Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 119: Đuổi bắt trong rừng sâu




Chương 119: Đuổi bắt trong rừng sâu

Cảnh khuya vắng lặng, trời mây mịt mờ. Phúc nằm vắt vẻo trên một cây sung vươn ra bên hồ, cách Thanh Sơn môn hai dặm về đông. Mặt hồ im lìm, bốc lên làn hơi nước lạnh giá. Phúc không ngủ được, cảm thấy buồn bực trong người nên mò ra đây cho khuây khỏa. Thực ra là chàng đang nhớ.

Phúc nhớ lại cảnh ở đại điện ban sáng. Đã hơn tháng kể từ ngày chàng rời Hoàng gia trang. Thời gian không quá dài, nhưng cũng đủ để chàng cảm thấy chia cách. Dù đã quyết dặn lòng dứt áo ra đi, Phúc vẫn không khỏi rung động khi lại được trông thấy hình bóng ấy.

“Thu Lệ đã đến đây. Nàng ấy vẫn vậy, vẫn lạnh giá như băng tuyết, không chịu hé môi nói nửa lời. Nếu không phải vì chuyện đòi lại kiếm của gia tộc, chắc nàng sẽ chẳng chịu đến Thanh Sơn môn này làm gì? Dù sao cha của anh Công cũng là kẻ thù g·iết mẹ. Ngày ở Kiếm hội, chỉ cần nhìn ánh mắt và cách đánh kiếm cũng đủ hiểu rồi.”

Nghĩ đến chuyện đòi kiếm, Phúc lại phát bực:

“Mấy lão Ngũ hổ thật đáng ghét, nhất định không chịu trả kiếm cho Thu Lệ. Mang tiếng là thủ lĩnh của võ lâm, ngoài miệng thì lúc nào cũng nói hay nói tốt, đến khi đụng chuyện rồi thì cũng hám của như ai. Nhất là cái lão họ Lưu kia, cứ im im tưởng không gì, ai dè…”

Phúc tặc lưỡi, chem chép miệng. Bỗng dưng, chàng lại thấy bản mặt của thủ lĩnh phái Bắc Sơn mới thật gian xảo, giống lão Phú Kiệm làm sao.

“Nhất định là lão ta muốn có chiếm đoạt Bất Diệt, nên mới gây khó dễ cho Hoàng gia trang như vậy. Phải ta mà là Thu Lệ lúc ấy thì…”

Phúc thử mường tượng, định nghĩ đến hành động thật điên rồ, nhưng liền nhận ra đối phương là ai. Ngũ hổ, thủ lĩnh của võ lâm, chứ chẳng phải phường vô danh tiểu tốt. Luận về võ nghệ, Phúc chắc chắn chẳng thể so được. Dù có đ·ánh c·hết bỏ, chàng cũng không có cửa. Phúc nhíu mày, liệng mấy đi mấy trái sung còn dính nhựa trên tay. Nếu đã không đường hoàng c·ướp lại, thì chỉ có thể t·rộm c·ắp. Vừa hay, đây lại là ngón nghề sở trường. Phúc gật gật đầu, chắc mẩm. Chàng chỉ cần lén trong đêm tối đột nhập vào chỗ cất giấu, trộm lấy kiếm, sau đó đem vứt một xó nào, đợi một dạo cho mọi chuyện lắng xuống, rồi bí mật mang trả lại cho Thu Lệ. Khi ấy, sẽ chẳng có ai để ý hay nghi ngờ gì. Có chăng, bọn họ sẽ lại đổ cho là lão Kiếm Tặc đã trộm. Cũng chẳng sao, dù gì lão ấy cũng có tiếng sẵn rồi, thêm một lần mang tiếng nữa không thành vấn đề. Phúc hí hửng với ý tưởng vừa nghĩ ra, khoái trí cười một mình. Bất chợt, chàng nheo mày, rồi trợn trừng mắt nhìn lên không trung:

“Không ổn. Ta được anh Công rủ về đây chơi, là khách của nhà anh ấy. Giờ mà lại giở trò t·rộm c·ắp, nhỡ may bị người của Thanh Sơn môn bắt được thì biết thanh minh thế nào? Người khác thì kệ, thế nào cũng được. Nhưng còn anh Công, ta không thể có lỗi với anh ấy được.”

Sau một hồi đắn đo cân nhắc, nâng lên đặt xuống, Phúc đành từ bỏ kế hoạch t·rộm c·ắp táo bạo. Chàng lại nhớ về cuộc chạm trán thoáng chốc ở sau quán rượu. Cô gái đó, với ánh mắt sắc lạnh và cây chủy thủ trong tay. Chẳng biết vì điều gì, hình ảnh của cô gái cứ vất vưởng trong đầu Phúc mãi không thôi. Chàng ngồi bật dậy, chống cằm, thần người ra suy nghĩ:

“Rõ lúc đầu còn thấy cô ta tỏ vẻ sợ hãi, vậy mà thoáng cái đã trở tay g·iết người rồi. Cô ta hoàn toàn có thể đánh đuổi hai tên khốn kia từ đầu mà. Động tác đoạt mạng, rồi thái độ sau đó, không thể nói là cô ta không biết võ được. Nó cũng không giống hành động tự vệ trong lúc hoảng loạn. Nếu ngay từ đầu biết đối phương có võ công như vậy, chắc hai tên khốn kia đã chẳng dám làm gì. Cũng tại chúng cả. Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm cái trò đ·ồi b·ại bẩn thỉu ấy. C·hết không oan mà”

Dù thế nào, Phúc vẫn cảm thấy từ cô gái bí ẩn đó toát ra một thứ cảm giác thật đáng sợ. Trong lúc chàng đang bận tâm với suy nghĩ thì từ phía sau có tiếng ồn ào truyền tới:

- Nhanh, mau kiểm tra quanh đây.

