Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 30: Lạc nhạn thập thức




Chương 30: Lạc nhạn thập thức

Đoàn Xuân Huy vừa dứt lời, một bóng người đã lao vọt lên võ đài. Người này thần thái uy vũ, tướng mạo phi phàm, chính là thiếu chủ của Thanh Sơn môn - Lương Nhất Công. Chàng kính cẩn cúi mình thi lễ:

- Kiếm Tặc tiền bối, Thanh Sơn môn Lương Nhất Công xin được lĩnh giáo.

Dưới võ đài, đám đông xôn xao. Đoàn Xuân Huy hậm hực nói tranh lên:

- Lương công tử, cậu làm như vậy là không được. Lão già đó là của ta, hãy để ta tỉ thí với lão.

Lương Nhất Công quay qua phân minh:

- Đoàn phó hộ, Kiếm hội mới bắt đầu, cao thủ kiếm khách hãy còn phía sau. Nhất Công kiếm nghệ còn sơ sài, xin phó hộ nhường cho thi thố trước.

Cả hai đều là những kẻ si kiếm, vì muốn được tỉ thí mà tranh giành. Kiếm Tặc nhìn chàng, nói:

- Là Anh Hùng kiếm của đất Khoái, thật là vinh hạnh cho Kiếm Tặc ta.

Lời nói nửa đùa nửa trân trọng, điệu bộ cũng có phần nghiêm túc hơn. Lương Nhất Công điềm đạm đáp:

- Tiền bối đã quá lời. Vừa xem tiền bối thi triển kiếm pháp với cành trúc, thật là mở rộng tầm mắt. Rất mong được tiền bối chỉ bảo.

Kiếm Tặc nghe lời khen thì cười rất thoải mái, đáp:

- Mười kiếm Lạc Nhạn của Lương công tử danh tiếng lẫy lừng, Kiếm Tặc ta cũng muốn được thưởng thức qua. Nào, hãy lấy kiếm đi, hai ta bắt đầu.

Lương Nhất Công nhìn cành trúc trong tay lão, mỉm cười và nói:

- Tiền bối dùng cành trúc, ta lại lấy kiếm sắt thì thật là chiếm lợi, sao có thể là tỉ thí công bằng được. Chi bằng....

Chàng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, rồi nhắm đến cây liễu ở mạn tây, nơi lão Kiếm Tặc ngự khi nãy. Chỉ hai cái đạp chân đi và về, Lương Nhất Công đã cầm trên tay một cành liễu dài ba thước, nói:

- Tiền bối, ta xin dùng cành liễu này để lãnh giáo kiếm pháp của người.

Lời nói khiêm nhường, lễ nghĩa cẩn mực mà khí khái tràn đầy sự tự tin, thật khiến người khác phải kiêng nể. Lão Kiếm Tặc thích thú:

- Hay, hay. Nếu đã vậy hãy đánh cho thật đã nào.

Rồi vung cành trúc trong tay:

- Nhường ta đi trước nhé.

Lời vừa dứt, cành trúc đã đâm tới, khí thế ào ạt. Rõ ràng lão Kiếm Tặc thực sự nghiêm túc cho trận tỉ kiếm này, chủ động phát chiêu trước, tốc độ và sự hung hiểm cũng hơn hẳn khi nãy. Lương Nhất Công lập tức ứng chiến. Lão Kiếm Tặc đâm liền ba chiêu, chàng thu lại trong vòng liễu kiếm. Lão tung mình lên không, vung tay chém ra hai đạo kình lực. Chàng lăng lệ lướt đi, rồi phản lại một đạo kiếm. Cả hai đều không thăm dò, kiếm ý hiển lộ. Hai bóng hình vần vũ, khoa lộng, trúc ảnh, liễu ảnh đan xen dày đặc, tiếng gió rít lên vun v·út. Tuy chỉ là khúc dạo đầu mà cuộc đấu đã được đẩy lên mức tu vi cực cao. Đối với nhân sỹ võ lâm, đây là dịp may hiếm có, thật không dễ để có thể được tận mắt chứng kiến những trận đấu như vậy.

