Chương 115: Đánh lộn ở quán rượu
Thu Lệ và Phùng Trí bèn rời khỏi đại điện, tiến ra cửa lớn. Bên ngoài, Lương Nhất Công bèn huých tay, rồi khẽ kéo vai áo Phúc, hất hàm gợi ý. Phúc trông thấy Thu Lệ tiến đến gần, chẳng những không mừng vui mà chạy ra gặp gỡ, ngược lại còn vội vàng quay đi, tránh để nàng thấy mặt. Hai người cách nhau có bốn năm thước, mà lặng lẽ lướt qua. Lương Nhất Công lấy làm lạ, đợi khi người của Hoàng gia trang đã khuất sau cánh cổng, mới kéo Phúc lại mà hỏi:
- Này chú, sao lại tránh mặt thế?
Phúc thoáng trầm tư, buồn rầu đáp:
- Không. Dù sao cũng đã từ biệt, không gặp lại sẽ tốt hơn.
Chẳng phải chàng không nhớ đến Thu Lệ, chỉ là bản thân đang ở trong Thanh Sơn môn, nếu để nàng bắt gặp thì thật khó giải thích. Lương Nhất Công không hiểu hết, vỗ vai chàng và nói:
- Bỏ đi, giờ hãy vào trong gặp các vị thủ lĩnh cùng ta.
Trong đại điện, vừa nghe Lương Nhất Công kể lại lời của Phúc, mấy người trong Ngũ hổ cùng kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì, h·ung t·hủ không phải đám người Tống đó.
Lương Thành Nghiệp liền nhắc:
- Công, việc này hệ trọng, con và cậu Phúc phải cân nhắc thật kĩ.
Lương Nhất Công gật đầu. Chàng chỉ là người báo cáo, trình bày cụ thể thế nào phải do Phúc. Về phía Phúc, chàng chỉ là có chút nghi vấn, nên chia sẻ với Lương Nhất Công, chứ không định kể ra với ai khác. Chàng càng không muốn phải ở trong tình thế bị chất vấn, khi trước mặt là những người đứng đầu của võ lâm Lĩnh Nam. Dù sao thì sự đã rồi, Phúc đành nói ra những gì mình biết. Chàng vừa kể đến việc h·ung t·hủ c·ướp Bất Diệt thì liền vấp phản ứng:
- Anh bạn trẻ, cậu có nhầm lẫn không. Khi lũ người Tống b·ị b·ắt, Bất Diệt rõ ràng đang ở trong tay chúng. Làm sao h·ung t·hủ lại là người Việt ta được.
- Cậu bảo thế khác gì người Việt ta có kẻ làm tay sai cho chúng. Nếu quả thật vậy thì hãy chỉ đích xa ra, không thể nói mơ hồ như thế được.
Lưu Nhất có lẽ là gay gắt hơn cả, nói:
- Rõ ràng là muốn tung tin thất thiệt. Vừa ngay lúc nãy, chính người của Hoàng gia trang đã ở đây, khẳng định Bất Diệt bị lũ người Tống đến lấy đi, còn muốn xin chuộc lại. Anh bạn trẻ, hãy nói xem, cậu nói ra những điều như vậy là nhằm mục đích gì?
Những lời của họ Lưu, Phúc thật khó mà giải thích thỏa đáng. Chàng không thể gọi Thu Lệ tới để đối chất. Hơn thế, bản thân chàng cũng không muốn giải thích làm gì, thành ra chọn cách im lặng. Lương Nhất Công cũng không ngờ đến phản ứng dữ dội đến vậy, vội đứng ra nói đỡ:
- Thưa cha, thưa các vị tiền bối. Chú Phúc chỉ là biết sao nói vậy, không có ý đồ gì mờ ám cả. Xin mọi người chớ nặng lời.
Lương Thành Nghiệp thấy con trai vội vàng hấp tấp, để ra cơ sự như vậy thì tỏ rõ sự không hài lòng, nghiêm nghị nói:
- Những chuyện như này, lần sau hãy cẩn thận phát ngôn.
