Chương 29: Lấy trúc làm kiếm
Lời nói khiến tất cả đều ngơ ngác. Không ai có thể hiểu được những suy nghĩ quái dị trong đầu lão. Một kẻ cầm cành trúc lại tự cho là mình có lợi thế hơn so với cầm kiếm. Hồ Phát càng lúc càng cảm thấy bị bỡn cợt liền quát:
- Đến lúc đánh thật rồi đó, xuất chiêu đi!
Lại lao đến, kiếm ảnh lấp loáng như ánh bạc. Lần này, lão Kiếm Tặc không dám khinh động, khẽ nhíu mày rồi nhảy vọt ra sau. Khi bàn chân còn chưa chạm đất, đã lại thấy kiếm của Hồ Phát ở trước mặt. Lão tiếp tục nhảy vọt ra sau hai bước. Khi kiếm thứ ba đâm tới, y đã lập tức vung cành trúc đáp trả:
- Đỡ này!
Một nhát đâm xéo từ bên phải, nhắm ngay yết hầu, tốc độ như xé gió. Chiêu thức tuy phát sau nhưng lại đến trước, khiến Hồ Phát phải cuộn gấp người trên không né tránh. Vị thiếu cốc cả kinh:
"Nguy quá. Thiếu chút nữa là tiêu rồi"
Lão Kiếm Tặc sau một chiêu đâm hụt thì lập tức vọt ra sau ba bước, xuýt xoa:
- Tiếc quá, tí nữa là trúng, thật đen đủi quá mà.
Rồi vắt víu cành trúc trong tay:
- Giới thiệu với ngươi bộ kiếm pháp ta mới sáng tạo ra. Nó có tên là "Kiếm pháp Chăn Vịt".
Rõ là lão cố tình trêu trọc vị thiếu cốc chủ. Dưới võ đài, đám đông rộ lên cười, rồi giễu cợt
- Kiếm pháp Chăn Vịt, có môn võ đó sao?
- Đúng là tên t·rộm c·ắp hạ lưu mà, đến đặt cái tên cũng hạ lưu không kém.
Đối với một người đam mê kiếm thuật như Lương Nhất Công, chàng đã sớm nhận ra điều tuyệt diệu trong kiếm pháp của lão, thầm nghĩ:
"Lão Kiếm Tặc thật là một cao thủ ẩn mình. Đằng sau cái điệu bộ như giỡn đó là cả một lộ kiếm pháp tuyệt diệu, chiêu kiếm tuy giản đơn nhưng lại rất hung hiểm. Chỉ cần lỡ tay cũng có thể đoạt mạng đối thủ"
Không chỉ có Lương Nhất Công, Đoàn Xuân Huy cũng tỏ ra hào hứng:
- Cái gã t·rộm c·ắp này hay đó, nhất định ta phải đấu với lão một phen.
Đoàn Thu Nguyệt quay qua hỏi cha:
- Cha, con thấy lão ta chỉ toàn là né tránh, lâu lâu mới đâm trộm một cái. Có gì mà cha khen hay thế?
Đoàn Xuân Huy trả lời ngắn gọn:
- Con gái lại chưa hiểu rồi. Nội việc cầm cành trúc để tỉ kiếm đã là chuyện không dễ. Con không thể đấu trực diện như cầm kiếm trong tay được.
Trên võ đài, Hồ Phát thêm phần tức giận, tràn lên. Lần này trong chiêu thức có hậu chước. Đường kiếm tuy nhanh nhưng không đi tận, luôn trực chờ đối thủ ra tay là sẽ biến hóa, tùy nghi mà thủ thắng. Lão Kiếm Tặc cũng tỏ ra vô cùng ranh mãnh, không xuất chiêu đối lại mà chỉ nhảy chồm lên, vọt đông vọt tây né tránh. Ngay khi hai người đương cách nhau bốn thước, y bất ngờ vung cành trúc trong tay vụt mạnh:
- Buông kiếm.
Một cái vụt thật nhanh vào tay kiếm của Hồ Phát, kêu đến "chát" một tiếng. Đó rõ ràng là một cái vụt rất mạnh, có thể đánh rơi kiếm của đối thủ. Nhưng Hồ Phát lại không hề hấn gì. Lão Kiếm Tặc gãi gãi đầu, rồi lẩm nhẩm:
- Thiết thủ công quả nhiên cứng rắn, muốn đánh rơi kiếm của nhà ngươi e là hơi khó.
Hồ Phát mỉm cười tự phụ, nói:
- Ngươi còn chiêu trò gì nữa, hãy mang hết ra đi.
Lão Kiếm Tặc nhếch mép:
- Để ta xem Thiết thủ công lợi hại đến đâu!