Lão Kiếm Tặc lướt đến góc võ đài, tung mình lao lên cột đá. Lương Nhất Công không chút e ngại, đạp cước leo lên theo. Hai đạo kiếm kình chém ra, lại là thế từ cao đánh xuống, chính Hồ Phát khi nãy đã bại dưới chiêu thức này. Nhưng Lương Nhất Công thì khác, chàng lách người sang phải, vừa đủ để tránh đi, rồi lại đạp cước qua trái, đồng thời phát một đường kiếm cắt ngược lên. Lão Kiếm Tặc bị đạo kiếm kình cắt lên, buộc phải chuyển mình. Ngay lúc chuyển mình, lão thấy một bóng đen choáng ngợp phía trên, bầu trời bỗng tối sầm lại. Bóng đen này không ai khác, chính là Lương Nhất Công. Chớp mắt, chàng đã vọt lên, cành liễu trong tay đâm xuống. Sự biến khiến lão Kiếm Tặc kinh hãi. Dưới võ đài, có kẻ nhận ra, buột miệng hô lên:



- Là Lạc Nhạn Độ Không.

Đúng. Chính là Lạc Nhạn Độ Không, một trong mười kiếm của Lạc Nhạn thập thức. Người thường dùng cước leo lên cột đá thẳng đứng, cao hơn hai trượng đã khó, huống hồ là phải du dật theo hình chữ chi, vừa leo lên vừa tung chiêu công kích. Vậy mà vị thiếu chủ của Thanh Sơn môn lại có thể thi triển một cách hết sức nhẹ nhàng thanh thoát, thân thủ phiêu động như cánh nhạn chao giữa trời không, thoắt bên đông, thoắt bên tây, thoắt cái nữa đã vượt lên che lấp cả bầu trời. Thật là một kiếm chiêu tuyệt mỹ.

Kiếm Tặc lúc này đang thế lưng chừng, rất khó để xoay xở. Lão vội đạp một cước thật mạnh vào cột, phóng người ra giữa khoảng không. Lương Nhất Công lại phát kiếm kình truy theo, nhưng Kiếm Tặc đã kịp lộn nhào tránh né, rồi đáp xuống giữa võ đài. Đôi chân vừa chạm đất, ánh mắt ngước lên đã thấy một đạo kiếm sắc lạnh đâm tới trước mặt. Đạo kiếm đó không gì khác hơn ngoài ngọn liễu trong tay Lương Nhất Công. Ngay khi phát ra một đạo kiếm kình, chàng đã lập tức phi thân tới. Thứ phát trước chỉ là hư chiêu, còn thứ theo sau mới là chủ chiêu đắc thủ. Kiếm Tặc vội vã vung cành trúc đỡ gạt. Nhưng liễu kiếm vừa bị gạt qua thì đã vòng ngược lại, cắt chéo một đường từ bụng lên đến ngực. Hai kiếm song hành, một cương một nhu, một trực diện cương trực, một âm nhu hung hiểm, tựa như đôi chim nhạn quấn quýt. Đây chính là thức thứ hai trong Lạc Nhạn thập thức, có tên là Song Nhạn Phi Điền.

Đối diện với hiểm nguy, Kiếm Tặc không dám đỡ lấy, chỉ khẽ đạp cước thoái lui. Nhưng Lương Nhất Công chưa chịu dừng lại. Chàng tiếp tục đâm liền ba kiếm tới. Ba kiếm tranh đua, tuy phát ra có sau trước mà tưởng như đồng thời, chỉ thấy bóng liễu loang loáng. Đây chính là Tam Nhạn Tranh Tiên. Trái với Song Nhạn Phi Điền, Tam Nhạn Tranh Tiên không có xảo thủ, chỉ lấy nhanh để áp bức đối thủ. Kiếm Tặc tiếp tục thoái lui, đồng thời sử dụng cành trúc để phòng thủ. "chát chát". Lão đỡ được hai kiếm, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, kiếm thứ ba đã vọt lên trước, nhắm ngay yết hầu. Cũng vừa lúc này, bàn chân lão đã chạm đến mép sàn đấu, chỉ cần lui một bước là rơi khỏi võ đài. Đỡ không được, lui cũng không xong, nếu lão Kiếm Tặc cố chấp bám trụ, ngay lập tức sẽ bị cành liễu xuyên thủng yết hầu, m·ất m·ạng tức khắc. Lão trừng mắt nhìn ngọn liễu đang đâm tới. Đám đông nhân sỹ đứng xem cũng tuyệt nhiên nín lặng, hồi hộp chờ đợi kết cục.

