Chương 116: Cưỡng bức sau quán rượu
Từ khoảng cách hơn trượng, thiếu chủ thành Hoan Châu phát một đạo kiếm kình hùng hậu, rồi liền sau có cả người và kiếm đâm tới, tạo thành thế liên hoàn, tầng tầng lớp lớp. Là Trường Thương kiếm, chiêu thức mạnh nhất trong Ngô gia kiếm. Trong đám đông vây quanh, không ít kẻ từng có mặt ở kiếm hội, đã chứng kiến qua uy lực của chiêu kiếm này, liền kinh hãi thốt lên. Ngô Cương không muốn cuộc đấu dây dưa kéo dài, nên đã đánh ra chiêu thức mạnh nhất, quyết một chiêu đánh bại đối thủ.
Ở phía ngược lại, Khúc Vĩnh Nhạc vận khí, huy động hết mười thành công lực. Kiếm trong tay chém ngược tự dưới lên, mang theo kình lực uy mãnh. Là Tản Viên Tuế Nguyệt, thức tối cường trong Tản Viên Thượng Sơn kiếm. Vị công tử họ Khúc cũng muốn một lần phân định cao thấp, xóa đi những lời sỉ nhục trước đó.
Hai đạo kiếm kình hung hãn lao vào nhau. Tất cả cùng nín thở, nhíu mày. Đúng lúc này, một bóng người thoáng vọt đến, rồi hai thanh âm chói tai vang lên:
- Keng … keng.
Liền sau đó, cả Ngô Cương và Khúc Vĩnh Nhạc cùng bật ngược ra sau, kiếm trong tay rung lên. Hai gã công tử cùng kinh ngạc, hướng ánh mắt tới trước . Tất cả sự chú ý đổ dồn vào người mới xuất hiện. Kẻ này dung mạo anh tuấn, phong thái uy vũ bất phàm, không ai khác chính là Lương Nhất Công. Kiếm trong tay trầm mặc, chính là Anh Hùng kiếm. Trong khoảnh khắc thắng bại sắp phân, thiếu chủ của Thanh Sơn môn đã quyết định tuốt kiếm can dự. Lương Nhất Công cho rằng cả Tản Viên và Hoan Châu đều là khách của Thanh Sơn môn. Nếu để bất kì ai có mệnh hệ gì, sẽ là chuyện không hay cho bản môn cũng như Tế Hội sắp tới. Chàng đứng giữa hai người, nói:
- Hai vị công tử, có việc gì từ từ giải quyết. Sao phải động đến đao kiếm.
Sự xuất hiện của Lương Nhất Công khiến những cái đầu nóng bình tĩnh lại. Ngô Cương rũ bỏ sự hung hăng, quay trở lại với phong thái nho nhã, cười nói:
- Không có gì. Chỉ là ta và Khúc công tử muốn giao lưu chút kiếm nghệ thôi mà.
Khúc Vĩnh Nhạc thì chưa nguôi cơn giận, hậm hực không đáp. Lương Nhất Công nhẹ giọng:
- Nếu đã là tỷ thí giao lưu, không cần thiết phải quyết liệt như vậy.
Đáp lại, Ngô Cương đánh mắt trông sang Khúc Vĩnh Nhạc, nhếch mép cười tỏ ý khinh mạn, rồi nói:
- Ta cũng chỉ là muốn được thử sức với Sơn Thần Diệt Yêu kiếm. Tiếc rằng, thứ kiếm pháp tuyệt diệu đó, Khúc công tử đây lại không được truyền thụ.
Vẫn là muốn châm chọc đối phương. Khúc Vĩnh Nhạc bị khích bác, lòng căm hận lại dâng lên:
- Ngô Cương, ngươi…
Y chưa kịp có động thái, thì từ sau, một giọng nói vang động như sấm vang lên:
- Kẻ nào muốn đấu với Sơn Thần Diệt Yêu kiếm.
