Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sấm Động Trời Nam

Chương 118: Tiêu sĩ và ả tì nữ




Chương 118: Tiêu sĩ và ả tì nữ

Mọi lời mà vị môn chủ nói ra, Vương Thăng đều hoan hỉ nghe theo, nhưng đến lời cuối thì ngơ ngác. Thanh Sơn môn đã đồng ý thu dụng Nguyên Tiên giáo, nhưng lại cấm không cho người khác được biết. Về lẽ thường, nếu việc này được lan truyền ra, Nguyên Tiên giáo chắc chắn sẽ trở lên an toàn hơn. Các thế lực thù địch, sẽ vì sự hiện diện của Thanh Sơn môn mà không dám đến kiếm chuyện. Thanh Sơn môn cũng sẽ vì vậy mà bớt phải động đến đao kiếm. Tên Vương

Thăng dù đã cố vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể hiểu.

Ngược lại, Lương Nhất Công lại thấu rõ. Lương Thành Nghiệp, cha của chàng dù muốn thu dụng Nguyên Tiên giáo, nhưng lại không muốn danh tiếng của Thanh Sơn môn bị gắn liền với tà mà ngoại đạo, nên cần giữ bí mật. Dù sao, chàng cho rằng việc này vẫn quá rủi ro, việc giữ bí mật chỉ là nhất thời, khó mà lâu dài được.

Lương Thành Nghiệp không để tâm đến thái độ của Vương Thăng cùng đồng bọn, lại nói:

- Mọi việc vừa nêu, các ngươi phải tuyệt đối tuân thủ. Nếu có bất gì vi phạm nào, Thanh Sơn môn không những không đứng ra bảo vệ, mà sẽ là bên đầu tiên đến t·rừng t·rị các người. Nguyên Tiên giáo lúc đó chỉ có kết cục diệt vong mà thôi.

Lời nói cứng rắn, ánh mắt sắc lạnh. Mấy tên Nguyên Tiên giáo chỉ biết cúi đầu phục tùng. Căn dặn xong, Lương Thành Nghiệp liền đuổi chúng đi, không cho ở lại trong bản môn. Vương Thăng cùng đồng bọn cùng lủi thủi rời đi trong đêm tối. Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai con, Lương Thành Nghiệp mới quay qua nhìn Lương Nhất Công, hạ giọng:

- Việc ta thu dụng Nguyên Tiên giáo, con có ý kiến gì không?

Lương Nhất Công dù còn điều thắc mắc, nhưng không tiện nói ra, đành đáp:

- Việc cha đã quyết, ắn hẳn có nguyên do sâu sa. Con không có ý kiến.

Lương Thành Nghiệp gật đầu hài lòng:

- Tốt.

Rồi chắp tay, tiến về phía bàn trà. Sau khoảng ngắn im lặng, vị môn chủ lại nói:

- Võ lâm biến loạn, Ngũ hổ phái cũng bắt đầu có rạn nứt. Giờ là lúc tất cả cùng trông về Thanh Sơn môn. Chúng ta không chỉ có trách nhiệm giữ cho cục diện ổn định, mà còn phải thống lĩnh, dẫn dắt tất cả. Bối cảnh đã thay đổi, chúng ta cũng cần phải thay đổi.

Những lời nói khiến Lương Nhất Công r·úng đ·ộng tâm can. Lần đầu tiên chàng nghe được tham vọng to lớn từ cha mình. Thanh Sơn môn giờ không chỉ đặt mục tiêu ngang bằng với Tản Viên, mà còn muốn vươn lên, vượt trên tất cả. Khao khát được khơi gợi, hùng tâm tráng trí thôi thúc, khiến Lương Nhất Công cảm thấy như có ngọn lửa bùng cháy từ đan điền, đẩy dòng khí nóng bỏng lên lồng ngực, tỏa đi khắp tay chân. Thoáng chốc, chàng cảm thấy cả cơ thể thật tràn đầy, sung mãn. Hai bàn tay nắm chặt lại, những bắp tay khẽ rung lên. Vị thiếu chủ trai trẻ muốn làm ngay những điều thật to lớn. Lương Thành Nghiệp quay lại, căn dặn:

- Lũ Ma Đầu vẫn còn đồng bọn ở ngoài. Chỉ là mấy con chuột nhắt, nhưng vẫn cần để tâm đến. Con hãy cảnh giác, tăng cường canh phòng. Sắp đến Tế Hội, không được để có bất kỳ sai sót nào.