Lương Nhất Công đâm ngọn liễu tới mà lòng thấp thỏm, thầm cầu mong đối thủ sẽ thoái lui, chấp nhận rời đài. Thực ra trong đầu chàng còn một dự liệu khác, bởi Kiếm Tặc là một kẻ cổ quái, thật khó để đoán định. Nếu lão không chịu tránh đi thì trong khoảnh khắc sinh tử, chàng buộc phải chuyển hướng cành liễu, đâm chếch sang bên. Chỉ có điều nếu làm như vậy thì chàng tự đặt chính bản thân vào thế nguy hiểm.

Quả nhiên Kiếm Tặc đã không chịu thoái lưi. Nhưng lão cũng không đứng ngây ra đó để chịu trận. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lão Kiếm Tặc vung cành trúc chống ngược ra sau, rồi ngả ngang người để tránh đi ngọn liễu. Cả người lão song song với mặt đất, chỉ có đôi bàn chân là bấu víu lại với võ đài. Một tình huống ứng phó đầy táo báo, khiến tất cả phải ồ lên. Ngay cả Lương Nhất Công cũng không khỏi bất ngờ. Nhưng chưa dừng lại ở đó. Trong lúc chàng nhỡ chớn, kiếm chiêu đã tận, lão Kiếm Tặc liền gẩy cành trúc một cái, cả người lật như đồng xu, xoay vòng trở ngược vào trong. Đồng thời, lão vung tay phóng một đường kiếm kình, cắt ngang hạ bộ của đối thủ.

- Trả lại cho ngươi nè.

Lương Nhất Công vội vàng tung người lộn nhào hai vòng trên không, cũng vì vậy mà lão Kiếm Tặc thoát khỏi cơn hiểm nguy. Tung liền ba chiêu trong Lạc Nhạn Thập Thức kiếm, đã tưởng thắng rồi mà vẫn không thắng được, Lương Nhất Công hết sức thán phục:

- Kiếm Tặc tiền bối, thân thủ thực sự phi phàm. Nhất Công đã được mở rộng tầm mắt.

Lão Kiếm Tặc dù có thoát khỏi hung chiêu, nhưng không dám có điều khinh mạn, mười phần kiêng nể:

- Anh hùng kiếm hôm nay đã được gặp gỡ, quả nhiên không phải hư danh.

Đám đông nhân sỹ trong khoảng thời gian ngắn đã được chứng kiến đủ các kỳ chiêu tuyệt thế. Từ trầm trồ trước kiếm chiêu như vũ lộng của Lương Nhất Công, đến sự căng thẳng tột độ của khoảnh khắc thắng thua sinh tử, rồi lại sững sờ trước thân pháp ảo diệu không tưởng của lão Kiếm Tặc. Khi cuộc đấu tạm dừng lại, tất cả mới kịp trấn tĩnh, chỉ biết hô to lên sự phấn khích:

- Hay lắm. Đánh hay lắm.

Lúc này, chẳng còn mấy ai khó chịu với sự xuất hiện của lão Kiếm Tặc. Những kẻ có vọng tâm đoạt kiếm, mỗi người một cảm nghĩ. Hồ Phát dù đã bại, trong lòng đầy hậm hực, nhưng vẫn phải thán phục:

"Hai người họ kiếm pháp quả là hơn hẳn ta. Lão Kiếm Tặc dù là bỡn cợt hay thật tâm thi đấu, ta cũng chẳng thể thắng được lão."

Ngô Cương, thiếu chủ của Hoan Châu thành thầm suy tính:

"Xem ra trong đám anh hùng trẻ tuổi, chỉ có họ Lương này là đối thủ lớn nhất của ta"

Người lo sợ, kẻ mưu toan. Duy chỉ có phó hộ Đoàn Xuân Huy là không suy không nghĩ, hứng đập tay xuống đùi cái mạnh, nói to:

- C·hết tiết, cả hai gã này đều phải đấu với ta mới đúng. Ta muốn đấu với cả hai.

Trên võ đài, Lương Nhất Công nói:

- Kiếm Tặc tiền bối, hai ta lại đấu tiếp trăm chiêu nữa nào.