Hồ Phát lại phát kiếm t·ấn c·ông. Lần này lão Kiếm Tặc không tránh né, lập tức đâm cành trúc đáp trả. Đích đến là ngực trái thay vì đôi bàn tay cứng như sắt đá của đối thủ. Cành trúc vốn nhỏ nhẹ, lại dài hơn kiếm ba tấc, thành ra phát sau mà tới trước, chỉ nghe v·út một tiếng. Hồ Phát không những không lo sợ, ngược lại trên nét mặt còn lộ rõ vẻ tự tin. Việc lão Kiếm Tặc t·ấn c·ông quả đúng như mong đợi của chàng. Hữu kiếm đã xuất thì vẫn còn tả thủ để ứng phó. Hai ngón tay trái kẹp lại thành chỉ, vung lên bắt lấy đầu trúc. Chỉ cần để chỉ pháp bắt được, một cành trúc nhỏ nhoi sẽ chẳng có cách nào thoát ra, thắng bại sẽ được định đoạt. Nhưng lão Kiếm Tặc hẳn đã có dự liệu. Y liền lắc nhẹ cổ tay. Đầu trúc rung lên đầy quỷ dị, lách qua hai ngón tay của đối thủ mà đâm tới. Sự biến hóa khiến Hồ Phát sửng sốt, vội dùng chỉ gạt qua, đồng thời nghiêng người sang phải né tránh. Dẫu vậy, đầu trúc vẫn rạch một đường trên vai áo. Khi Hồ Phát vung kiếm đáp trả thì lão Kiếm Tặc đã tung người thoái lui. Dưới võ đài, tiếng thốt lên nghe rõ:
- Trúng rồi! Quả nhiên cành trúc đó lợi hại hơn kiếm.
Trên võ đài, lão Kiếm Tặc lại hí hửng cười:
- Rách mất áo đẹp rồi. Tiếc quá.
Hồ Phát nhìn vết áo rách, nghĩ trong đầu:
"Tên này kiếm pháp thật cổ quái. Nếu không dốc hết sức, e là sẽ bại dưới tay hắn. Kiếm hội của Hồ thị, ta không thể thua một tên t·rộm c·ắp được."
Rồi nói:
- Hay lắm. Nhà ngươi đã chịu mang chân tài thực lực ra tỉ thí. Phải vậy mới xứng với kỳ vọng của anh hùng trong thiên hạ.
Kiếm trong tay vung lên, quét một vòng cung. Một đạo kiếm kình lướt đi. Lão Kiếm Tặc buột miệng:
- Ôi cha.
Y tức thì nhảy vọt lên. Nhưng khi cả người còn đang ở lưng chừng không thì Hồ Phát đã ập đến trước mặt. Một ánh kiếm quang lóe lên. Lão Kiếm Tặc gấp gáp chuyển mình, xoay người tung cước. Một cước chấn thẳng vào sống kiếm, đá bạt sang phải. Hồ Phát lập tức nương theo, xoay người chém vòng qua. Chiêu thức quá nhanh khiến lão Kiếm Tặc chỉ kịp gập người, may mắn tránh đi được. Tuy vậy, lưỡi kiếm vẫn kịp lướt qua, cắt ngang một vạt áo trước. Thực sự Hồ Phát đã dốc hết thực lực ra để tỉ thí. Gã đệ nhất t·rộm c·ắp vừa vọt mình thoát đi thì một đạo kiếm kình đã chém tới. Chỉ trong chớp mắt né tránh, bóng vị thiếu cốc chủ đã lại vụt hiện trước mặt, đồng thời vô số kiếm ảnh tua tủa đâm tới. Cứ vậy, Hồ Phát bức ép đối thủ trên khắp võ đài. Lão Kiếm Tặc lúc này cũng chẳng còn giữ được sự thong dong tự tại, hai mày nhíu lại, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Đang hồi căng thẳng nhất, bất chợt y vọt ra, xua tay và nói:
- Khoan, khoan đã, dừng lại.
Hồ Phát:
- Sao vậy, đã mệt rồi à?
Y tiếp tục xua tay:
- Không phải. Là ta có chút chuyện bận.
Hồ Phát lại hỏi:
- Là chuyện gì?
Lão Kiếm Tặc nhăn mặt, khẽ rít lên một tiếng rồi líu nhíu đáp:
- Thực khó nói. Chẳng là ... chẳng là ... hết nhịn được rồi. Ta muốn đi tiểu.
Tất cả cùng ồ lên. Đang lúc tỉ thí kiếm thuật lại đòi đi tiểu, thật đúng là kẻ hạ lưu. Trông cái bộ dạng của y thật khốn khổ, mồm miệng mím chặt, một tay nắm lấy hạ bộ, tựa như sắp không cầm được nữa. Những kẻ ghét y thấy cảnh vậy thì đắc ý cười:
- Há há. Mọi người xem, tên Kiếm Tặc sắp đái ra quần rồi.
Hồ Phát dường như không quan tâm đến điều đó. Do đã nhiều lần bị gã t·rộm c·ắp này lừa lọc bỡn cợt, thành ra vị thiếu cốc chủ đã quen với những chiêu trò của y, nói:
- Chưa phân thắng bại, chưa ngưng được. Có muốn gì, đợi đấu xong đi đã.
Kiếm trong tay vung lên. Lão Kiếm Tặc thấy thế thì nhảy giật ra sau:
- Ấy ấy, khoan đã.
Động tác nhảy của lão rất nhanh nhẹn, không giống với người đang mắc tiện. Hồ Phát đã đoán đúng, bật cười:
- Lại gì nữa. Không phải ngươi đang mắc tiện sao?