Lương Nhất Công khẽ cúi đầu nhận lỗi. Lương Thành Nghiệp lại quay sang mấy vị thủ lĩnh, nói:
- Sự tình chắc có chút nhầm lẫn, chúng ta không cần để tâm tới.
Rồi vẫy tay. Lương Nhất Công hiểu ý, liền kéo Phúc rời khỏi đại điện. Phúc theo bước chân Lương Nhất Công đi ra, lòng không khỏi ấm ức.
Để bù đắp, Lương Nhất Công rủ Phúc ra ngoài uống rượu. Lúc này đã gần đến trưa. Địa điểm là một quán nhậu hơn dặm về tây, nằm ngay lối lên của bến nước. Nơi đây vốn đã thường xuyên có người qua lại, những ngày này lại càng thêm tấp nập. Nhân sỹ khắp các lộ kéo về, rồi môn hạ các của Ngũ hổ phái ở trong Thanh Sơn môn rảnh rỗi cũng tìm đến, quán dù đã bầy ra đến hai chục bàn, vẫn chật kín chỗ. Trên đường đi, Lương Nhất Công hào hứng giới thiệu:
- Quán này có món thỏ nướng rất tuyệt, chỉ tội phải đợi hơi lâu một chút. Dù gì hôm cũng không bận gì, hai ta cứ thong thả.
Phúc nghĩ tới chuyện sắp được uống rượu thì sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên. Chàng đã không ít lần săn thỏ, nên cũng biết được mùi vị của nó. Vừa nghĩ tới thôi là nước miếng lập tức tứa ra, đầu óc bèn quên hết những chuyện không vui ban nãy. Cả hai rảo bước nhanh hơn. Gần đến nơi thì nghe có tiếng mấy người gọi nhau:
- Mau lên. Thiếu chủ thành Hoan Châu đang đấu với Lưu công tử của phái Tản Viên.
Liền sau đó, từ phía trước vọng về tiếng kiếm v·a c·hạm. Rõ là ở đó đang có một cuộc đánh lộn. Lương Nhất Công và Phúc liền phi nhanh tới. Ngay ngoài quán rượu, cách không xa trên bãi đất trống, hai gã thanh niên đang lao vào nhau, kiếm trong tay liên tiếp đánh ra. Xung quanh, đám quần hùng nhân sỹ quây lại thành vòng lớn, ồn ã náo nhiệt. Không khó để nhận ra hai gã thanh niên kia chính là Ngô Cương, thiếu chủ thành Hoan Châu và con trai cả của Khúc Vĩnh Lâm, là Khúc Vĩnh Nhạc. Trên đầu của vị công tử họ Khúc vẫn còn mang dải khăn trắng. Kiếm pháp được Ngô Cương sử dụng Ngô gia kiếm, lộ kiếm được biến tấu từ thương pháp gia truyền của họ Ngô. Phí bên kia, Khúc Vĩnh Nhạc cũng đánh ra Tản Viên Thượng Sơn kiếm, là một trong những lộ kiếm pháp cao siêu nhất của phái Tản Viên, chỉ có Thủ Hộ từ hàng thứ bẩy trở lên mới được truyền thụ. Hai lộ kiếm pháp cùng chú trọng đến cương cường, hai kẻ dùng kiếm cùng xuất chiêu một cách mạnh bạo, không chút kiêng nể. Trận đấu trở lên quyết liệt và căng thẳng, không giống với các cuộc tỉ thí thông thường.
Bên ngoài, người của Tản Viên và Hoan Châu đứng tụ lại thành hai nhóm, tập trung quan chiến. Sắc mặt ai cùng hằm hằm, xem chừng có sự thù địch không hề nhẹ.
