- Không môn không phải, vậy ắt hẳn phải là đệ tử, truyền nhân của bậc danh sư? Xin cho Kiếm hội được biết để tỏ sự kính trọng.

Phúc đắn đo suy nghĩ. Dù là đệ tử của lão Tiếu Phong, một trong tam kì, nhưng trước nay chàng không hề nghĩ đến. Vả lại, cũng phải nhờ lão Hoàng Cái nói ra, chàng mới biết được. Để tránh phiền phức, Phúc chỉ muốn phủ nhận, rằng bản thân không có ai là thầy dạy võ, sư phụ, nhưng tự thấy như thế không ổn. Chàng cho rằng mọi sự ở đời đều là người sau học của người trước, rồi phát triển lên, việc học võ cũng vậy. Làm gì có ai tự nhìn con chim trên trời, con thú dưới đất rồi tự sáng tạo ra các môn võ, nếu như bản thân không có sẵn căn cơ nền tảng. Còn nếu như phải nhận một người làm thầy, làm sư phụ thì chàng thực chưa biết phải nêu ai. Ngay cả lão Hoàng Cái, đúng là chàng đã được lão truyền lại bộ Phá cước, nhưng chỉ là bí kíp, chưa từng có một ngày truyền thụ, chỉ bảo, cũng không có việc thu nhận, xét ra chưa phải thầy trò. Sau cùng:

- Ta không phải đệ tử, truyền nhân gì cả, chỉ là may mắn được lão Hoàng Cái truyền cho cước pháp.



Cái tên Hoàng Cái tất nhiên khiến cả Kiếm hội phải sửng sốt, rì rầm to nhỏ. Với Hồ Nguyên, vì đã nghe Khúc trưởng hộ nhắc đến trước đó, nên tỏ ra điềm tĩnh:

- Lão Nhất Cuồng Hoàng Cái là bậc võ nghệ đệ nhất của Lĩnh Nam, bảo sao đệ tử cước pháp lại xuất quỷ nhập thần. Quả là danh sư xuất cao đồ.

Rồi khéo dò xét:

- Cậu Phúc quyền cước xảo diệu, võ nghệ tinh thông, ắt hẳn với kiếm cũng có sở học. Liệu có thể cho mọi người được thưởng lãm?

Phúc nghe nhắc đến kiếm thì thẳng thắn thừa nhận:

- Ta chỉ biết quyền cước, trước nay chừng từng dùng kiếm.

Hồ Nguyên:

- Vậy với việc tranh Bất Diệt, liệu ...

Phúc nhận ra ý tứ trong lời nói của vị cốc chủ, cũng hiểu sự nghiêm trọng trong phát ngôn "phong kiếm" trước đó của mình, liền phân trần:

- Cốc chủ thứ lỗi. Ta lên đây chỉ là vì thấy bất bình trước sự hèn hạ, đê tiện của tên người Tống kia, chứ thực không có ý đồ tranh kiếm, càng không dám cả gan đòi phong kiếm. Lời nói chỉ là trong lúc nóng giận, mọi người không nên coi đó là thật.

Hồ Nguyên liền thở phào, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn:

- Vậy thì ...

- Ta không biết dùng kiếm, cũng không có muốn tranh kiếm, đương nhiên không thể tiếp tục thượng đài.

Phúc trả lời, rồi hướng ánh mắt tìm về Thu Lệ:

- Chỉ là, việc tỷ thí lấy kiếm pháp để so sánh, phân định cao thấp. Tiểu thư Thu Lệ bị tên Mộ Bạch dùng kế gian đánh lén, thứ dùng cũng không phải là kiếm, vì thế không thể tính là thua được. Hy vọng cốc chủ và mọi người ở đây xem xét, tiểu thư Thu Lệ xứng đáng được tiếp tục thượng đài tranh kiếm.

Lời nói của Phúc khiến cả Kiếm hội bàn tán, ai nấy đềucho là hợp tình hợp lý. Sau một hồi, tất cả đều nhất trí tán thành, Phúc liềnrời đài để nhường lại chỗ cho Thu Lệ. Việc chàng vì nàng mà thượng đài trả thù,rồi cũng lại vì nàng mà ra mặt nói đỡ trước quần hùng đã khiến cha con họ Phùngcảm kích. Trong khoảnh khắc đối diện, cả hai lộ rõ vẻ ngượng ngùng, áy náy.