Phúc ngoái lại trông, thấy một toán hơn mười người, mang theo đao sáng cùng đuốc lửa bập bùng. Chàng lập tức nhận ra:

“Là người của Thanh Sơn môn”

Rồi thu mình, kín đáo núp trên cây sung, lẳng lặng nghe ngóng.

- Dám mò vào Thanh Sơn môn t·rộm c·ắp. Hắn đã bị trúng đòn của sư phụ, chẳng thể chạy được xa đâu. Nhất định không được để hắn thoát.

Đám môn hạ Thanh Sơn môn sau mấy lời thì liền chia nhau thành hai tốp, lùng sục dọc theo con đường đất ven hồ, đi về hai ngả nam bắc. Phúc ngồi yên trên

cây, thầm tính:

“Tên nào mà liều vậy, dám đột nhập vào Thanh Sơn môn ư? Mà hắn muốn thứ gì nhỉ, không lẽ nào lại là…”

Chẳng biết có phải do vừa nghĩ đến, Phúc liền cho rằng k·ẻ t·rộm muốn nhắm tới Bất Diệt. Chàng còn ngờ ngợ h·ung t·hủ chính là lão Kiếm Tặc. Người của Thanh Sơn môn lúc này đã đi xa. Phúc dóng mắt nhìn xuyên qua mặt hồ. Đúng lúc này, ở phía bờ đông bên đối diện, chàng thấy xuất hiện một người. Người này trong đêm tối, chẳng thể trông rõ, chỉ thấy dáng dấp lờ mờ, hành tung thật khả nghi. Phúc nghển cổ cố trông theo. Bóng người kia mỗi lúc một nhỏ lại, dường như rời xa. Không chần chừ, Phúc liền phát cước đuổi theo. Chàng phi thân băng qua mặt hồ, nhẹ nhàng và mau lẹ hệt như một con cú đêm. Kẻ khả nghi kia tiếp tục di chuyển, dường như nhắm thẳng tới cánh rừng phía xa trước mắt. Phúc thầm thốt:

“Hắn muốn vào rừng cấm ư?”

Rừng cấm gần giống như một cấm địa. Nơi đây là một khu rừng già, nằm cách Thanh Sơn môn hơn bốn dặm về hướng đông, ngăn cách bởi một hồ nước lớn, chính là chỗ Phúc vừa ngồi. Chàng được nghe Lương Nhất Công kể lại. Nguyên nơi đây khi xưa toàn là rừng rậm, làng mạc thưa thớt, dân cư phân tán. Trong rừng có nhiều thú dữ, đặc biệt là hổ lớn, thường xuyên tìm đến t·ấn c·ông con người. Chỉ khi Lương trưởng môn đến cắm đất dựng cờ, tạo lên Thanh Sơn môn, mọi chuyện mới được giải quyết, dân chúng thì an tâm tìm đến quần tụ mỗi lúc một đông hơn. Hổ lớn bị đuổi đánh, buộc phải lẩn vào trong rừng sâu. Khu rừng sau đó cũng được gọi là rừng cấm, thường dân, môn hạ của Thanh Sơn môn cũng bị cấm không được mon men đến gần.

Phúc đã biết sự nguy hiểm, nhưng vì sự hiếu kì đối với tên trộm, vẫn nhất quyết đuổi theo. Chàng dốc hết cước lực, băng đi như bay. Nhưng đối phương cũng không phải chậm chạp. Dù đã thu hẹp khoảng cách đáng kể, nhưng nhất thời chưa thể vượt lên chặn mặt ngay được. Rừng cây mỗi lúc một rậm rạp hơn. Trời hôm nay cũng tối đen như mực, chẳng thể trông rõ được gì. Phúc chỉ đành dựa vào tiếng bước chân của đối phương mà đoán định phương hướng để đuổi theo. Chàng đuổi đến một hồ nước nhỏ nằm sâu trong cánh rừng thì mất dấu. Không còn nghe thấy tiếng động di chuyển của tên trộm kia nữa. Bốn bề im lặng một cách đáng sợ. Phúc đừng mình trên ngọn cây cao, phóng mắt rà soát hết cả một vùng, điềm nhiên không phát hiện điều gì. Chàng đánh liều đáp xuống, cẩn trọng quan sát xung quanh. Từng bước chân khẽ khàng. Ngay lúc này, thình lình một tiếng gió rít lên. Một đạo hàn khí ập đến sau gáy. Phúc rờn rợn cảm giác như có lưỡi dao đang đâm đến, vội cúi gập người né tránh. Lưỡi dao đâm sượt, xuyên qua đám tóc trên đỉnh đầu. Phúc vội thoái bước tránh ra sau. Nhưng chàng còn chưa kịp định thần thì lưỡi dao kia đã lại quay lại, trấn ngay trước mặt:

“Nhanh quá”

Chàng chỉ kịp thốt lên như vậy trong đầu, rồi đạp cước phi mình lên không. Phúc liên tục chuyển mình qua mấy cành cao, dựa vào khinh công trác tuyệt của mình mà phòng hộ. Kẻ địch cùng lưỡi dao trong tay cũng dồn dập truy kích. Rừng rậm, đêm đen, kẻ địch lại quá nhanh nhẹn, Phúc chẳng thể nhìn rõ được.

Chàng chỉ cảm nhận thủ pháp của hắn rất tàn độc, từng chiêu từng thức đều như muốn lấy ngay cái mạng của mình. Tình thế thật mười phần nguy hiểm. Kẻ địch kia cũng không nói một lời, nhất tâm truy dao thích sát.