Lão Kiếm Tặc gãi đầu:
- Cái đó hết rồi. Nhưng còn một việc khác?
- Là việc gì, mau nói ra! – Hồ Phát thúc dục.
- Chẳng là... cành trúc này, không dùng được nữa rồi.
Lão Kiếm Tặc giơ cành trúc lên. Quả nhiên nó đã ngắn đi mất hai gang. Hồ Phát mỉm cười đắc ý, bởi trong lúc tỉ thí đã dồn ép, buộc lão Kiếm Tặc phải dùng cành trúc chống đỡ, rồi thừa cơ chặt đứt đi một đoạn. Vị thiếu cốc chủ nói:
- Chính ngươi đã chọn nó đó để tỉ thí?
Lão Kiếm Tặc ngượng ngịu:
- Thì lúc trước là vậy. Nhưng ngươi xấu tính, đã chặt mất của ta. Giờ dùng nó không được nữa, hay là....- giọng điệu ngập ngừng pha lẫn hí hửng - nhà ngươi cho ta mượn Bất Diệt nhé.
Lời vừa dứt, lão Kiếm Tặc tức thì sử dụng khinh công, lao đến Mai Hoa trụ. Nhưng khi y vừa đến đã thấy Hồ Phát đón sẵn ở đó. Vị thiếu cốc chủ đối với y luôn rất cảnh giác, thoáng thấy ánh mắt trông về trụ đá là liền nhận ra ý định, nên đã nhanh hơn đến trước, quát lớn:
- Đứng lại
Từ chân trụ đá, Hồ Phát đâm kiếm tràn ngược ra. Dù đang lao nhanh tới, lão Kiếm Tặc vẫn kịp hãm lại, rồi nhón chân nhảy qua mũi kiếm, đạp vai đối phương phóng lên. Tình huống xử lý nhanh gọn mà uyển chuyển, thực sự cho thấy thân thủ siêu phàm. Hồ Phát bị nhỡ chớn, ngước mắt nhìn lên đã thấy lão Kiếm Tặc ở trên cao hai trượng, chẳng mấy mà chạm tới đài đá.
"Nguy rổi."
Sau khi thốt lên liền gấp gáp đuổi theo, mọi nguồn sức dồn hết vào cước lực. Nhưng khi Hồ Phát vừa phi thân lên thì bất ngờ từ trên, lão Kiếm Tặc xoay người lại, vung tay chém. "Véo véo". Từ cành trúc, hai đạo kình lực lướt xuống. Đối diện với tình huống nguy cấp, lại ở thế chơi vơi, Hồ Phát buộc phải lộn người né tránh, nhưng cũng vì vậy mà không thể đuổi lên được. Khi hai chân vừa chạm đất, một bóng đen đã vụt qua đầu. Thì ra lấy Bất Diệt chỉ là cái cớ, còn dụ địch lên cột đá rồi từ trên cao đánh xuống, sau đó thừa cơ tập hậu mới là chủ đích. Hồ Phát lại nhớ đến lúc giao chiến với Quách Nhị, chiêu thức phân định thắng bại cũng đã hình dung được. Vừa thoáng thấy bóng đen lướt qua đầu, vị thiếu chủ liền lập tức xoay người, vung kiếm chém vòng lại. Đối thủ tập kích từ sau, nhất định sẽ bị kiếm này chém trúng. Một chiêu phản khách vi chủ, thực là bất ngờ. Nhưng quái đản thay, đối thủ đã không tràn tới, đường kiếm chém vào hư không. Lão Kiếm Tặc quá ranh mãnh. Ngay khi tiếp đất, lão không vội vã tranh thắng, mà thong thả đợi đối phương ra đòn hồi mã, đường kiếm đi tận rồi mới ập đến.
Hồ Phát sững người nhìn cành trúc khẽ đâm thấu ngực, v·ết m·áu đỏ thấm ra. Vị thiếu cốc chủ c·hết lặng trong khoảnh khắc. Cơn đau nhói nơi ngực cũng không khiến chàng có cảm giác. Trước mặt, lão Kiếm Tặc hí hửng:
- Hồ công tử, lại nhường ta rồi, cảm ơn nha.
Kết quả thắng bại đã phân. Với cương vị của mình, dù không muốn, Hồ Phát vẫn phải thi lễ với đối thủ, rồi cúi mặt rời đài. Thấy con mình rầu rĩ thất vọng, Hồ Nguyên điềm tĩnh nói:
- Lão Kiếm Tặc hai lần trộm kiếm không được nên cay cú, đến chọc phá ta chơi. Lão chẳng có ý đoạt kiếm. Con không tỉnh táo nên mắc mưu hắn, không sao.
Cả võ đài bỗng chốc im lặng. Những kẻ khi nãy giễu cợt, khinh bỉ thì giờ như ngậm hột thị, không dám lên tiếng. Duy nhất có phó hộ của núi Tản Viên là ồn ào:
- Hay lắm. Cái gã t·rộm c·ắp này kiếm pháp không tệ. Đểta đấu với gã.