Lương Nhất Công khẽ “dạ” một tiếng tuân lệnh, rồi rời khỏi phòng. Ngay lúc này, tâm trạng của chàng thật xốn xang và hỗn độn.





Tam Cốc, mấy ngày trước. Một nơi hẻo lánh, cách không xa nơi xảy ra cuộc huyết chiến giữa Ngũ hổ phái với bè lũ Ma Đầu. Cô gái tỉnh dậy, nhíu mày, cảm thấy cơ thể có phần mỏi mệt. Hai huyệt đạo Đản Trung trước ngực và Tâm Du sau vai vẫn còn ách tức, khí huyết điều động đến đó thì bị nghẽn lại, chưa thể lưu thông. Nàng dụi dụi mắt, bắt đầu quan sát. Bốn bề đều là rừng cây, núi đá, cảnh vật âm u tịch mịch, xung quanh chỉ có tiếng vượn kêu chim hót. Trước mắt, cách xa hơn bốn trượng là một nam thanh niên dáng mạo thư sinh nho nhã, pha chút phong trần, tay cầm cây tiêu dài hơn hai thước. Người này không ai khác, chính là Mộ Bạch. Vừa thấy cô gái tỉnh lại, gã liền tiến tới, ân cần nâng đỡ:

- Tiểu Hồng, muội tỉnh lại rồi.

Tiểu Hồng, người tì nữ đi bên Ma Đầu vương giả cố gắng định thần:

- Đây là đâu?

Mộ Bạch đáp:

- Một nơi cách chỗ chúng ta ở hôm qua chừng ba dặm.

Tiểu Hồng:

- Là huynh đưa ta tới đây?

Mộ Bạch gật đầu không đáp. Cô gái lại hỏi:

- Vì sao vậy?

Mộ Bạch dựng nàng ngồi tựa vào một gốc cây, rồi trầm giọng:

- Người Giao Châu, các thế lực của Lĩnh Nam đang kéo đến. Bọn họ muốn bắt chúng ta?

Tiểu Hồng:

- Vì chúng ta đã c·ướp bảo khí của họ?

- Không. Vì chúng ta đã g·iết người của họ? Chúng ta đã g·iết rất nhiều người, nhiều hơn rất nhiều so với những gì thực sự diễn ra.



- Là sao?

- Có kẻ đang âm thầm ở sau giật dây, kích động các thế lực của Lĩnh Nam. Mục đích để trút hết mọi tội lỗi lên đầu chúng ta.

Mộ Bạch trả lời, nét mặt hoàn toàn nghiêm túc. Tiểu Hồng chưa hiểu nguyên do thực sự, lại hỏi:

- Để làm gì?

Mộ Bạch đứng dậy, chậm rãi tiến lên trước, hướng mắt nhìn về phương Bắc, rồi đáp:

- Ta không biết. Nhưng rất có thể liên quan đến một âm mưu to lớn, lớn hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng. muội biết đấy, chủ nhân của chúng ta, Thiên Ma, ngài ấy là con trai của Bắc Bình Vương, nhưng lại làm dưới chướng của Vương tể tướng. Cả Bắc Bình Vương và Vương tể tướng đều đứng đầu hai thế lực đối chọi ở Biện Kinh. Nếu chủ nhân, với thân phận tiểu vương gia cao quý mà có mệnh hệ gì trên đất Giao Châu này, rất có thể sẽ có c·hiến t·ranh xảy ra.

Chuyến đi của chúng ta lần này, ngay từ đầu, rất có thể đã là một âm mưu sách động.

- Sao huynh lại khẳng định như vậy?