Lương Nhất Công và Phúc vừa đến, không rõ vì sao lại có cuộc tỷ đấu này. Vị thiếu chủ đem hỏi chuyện, liền được một lão đao khách thuật lại. Nguyên cớ bắt nguồn từ việc người của thành Hoan Châu kéo ra quán, có gặp người của phái Tản Viên ở đó. Hai bên tranh giành nhau mấy bàn ở trong quán, là chỗ ngồi tiện nghi nhất. Người của phái Tản Viên đến trước nên được ưu tiên. Ngô Cương không chịu, bèn bắt chủ quán phải đuổi hết khách đang ngồi mấy bàn bên ra ngoài, nhường chỗ cho người của mình. Hai bên cùng ngồi trong quán, lời qua tiếng lại. Ngô Cương sau khi uống mấy chén rượu, liền đem chuyện của Khúc Vĩnh Nhạc ra giễu cợt. Thiếu chủ của thành Hoan Châu cho rằng công tử họ Khúc là kẻ hèn nhát, không dám tự mình đi trả thù cho cha. Khúc Vĩnh Nhạc không chịu nổi sự sỉ nhục, bèn thách đối phương tỉ kiếm với mình. Vậy là cuộc tỉ đấu xảy ra.
Trong màn giao chiến, Ngô Cương liên tiếp phát chiêu, kiếm phong ào ạt, tự tin áp đảo khí thế. Hắn vừa đánh vừa đắc chí nói lớn:
- Khúc công tử, kiếm pháp của phái Tản Viên chỉ có nhiêu đây sao?
Khúc Vĩnh Nhạc bị đối phương khích bác thì càng thêm căm giận, hành kiếm thêm phần gấp gáp.
- Ngô Cương, chớ có ngạo mạn!
Ngô Cương lại hỏi:
- Khúc công tử, Tản Viên có Sơn Thần Diệt Yêu kiếm, tự xưng là đỉnh cao của thiên hạ, sao không đem ra dùng?
Khúc Vĩnh Nhạc nghiến răng đáp:
- Đấu với một kẻ kiếm đạo không thuần như ngươi, chỉ cần Thượng Sơn kiếm là đủ.
Trước lời lẽ của họ Khúc, Ngô Cương bật cười ha hả, rồi ngạo mạn nói:
- Không lẽ do tư chất công tử kém cỏi, nên mới không được Khúc trưởng hộ truyền dạy. Nếu vậy, hãy để kẻ kiếm đạo không thuần này chỉ điểm thêm cho.
Ngô Cương không biết rằng, trong phái Tản Viên, Sơn Thần Diệt Yêu kiếm chỉ truyền thụ cho trưởng và phó hộ. Điều này đã được đưa vào hương ước, không ai được làm trái. Chính vì vậy, Khúc Vĩnh Nhạc dù là con trưởng của Khúc Vĩnh Lâm, cũng chưa từng được cha chỉ dạy.
Xét về dung mạo, thiên tư hay danh tiếng, Ngô Cương đều hơn hẳn. Hắn được giới giang hồ ca tụng là “Văn võ song toàn” cùng với Lương Nhất Công tề danh là “Lĩnh Nam song hùng” vừa lên mười đã nổi khắp vùng Hoan Ái. Ngược lại, Khúc Vĩnh Nhạc dù là con trưởng của Khúc Vĩnh Lâm, thân phận người kế tục, tư chất cũng không đến nỗi nào, nhưng từ nhỏ chỉ ẩn mình trong núi Tản, tu vi, thành tựu không có gì nổi bật.
Cuộc đấu kiếm càng lúc càng dữ dội, kiếm phong tán phát, cát bụi bốc lên mịt mù. Trong khi Khúc Vĩnh Nhạc một lòng đánh bại đối phương để hả nỗi lòng bị sỉ nhục, thì Ngô Cương lại mưu toan nhiều hơn thế. Hắn thầm suy tính:
“Hôm nay, ta sẽ sỉ nhục phái Tản Viên ở đây, để cho thiên hạ không còn ca tụng một đám chỉ biết khư khư giữ mình.”