Lời nói khiến tất cả đều bất giác ngoái lại, tâm can xao động. Là Đoàn Xuân Huy, trưởng hộ của núi Tản, theo cùng còn có ba gã Thủ Bát. Cả bốn cùng đạp bước trên không, rồi đáp xuống ngay trước mặt Khúc Vĩnh Nhạc. Lương Nhất Công, Ngô Cương cùng kính cẩn thi lễ:
- Tiền bối.
Đoàn Xuân Huy trừng mắt, nhìn chằm chằm về phía Ngô Cương, lại hỏi:
- Ngô công tử, có phải cậu vừa nói muốn được đấu với Sơn Thần Diệt Yêu kiếm.
Giọng nói thâm trầm, ẩn chứa nội lực khủng kh·iếp. Phải nói với một kẻ chiếu dưới, giọng điệu của Đoàn Xuân Huy cũng bớt thô tục, tỏ rõ vị thế. Ngô Cương thoáng nghe liền cảm thấy trống ngực đập thình thình, tay chân run rẩy. Rõ là y đã bị phong thái của trưởng hộ núi Tản trấn áp, vội cung kính:
- Tiển bối. Ta chỉ là muốn trao đổi võ học với Khúc công tử, không hề có ý gì với kiếm pháp của phái Tản Viên cả.
Ngô Cương lựa lời xoa dịu, nhưng trong lòng cùng thừa biết họ Đoàn sẽ chẳng làm khó mình. Đoàn Xuân Huy thấy đối phương đã tỏ ý như vậy, thì cũng không tính toán nữa. Từ sau, một vị Thủ Bát mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt sắc sảo liền tiền lên, nói:
- Ngô công tử, Sơn Thần Diệt Yêu kiếm trước nay chỉ dùng để đối phó với kẻ thù. Nếu công tử muốn thử sức, có thể làm kẻ địch của Tản Viên.
Một lời h·ăm d·ọa thật đáng sợ, khiến ngay cả Lương Nhất Công cũng phải kinh động. Ngô Cương không dám đáp lại, chỉ nhất mực khiêm cung. Đoàn Xuân Huy liền quay qua Khúc Vĩnh Nhạc, hạ giọng, nói:
- Tản Viên Thương Sơn kiếm uy lực tuyệt đỉnh, thừa sức đối phó với những thứ yêu ma tà dị. Chỉ là cháu chưa phát huy được hết mà thôi. Về đến Tản Viên, ta sẽ chỉ điểm thêm cho.
Rồi ra dấu. Toàn bộ người của Tản Viên liền sau đó rời đi. Đợi đến khi bóng n·gười đ·ã k·huất hẳn, Lương Nhất Công mới quay qua Ngô Cương, ngỏ lời mời:
- Ngô công tử, đã gặp ở đây rồi, ta mời Công tử vào quán. Chúng ta cùng uống với nhau vài chén.
Ngô Cương vừa bị người của phái Tản Viên rộ cho một trận, còn chưa hoàn toàn trấn tĩnh, tâm trạng đâu để uống rượu. Trước lời mời của Lương Nhất Công, y bèn lấy lý do để từ chối:
- Cám ơn công tử. Ngô Cương ta giờ có chút việc cần giải quyết, không tiện ngồi lại. Xin hẹn với công tử dịp khác, sẽ cùng đối tửu.
Lương Nhất Công thừa biết gã thiếu chủ vì tranh nhau chỗ uống rượu mà xảy ra xích mích, thì lúc này làm gì có việc bận chứ. Y đã không muốn ở lại thì chàng cũng chẳng nài ép. Cả hai liền cáo biệt. Lương Nhất Công trở ra với Phúc, rồi cùng nhau bước vào quán.
Rượu thịt được bầy ra. Sau khi uống hết bát rượu đầu, Lương Nhất Công mới gượng gạo nói:
- Phúc, xin lỗi chú nhé!
Phúc lấy làm ngơ ngác:
- Gì vậy anh.
Lương Nhất Công:
- Vì chuyện sáng nay. Tại ta đã vội vàng, nên chú mới bị vạ lây như vậy.