- Suốt dọc đường đi, chẳng phải chúng ta đã nghe rất nhiều chuyện đồn đại sao. Chúng ta chỉ lấy đao của Dương gia, nhưng cả nhà của họ b·ị s·át h·ại. Chúng ta còn chưa kịp làm gì ở Tản Viên, họ Khúc ở đó đã bị g·iết c·hết, Can Trường kiếm cũng đã bị lấy đi. Chúng ta chỉ nhắm đến “Đoạt tứ khí” nhưng khắp vùng Lĩnh Nam này lại truyền đi là “Diệt ngũ hổ”. Là kẻ nào đã tung ra thông tin này chứ? Chẳng phải đang nhắm đến chúng ta sao? Muội cũng thấy đấy, gã mã phu đã bỏ chúng ta mà đi. Nhất định gã đã đánh hơi được điều gì đó, nên mới tìm cách giữ mạng.

- Tại sao huynh không báo cáo việc này lên chủ nhân?

Tiểu Hồng đem chuyện này ra thắc mắc. Mộ Bạch tiến tới, nắm chặt hai vai cô, nhìn sâu vào ánh mắt, rồi đáp:

- Không phải ta không báo cáo. Nhưng làm sao có thể thuyết phục chủ nhân được chứ. Bổn phận của đám nô tài như chúng ta là phục tùng. Trước nay, chủ

nhân luôn duy ngã độc hành, cũng không có gì chống lại được ngài ấy.

- Nếu vậy thì đám người Giao Châu cũng chẳng thể làm khó được chủ nhân?

- Lũ người Giao Châu này khác. Chúng nguy hiểm hơn rất nhiều so với đám hào kiệt nhân sỹ Trung Nguyên kia – Gã vừa nói, vừa chỉ tay về một nơi xa, rồi hạ giọng - Hơn thế, còn có kẻ đứng sau âm thầm sắp đặt. Sự tình lần này, chắc chắn thập phần nguy hiểm.

- Ta hiểu rồi. Vì vậy nên huynh mới lén đưa ta đến đây.



- Là ta thực sự lo cho muội.

Sau lời thú nhận của Mộ Bạch, cuộc nói chuyện của hai người bất ngờ trầm xuống. Tiểu Hồng nhìn trân trân vào hai mắt của gã tiêu sĩ, một hồi sau thì đứng bật dậy, bước lên trước. Cô ngưng bước, ngoái lại:

- Cám ơn huynh đã lo cho ta. Bây giờ, ta sẽ về với chủ nhân.

Mộ Bạch sợ hãi.

- Không được, muội không thể về đó được.

Tiểu Hồng trầm giọng:

- Vì sao chứ?

Mộ Bạch:

- Ở đó rất nguy hiểm, nếu muội về đó, không khéo sẽ bị đám người Giao Châu bức hại.

Gã vừa nói, vừa với tay nắm lấy cổ tay của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng liền gạt cánh tay, nói:

- Dù nguy hiểm đến mấy, ta cũng phải về.

Mộ Bạch hốt hoảng, la lên:

- Không. Ta không thể để cho muội về đó được.

Gã lao trồm đến, toan ôm trầm lấy. Tiểu Hồng xoay người lại. Ngay lúc này, một cảm giác đau buốt nơi ngực trái nhói lên. Mộ Bạch trông xuống, thấy một lưỡi dao sắc bén đang đâm sâu vào lồng ngực. Máu đỏ ứa ra, thấm qua lớp áo. Gã tiêu sĩ run rẩy ngước lên, liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh vô tình. Tiểu Hồng nắm chặt chủy thủ trong tay, không mảy may rung động, nói:

- Huynh đã phản bội lại chủ nhân. Nhát đâm này không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu huynh còn cản đường ta, ta sẽ g·iết c·hết huynh.

Nói rồi, cô lạnh lùng rút chủy thủ, rồi quay mặt bước đi. Mộ Bạch loạng choạng lui lại, tựa vào gốc cây. Gã đưa tay ôm chặt lấy ngực trái, cảm thấy đau nhói. Máu từ v·ết t·hương tiếp tục ứa ra, thấm đỏ cả bàn tay. Tiểu Hồng bước được mấy bước thì tạm ngưng, nói vọng lại:

- Ta cần đi về hướng nào?

Mộ Bạch không đáp, lặng lẽ chỉ tay. Những ngón tay đỏ máu. Vượt qua ngọn núi cao trước mắt, cách nơi này năm dặm, cuộc chiến đang diễn ra