Lão Kiếm Tặc cũng hồ hởi:



- Đúng đúng, nào, hai ta lại đấu tiếp. Để ta còn thị phạm cho đám đồ đệ dưới kia.

Vừa nói, lão vừa trỏ tay về phía những Quách Nhị, Bùi Quân. Lương Nhất Công liền vung cành liễu lao tới, lão Kiếm Tặc cũng dùng cành trúc trong tay đáp trả. Liễu ảnh, trúc ảnh đan xen dày đặc, những tiếng "chát chát" vang lên không ngớt. Được một hồi, lão Kiếm Tặc đột ngột dừng lại:

- Khoan đã, khoan đã.

Lương Nhất Công thấy lạ liền hỏi:

- Sao vậy, tiền bối.

Lão Kiếm Tặc trả lời:

- Dừng lại, không đấu nữa.

Cuộc đấu đang đến độ gay cấn, bỗng dưng lão lại đòi dừng lại khiến Lương Nhất Công không khỏi khó hiểu, lại nhớ về chuyện đòi đi đái khi nãy, cố kiềm giọng nói:

- Kiếm Tặc tiền bối, không phải người lại đòi ... đi đái đấy chứ?

Lão Kiếm Tặc xua tay:

- Không phải, không phải.

Lương Nhất Công vẫn không hiểu, lại gặng hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Lão Kiếm Tặc giơ cành trúc trong tay lên, vẻ mặt tiu ngỉu, buồn rầu đáp:

- Cành trúc của ta, nó hỏng mất rồi.

Lương Nhất Công để ý, quả nhiên cành trúc đã dập nát hết cả. Chàng lại trông về cành liễu trong tay mình, thấy nó cũng tướp thành mười mấy sợi nhỏ, không thể dùng được nữa. Hai cao thủ tí thí, những thứ trúc liễu thông thường sao có thể chịu đựng được. Rõ là Lương Nhất Công đã quá mải mê đấu mà quên mất điều này. Chàng liền nói:

- Chúng thì ta lại lấy cành khác, không đáng ngại. Ta với tiền bối có đấu đến hết ngày cũng chẳng thể hết được trúc và liễu trong cốc này.

Những tưởng chỉ cần thay cành trúc và cành liễu khác là xong, trận đấu sẽ tiếp tục. Nào ngờ lão Kiếm Tặc vẫn xua tay, đáp:

- Không, không. Trận đấu này dừng lại thôi. Ta thua rồi.

Bỗng dưng đối thủ lại nhận thua khiến Lương Nhất Công thực sự ngỡ ngàng. Chàng thắc mắc:

- Vì sao vậy? Hai ta vẫn đang đấu mà.

Không chỉ vị thiếu chủ của Thanh Sơn môn, nhân sỹ võ lâm cũng bất ngờ: Lão Kiếm Tặc không giải thích gì thêm, chỉ thủng thẳng nói:



- Chằng vì sao cả. Đơn giản thua là thua. Lương công tử tuổi trẻ mà kiếm pháp thông tuệ, Kiếm Tặc ta bái phục.

Lương Nhất Công thì chỉ cầu được tỉ thí luận kiếm, không coi trọng việc thắng thua. Nhưng khi chàng chưa kịp cất lời thì lão Kiếm Tặc đã tung mình lao đi. Lão phi thân qua hàng trống, đá vào mặt trống đến "tùng" một cái rồi cất mình lên không, khuất bóng sau hàng liễu. Sự cổ quái, lập dị của lão khiến cả võ đài bỗng chốc ngơ ngác. Khúc Vĩnh Lâm trầm ngâm:

- Kiếm Tặc quả nhiên vẫn là kẻ thâm tàng bất lộ, tự do tự tại. Lão như con rồng, chỉ thấy đầu không thấy đuôi, bảo sảo trước nay chưa ai từng đánh bại được lão.

Đoàn Xuân Huy thì chẳng để ý đến vì sao thắng, vì sao thua, bật cười lớn giọng nói:

- Mặc kệ cái lão t·rộm c·ắp ấy, đã nhận thua rồi thì giờ Lương công tử là của ta. Đến lượt ta lên đài rồi.