Thì ra Nhất Công muốn nhắc đến chuyện xảy ra tại đại điện. Phúc thì đã quên từ lúc trên đường đến quán rượu, vô tư nói:
- Bỏ đi anh. Em cũng chẳng để tâm tới. Chỉ là việc nhỏ thôi mà, mọi người muốn nghĩ sao thì kệ.
Lương Nhất Công vẫn cảm thấy áy náy, lại nói:
- Ta thực không nghĩ rằng cha ta và mấy vị tiền bối lại phản ứng gay gắt như vậy.
Phúc không muốn nhắc lại chuyện không vui nữa, bèn đưa bát rượu lên:
- Thôi nào, uống đi anh.
Rồi cụng bát, uống cạn. Uống xong rồi lại cảm thấy vẫn còn chút ấm ức, nói:
- Dù sao, em vẫn cho rằng k·ẻ c·ướp Bất Diệt không phải mấy tên người Tống đó.
Chàng đã chạm mặt chúng tại Hoàng gia trang và quán trọ ở Tản Lĩnh, vì vậy cảm nhận rất rõ ràng. Đến lúc này, Lương Nhất Công lại là người không muốn nhắc đến nữa. Chàng lo quán rượu đông đúc, nếu câu chuyện mà được lan truyền, có thể tạo ra những nghi hoặc trong đám quần hùng. Hai người lại uống thêm bát nữa. Rượu ngon, món thỏ nướng thơm ngon cũng đã lên, cả Lương Nhất Công và Phúc đều nhanh chóng quên đi những vướng bận. Uống xong, Phúc bèn lật khật đứng dậy:
- Anh, đợi em đi ái cái. Từ sáng tới giờ, chưa được ái cái nào.
Nửa bụng dưới của chàng lúc này căng cứng, cảm giác tưng tức, ngay đến bước chân cũng không dám bước mạnh bạo. Phúc mò ra bụi tre sau quán, cố đi xa một chút. Ông chủ quán rượu có cô con gái xinh đáo để, không lẽ lại để cho nàng ta trông thấy. Phúc vạch quần, xả một mạch. Cảm giác chút bỏ được gánh nặng trong lòng nó mới sung sướng làm sao. Ngay lúc chàng xử lý xong đại sự, lúi húi thắt lại chiếc đai quần thì liền phát hiện một chuyện.
Xa xa ngay dưới gò đất, lẩn khuất giữa những hàng tre vắng vẻ, đang có hai gã trai và một cô gái. Hai gã trai tay cầm đao kiếm, tướng tá ăn vận thật giống những kẻ hành tẩu giang hồ. Bọn chúng chia hai ngả trước sau, liên tục đeo bám theo, tròng ghẹo cô gái. Cô gái ăn vận kín đáo, áo quần từ trên xuống dưới đồng nhất một sắc tím, lại đội nón và đeo khăn che mặt, không rõ dung nhan, tướng mạo. Dựa vào sắc vóc, chỉ có thể đoán là một thiếu nữ, có lẽ còn khá trẻ. Cô gái dù đã cố gắng, vẫn chẳng thể thoát khỏi sự đeo bám. Mỗi lúc, những hành động q·uấy n·hiễu lại càng tăng lên. Phúc ngờ ngờ, thoáng nghĩ trong đầu:
“Hai gã kia, giữa ban ngày ban mặt mà muốn ức h·iếp đàn bà con gái sao?”
Chàng bèn vọt đến gần để quan sát rõ hơn, sẵn sàng can thiệp nếu chuyện cưỡng bức xảy ra. Lúc này, giữa khoảng đất vắng vẻ, xung quanh là những rặng tre giăng kín.
- Cô em, đi đâu mà vất vả một mình thế này? Có cần các anh đây giúp gì không?
Hai gã trai tiến đến, dồn cô gái vào một góc, buông lời trọc ghẹo. Cô gái thu mình sợ hãi:
- Các ngươi muốn gì? Đừng lại gần ta.
Hai gã trai nhìn nhau, hí hửng cười và nói:
- Các anh chẳng muốn gì cả, chỉ muốn cô em thôi, có được không?