Điệu cười còn chưa dứt, lời nói cũng chưa cất xong thì từ bên mạn trái, một bóng người đã tranh lên trước. Lần thứ hai b·ị c·ướp lượt, vị phó hộ của núi Tản Viên cáu tiết bật dậy, vừa quát vừa chửi, giọng nói oang oang:

- Tổ cha, lại thằng nào tranh với của ông đấy.

Một thiếu nữ với vẻ đẹp băng thanh như sương tuyết. Nàng chính là Thu Lệ. Cả Kiếm Hội bỡ ngỡ. Không ai rõ ở đâu ra lại có một người con gái đẹp nao lòng đến vậy, dám thượng đài tranh kiếm với thiếu chủ của Thanh Sơn môn.

- Là cô gái trong rừng lim hôm qua. Cô ta là ai mà dám tỉ thí với Lương công tử?

Những người đứng đầu của ngũ hổ phái cũng lạ lẫm nhìn nhau. Thu Lệ thượng đài, không nói không rằng, chỉ chằm chặp nhìn Lương Nhất Công khiến chàng nhất thời lúng túng. Tất cả cũng lấy làm lạ, Hồ Nguyên liền cất lời:

- Nữ kiếm sĩ thượng đài, không biết cao danh quý tính là gì, xin hãy cho Kiếm hội được biết.

Đoàn Xuân Huy cũng hùa theo:

- Đúng vậy, tranh lên đài rồi đứng im như thóc ở đó là sao?

Thu Lệ từ nhỏ đã giam mình trong Hoàng gia trang, chưa từng ra ngoài, cũng không tiếp xúc với người lạ, thành ra không một ai biết mặt. Nàng vốn đã lạnh lùng vô cảm, lại không thông thuộc các lễ nghi phép tắc trên chốn giang hồ, nên thượng đài càng không biết phải chào hỏi ra sao, xưng danh xưng tính như thế nào. Đối với nàng, Thanh Sơn môn liên quan đến c·ái c·hết của mẹ, tuy không có ý niệm phải đòi nợ máu nhưng những ác cảm vẫn tích tụ, chất chứa trong lòng. Nàng thấy Lương Nhất Công tỉ thí trên võ đài thì chỉ muốn lao lên đánh bại, không hề nghĩ đến những việc xung quanh. Bị mọi người thúc ép, Thu Lệ có chút bối rối, ấp úng:

- Ta ...ta là Thu Lệ.

Phùng Trí vội đỡ lời, nói lớn:

- Tiểu thư Hoàng Thu Lệ, thiếu trang chủ của Hoàng gia trang ở núi Bạch Vân xin được thượng đài.

Lời giới thiệu khiến tất cả cùng ồ lên. Đã rất lâu rồi, cái tên Hoàng gia trang không còn được nhắc đến trên võ lâm, tưởng như đã tuyệt tích. Vậy mà nay, một thiếu nữ tự xưng là thiếu hủ đột ngột xuất hiện tranh kiếm. Đây thực sự là bất ngờ lớn với tất cả. Sau thoáng chốc ngỡ ngàng, Khúc Vĩnh Lâm nở nụ cười và nói:

- Con gái của Hoàng trang chủ. Thật không ngờ cháu nó đã lớn đến từng này rồi.

Đoàn Xuân Huy thì có thoáng ngượng ngùng, bởi khi nãy đã chót lớn tiếng mắng chửi. Vị phó hộ xoa xoa đầu, nói:

- Là con gái của ông Nhân thật sao? Tốt, tốt quá. Hoàng gia trang đã có người tiếp nối, phải vậy chứ.

Hoàng gia trang với Tản Viên sơn là trước đây là chỗ kết giao, cả hai vị trưởng phó hộ đều có thân tình với Hoàng Huy Nhân trang chủ, vì vậy không khỏi xúc động. Còn với Lương Thành Nghiệp, sự xuất hiện của Thu Lệ gợi nhắc về trận chiến năm xưa. Vị môn chủ có phần lo lắng, bởi là hậu nhân của Hoàng gia trang ắt thực lực không thể xem thường. Trong đám đông nhân sỹ, những tiếng bàn tán nhỏ to cũng vang lên không ngớt, đi cùng với đó là sự hồ nghi:

- Là người của Hoàng gia trang sao? Chẳng phải họ đã không còn đi lại trên giang hồ hơn mười năm rồi mà?

- Là nữ, lại còn quá trẻ, liệu có tranh kiếm nổikhông?