Liền với đó là những cái tay đưa lên, những cử chỉ động chạm thật thô bỉ. Cô gái lại bước lui mấy bước, hốt hoảng:
- Các ngươi dám giở trò xằng bậy, không sợ ta hô lên sao?
Hai gã chẳng lấy làm sợ, lại càng tỏ ra khoái chí, bước xấn tới:
- Hô ư, ở đây vắng vẻ, cô em cứ việc hô thoải mái. Các anh đây cũng rất thích những cô gái biết kêu la trong lúc hành sự đó.
Thật là những lời lẽ bẩn thỉu. Phúc đứng cách đó năm bẩy trượng, phải nghe những lời này thì không khỏi sôi máu, định bụng:
“Hai tên đốn mạt. Ta phải cho chúng một trận mới được”
Chàng chưa kịp làm gì thì hai gã trai đã trồm đến, như muốn đè ngửa cô gái ra. Phúc giật mình, vội vã quát lên:
- Khốn nạn. Dừng lại.
Rồi liền vọt ra khỏi chỗ núp. Tiếng quát đầy giận dữ, khiến hai gã trai lập tức ngưng lại. Phúc không ngờ lời nói của mình lại có tác dụng tức thì như vậy. Hai gã kia dừng khựng lại, toàn thân cứng đờ, qua một hồi vẫn không dám cựa quậy. Xem ra, chúng đã bị chàng dọa cho mất mật rồi.
Phúc chắc mẩm, toan bước đến. Nhưng ngay lúc này, một cảnh tưởng kinh hãi xảy ra. Một trong hai gã kia toàn thân rung lên, giật giật mấy chập rồi thình lình đổ gục xuống. Chỗ gã đứng chân, máu đã chảy thành vũng từ lúc nào không hay biết. Gã còn lại toàn thân run rẩy, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch không còn sinh khí. Ở chiều ngược lại, cô gái bí ẩn kia đang cầm chắc trong tay một thanh trủy thủ, chẳng biết là lấy từ đâu ra. Từ thanh trủy thủ, máu chảy xuôi xuống cổ tay, nhỏ từng giọt đỏ rọi trên nền đất. Cô gái liếc mắt, từ từ nhìn sang gã còn lại. Một ánh mắt sắc lạnh, không có vẻ gì hoang mang, sợ hãi. Sự tình quá bất ngờ, khiến Phúc cũng cảm thấy r·úng đ·ộng. Chàng đứng ngây ra như trời trồng, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Gã còn lại sau một hồi kinh sợ thì liền hốt hoảng bỏ chạy. Dù có kiếm trên tay, gã cũng không dám động thủ, chỉ chăm chăm ba chân bốn cẳng mà chạy cho thật nhanh. Thoáng cái, hắn đã khuất bóng sau những bụi tre. Trước mặt đã không còn ai, cô gái liền đánh mắt trông về phía Phúc. Vẫn là ánh mắt sắc lạnh đó, nhưng đã dịu bớt đi nhiều. Cô gái như thoáng giật mình, rồi liền đạp cước, vọt người lao đi.
Lúc này, chỉ còn lại mình Phúc cùng cái xác nằm trên vũng máu. Chàng bần thần. Đúng là hai gã khốn nạn đáng bị t·rừng t·rị. Nhưng dù sao mọi việc vẫn chưa đến nỗi nào, bọn chúng cũng chưa đến độ phải c·hết. Phúc ban nãy chỉ định sẽ dạy cho chúng một bài học, rồi sẽ đuổi đi mà thôi. Còn với cô gái kia, Phúc cũng chẳng thể trách tội cho được. Chỉ là tự vệ, nhưng cái cách cô ta ra tay, cùng với ánh mắt sắc lạnh đó khiến chàng bỗng chốc thấy gai cả người. Phúc liền rời đi ngay sau đó, trở về quán rượu. Trong quán, Lương Nhất Công vẫn đang chờ đợi. Phúc cũng đã quen với việc g·iết chóc trên chốn giang hồ, nên không còn bị ám ảnh. Thứ đọng lại trong đầu chàng lúc này, chính là hình ảnh của cô gái áo tím bí ẩn khi nãy.